5: quá nhiều câu hỏi
Trầm Vân giật mình cứng đơ người, trong lòng thầm than
-bị cảnh sát bắt rồi, làm sao bây giờ, có nên chạy đi không?
Từ từ quay người Trầm Vân giơ hai tay lên trời,giọng rung rung nói
-thưa sĩ quan tôi không làm gì sai cả, xin hãy nghe tôi giải thích.
Quay người lại hắn nhìn kỹ, thì không thấy sĩ quan cảnh sát nào cả, chỉ thấy một người thanh niên cách hắn tầm 30 mét ở bên kia tán cây tuổi chừng 26-27 mặc một bộ vest đen, hai tay xỏ vào túi quần nhìn hắn cười cười
Người thanh niên kia nhếch miệng cười rồi nói,
-không cần giải thích đâu.
Rồi đột nhiên vô tung vô ảnh biến mất tại chỗ,
Trầm vân chưa kịp định thần thì kẻ kia đã xuất hiện ngay trước mặt hắn, tung một quyền như trời giáng vào ngực hắn, bị đánh bất ngờ Trầm Vân có thể nghe được tiếng xương ngực của mình gãy nát, cả người bắn ra xa hơn 10 mét đụng vào một thân cây rồi lăn xuống đất,
Miệng ộc ra một ngụm máu tươi, Trầm Vân không còn cảm thấy ngực mình nữa rồi. Cả người đau nhức như muốn ngất đi.
Đúng lúc này miếng ngọc bội mà Trầm lão để lại ở trước ngực hắn rung lên dữ dội, rồi đột nhiên nát thành bột phấn, thấm vào trong cơ thể của Trầm Vân, một nguồn năng lượng ấm áp và khoan khoái toả ra khắp người hắn làm cho vết thương trước ngực đỡ hơn rất nhiều
Khổ sở ngóc cái thân thể tàn tạ dậy, Trầm Vân thấy người thanh niên kia đang nhìn mình với ánh mắt ngạc nhiên, rồi hắn bỗng nhiên cất tiếng nói
-thú vị thật, lão già kia cho ngươi khá là nhiều thứ tốt ha, người thường mà dính một đòn vừa nãy thì đã bỏ lại mấy cái mạng rồi
Trầm Vân giọng run run, hỏi
-ngươi là ai, tại sao lại muốn giết ta? Người biết Trầm lão sao?
Hừm, ta cũng không phải kẻ keo kiệt với người sắp chết, kể cho ngươi chút việc vậy
Ta đã nhọc công săn đuổi người từ lúc ngươi mới ra đời đến nay, nhưng lão già kia che giấu quá kĩ, đem ngươi sống tách biệt vơi xã hội làm ta tìm quá là khổ cực, lúc đầu ta còn tưởng lão ta mang ngươi lên núi ở đấy, ha ha không ngờ lão lại mang ngươi đến sống ở thành thị, làm ta mất gần 16 năm lật tung cả núi rừng hoa quốc tìm ngươi
Đêm hôm đó may mà ngươi không về nhà 2 vợ chồng già kia, nếu không thì ngươi đã phải chết từ đêm hôm đó rồi.
Càng nói thanh niên kia trên mặt lại càng lộ vẻ tang thương, ánh mắt nhìn chằm chằm Trầm Vân như thể muốn làm thịt hắn ngay lập tức
Trầm Vân cảm thấy không ổn, cố nén đau tiếp tục hỏi
-tìm ta? Ta trước giờ còn chưa giết hại một con kiến, ta thì có oán thù gì với ngươi chứ, tại sao lại phải mất đến 18 năm để tìm một kẻ như ta?
Nói xong Trầm Vân lại phun ra một ngụm máu nhưng ngực đã đỡ đau hơn lúc trước rất nhiều
Thanh niên kia thấy vậy, lòng đầy mia mai nhếch miệng nói.
-từ lúc ngươi sinh ra thì đã là một sai lầm, thứ ung nhọt, hòn đá cản đường mà chúng ta phải loại bỏ
-ngươi khi chết đừng có oán trách ta, số phận của ngươi là phải chết, cho dù lão già kia có níu kéo cho ngươi thêm 18 tuổi thọ thì giờ cũng chẳng ai có thể cứu nổi ngươi đâu
Nói xong người thanh niên bước chầm chậm tiến về phía Trầm Vân
Thấy vậy, Trầm Vân quay người lại chạy thục mạng về phía trước
-muốn chạy?
Thanh niên kia tốc độ quỷ dị xông đến muốn chộp lấy cổ của Trầm Vân
Khi bàn tay của hắn sắp chộp được thì bất ngờ Trầm Vân quay lại, tung một cú đá vào bụng hắn, cú đánh bất ngờ làm cơ thể của gã lùi lại mấy bước
Trầm Vân tức giận quát to
-con mẹ nó thích thì chiều, ta cho dù có chết cũng phải lôi theo ngươi
Gầm thét, Trầm Vân xông đến tung một quyền vào mặt gã thanh niên, nhưng hắn quá yếu, quá chậm, đường quyền chưa kịp di chuyển đến mặt hắn thì một cảm giác đau nhói khắp toàn thân truyền đến, với tốc độ cực nhanh gã thanh niên đánh gãy hết tứ chi của Trầm Vân, Trầm Vân bị đánh bay ra ngoài hơn 10 mét ngã lăn lóc trên mặt đất,
Nằm ngửa ra đất không nhúc nhích được, nhìn gã thanh niên đi từ từ đến chỗ mình, một cảm giác bất lực như con thú sắp bị làm thịt mà không thể làm gì được.
-chẳng lẽ mình phải chết ở đây sao? Mình còn chưa có giàu, chưa kiếm được bạn gái, chưa biết được cha mẹ mình là ai
Đang trong dòng suy nghĩ tuyệt vọng thì một giọng nói vang trong đầu hắn
“ Vân nhi, cho ta mượn thân thể của ngươi một chút “
Đột nhiên cơ thể của Trầm Vân mấy kiểm soát, lộn người bật dậy nhìn gã thanh niên
Gã thanh niên lòng đầy ngạc nhiên thốt lên
-cái quái gì thế này, chẳng phải tứ chi của mày đứt hết rồi sao?
Không nói nhiều lời, cơ thể Trầm Vân lao đến như một viên đạn tung một cước vào gã thanh niên kia, cơ thể hắn bay đi với tốc độ chóng mặt húng đổ vô số cây lớn
Mới ngẩn đầu chuẩn bị đứng dậy hắn đã thấy đang nhảy lên trước đỉnh đầu mình, tung một cước bổ xuống đầu hắn, dùng hết sức bình sinh gã thanh niên nhảy bật ra đằng sau né tránh,
Một cước vừa nãy của Trầm Vân bổ hụt xuống mặt đất đá tạo thành một cái hố rộng 8 mét vuông sâu hơn một mét, kình lực toả ra làm cho cây cối xung quanh bị đánh gãy rủ xuống đất, thanh niên kia thì né được một cước nhưng bị kình lực đẩy theo một đường parabol bay ra ngoài miệng phun một ngụm máu tươi,
Loạng choạng đáp xuống mặt đất, mặt chưa hết kinh hoàng vì uy lực kinh người của kẻ mà mới 2 giây trước thôi đang đợi mình đến làm thịt,
Quan sát thật kỹ Trầm Vâm trong hố đất, hắn thấy đôi chân phải của Trầm Vân rách toạc, máu me chảy dòng dòng thì khoé miệng cười lạnh
-mày dám dùng chiêu thức cao hơn trình độ của mày ư, vậy là muốn chết cùng tao sao?
Không nói gì, Trầm Vân lao về phía trước tung hơn mười đường quyền về phía gã thanh niên, hắn ta cũng xông lên quyền đối quyền với Trầm Vân, cỏ cây cát bụi bay tứ tung, vô số cây đại thụ trong rừng bị đánh gãy, tay 2 người bắt đầu rướm máu khắp nới, gã thanh niên hét lớn
-để xem tay tao phế trước hay của mày phế trước
Tung một quyền đối trọng với quyền của Trầm Vân, song quyền đối đầu, quần áo cả hai bị xé toạc, cây cối xung quanh bị kình lực đánh gãy bay ra xa phạm vi hơn 20 mét, tạo thành một vòng tròn chống trải với hai người ở giữa, Trầm Vân cả người như là huyết nhân, máu rỉ ra khắp mọi nơi, xương tay phải gãy gần hết, gã thanh niên thì bình chân như vại miệng mỉm cười, Trầm Vân cắt răng tung thêm một quyền bằng tay trái, gã thanh niên nhếch miệng cười tung thêm một quyền đối trọng với quyền của Trầm Vân, khi hai quyền sắp chạm vào nhau Trầm Vân đột nhiên cúi người tránh né, chân trái đá quét vào chân phải của của gã thanh niên rồi vận khinh công biến đi trong màn đêm, gã thanh niên tức giận gầm lên đuổi theo, nhưng lại ngã trên mặt đất, vì chân hắn đã bị Trầm Vân đá gãy lúc nào không hay.
Tức giận đứng lên mắng chửi rồi lại ngồi xuống đất, hắn đành bất lực ngồi đó
Còn Trầm Vân thì biến mất trong màn đêm vắng