Lụi Tàn

Chương 3 : Tai Hoạ Ập Tới




3: tai hoạ ập tới

Trầm Vân đi trên con đường vắng âm u không người, bây giờ mới là 6 giờ tối nhưng cảm giác nôn nao cứ bao trùm lấy hắn, cứ như có một thứ gì đó từ trong bóng tối trực trờ lao ra

Về đến nhà lão Điền, định gọi cửa thì đèn thì Trầm Vân vẫn thấy cửa nhà mở toang ra, bước vào trong nhà một mùi tanh xộc lên mũi hắn làm hắn phải che đi mũi của mình, hắn cau mày bật đèn lên thì hỡi ôi, dưới sàn nhà là xác của lão Điền và bà Điền khuôn mặt hai người bị đập nát khó mà nhận ra.

Trầm Vân ôm miệng hai chân rung rẩy ngồi sụi lơ xuống sàn nhà

-chuyện gì thế này, ai lại ra tay tàn nhẫn như vậy,

Trầm Vân cố chống đỡ cơ thể mình dậy đi đến chỗ lão Điền và vợ thì thấy lão đã chết thật, trong đầu hắn lúc này đang điên cuồng suy nghĩ

-làm sao bây giờ? Báo cảnh sát? Hay là bỏ đi, cơ thể lão Điền lạnh ngắt như là đã chết từ đêm hôm qua, liệu họ có tin mình không?

Đúng lúc hắn đang suy nghĩ thì từ trong bên ngoài có tiếng còi xe cảnh sát kêu réo, lỗ tai của Trầm Vân dường như tốt một cách lạ thường khi nghe được tiếng báo cáo ở bên ngoài

Có tin báo giết người hung thủ đang trong ngôi nhà, tiến hành vây bắt, có mang vũ khí nguy hiểm, được phép nổ súng

Trầm Vân toát mồ hôi hột chạy vội lên lầu, tay cảnh sát thấy vậy chạy vội vào trong nhà khi thấy 2 các xác trong nhà và Trầm Vân đứng ở bậc thang liền rút súng ra bắt một phát, may mà viên đạn đi hụt, Trầm Vân sợ quá chạy lên lầu khoá cửa lại, tay cảnh sát đập cửa không được liền báo các tiếp viện,

Trầm Vân lúc này đầu óc quay cuồng chắc do quá sợ hắn tiền nhảy ra khỏi cửa sổ, bám vào thân cây tuột xuống, chạy bán sống bán chết biến mất trong màn đêm, tiếng xe cảnh sát réo vang cả Long thành để truy tìm hung thủ

Trong lúc đó trong một chiếc s400 sang trọng một người thanh niên tầm 26-27 tuổi đang cầm điện thoại với vẻ mặt giận dữ

-mẹ nó, cả đêm đến chiều mình ngồi đợi nó trong nhà thì không thấy xuất hiện, cứ tưởng nó cao chạy xa bay rồi thì nó lại quay về, Thằng này ăn cái gì mà hên dữ vậy, mãi mới tìm thấy nó mà lại để tuột mất! Hắn nghiến răng bóp ná chiếc điện thoại trong tay

Trầm Vân không thể ngờ được là nhờ vụ tông xe từ đêm hôm qua giúp hắn thoát một kiếp nạn, chạy thục mạng trong đêm hắn có mơ cũng không nghĩ ra được Long thành đang bao nhiêu người đang tìm hắn

9 giờ tối trong một khu biệt thự sang trọng có 2 người đang xem tin tức mới, còn ai ngoài hai người mà Trầm Vân đã gặp vào buổi chiều hôm nay cơ chứ,

Trong tin tức lại đang nói về vụ án nhà lão Điền

-6 giờ tối nay cảnh sát phát hiện ra một vụ thảm sát 2 người trong một nhà ở khu x, nghi phạm đã chạy mất, cảnh sát Long thành đang cật lực điều tra

Người phụ nữ trung niên thở dài nói,

-thời buổi bây giờ thật loạn, giết người không ghê tay, lão Phùng cục trưởng chắc đêm nay mệt rồi đây, Khinh Tuyết à, ra ngoài nên cẩn thận nhiều hơn, tốt nhất là mang vệ sĩ theo, kẻo lại đụng phải tên khốn kiếp tối qua

Cô gái tên Khinh Tuyết nhíu mày một cái rồi tiếp tục đọc sách

Đang vừa xong tin tức thì tiếng chuông cửa vang lên, người làm trong nhà báo, người đến là Trầm Vân đến

Khinh Tuyết thì trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên, còn người phụ nữ ngồi cạnh nhếch miệng cười rồi nói

-cho hắn vào

Trầm Vân bước vào phòng khách mặt đầy mồ hôi, từ lúc chạy khỏi nhà lão Điền hắn đã biết Long thành không thể chứa chấp hắn nữa rồi, hắn phải đi thật xa, xa đến nỗi không một ai có thể thấy hắn, nhưng hắn thiếu tiền, đành phải mặt dày chạy đến nhà con mụ này đòi,

Trầm Vân vừa vào phòng khách liền thấy người phụ nữ nhếch miệng cười nói

-sao? Đổi ý rồi à?

Trầm Vân thấy vậy liền mỉm cười

-Đúng vậy, bỗng nhiên cảm thấy người không được khoẻ, có lẽ là lại hôm qua bị đụng

-Anh có sao không? Khinh tuyết đột nhiên hỏi

-được thôi, người đâu mang tiền ra đây, người phụ nữ ngắt lời rồi nói

Một lúc sau 1 vạn đồng được đưa đến trước mặt Trầm Vân, hắn thấy vậy liền bĩu môi

-hừm, con trai cục trưởng cảnh sát còn phải về đây làm cỏ mà bà trả tiền thuốc men cho tôi như vậy sao?

Người phụ nữ tức giận lấy ra thêm 3 vạn liền ném xuống đất nói

-lần sau đừng để tôi nhìn thấy cậu, tôi mà thấy cậu thì tôi sẽ khiến cậu vạn kiếp bất phục

Trầm Vân bàn tay nắm chặt rồi lại thả lỏng ra cúi xuống nhặt 3 vạn bên dưới đất và 1 vạn trên bàn, cười khuẩy rồi quay lưng bỏ đi

Sau khi thấy khuất bóng Trầm Vân người phụ nữ liền vuốt ngực thở phì phò nói

-chưa bao giờ ta thấy một kẻ lại vô liêm sỉ thế này, Khinh Tuyết à, con đừng bao giờ qua lại với mấy loại người như vậy, bọn chúng là những con sâu mọt trong xã hội này.

Cầm 4 vạn trong tay Trầm Vân đi một mạch đến khu tàu hoả trở hàng đợi một chuyến tàu chuẩn bị đi, hắn nhảy một mạng lên thùng hàng, lấy rơm rạ phủ lên mình rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay

Sáng sớm hôm sau hắn uể oải tỉnh lại, nghĩ lại về đêm hôm qua, có lúc hắn nghĩ mình nên đi đến cục cảnh sát trình báo mình vô tội, nhưng trực giác hắn lại cho hắn biết, có thứ khủng khiếp nào đó đang đợi hắn ở đó

Bụng reo lên ùng ục vì tối qua đến giờ vẫn chưa ăn chút gì, hắn ló đầu ra khỏi khoang hàng, kiếm chỗ vắng người rồi nhảy xuống chạy vào khu nhà dân kiếm chút đồ ăn, mua chút quần áo bỏ vào ba lô rồi chạy qua bờ suối tắm rửa

Ngồi trung quán cơm ăn trưa hắn mua một cái mũ chùm đầu ngồi kế bên mấy người dân thị trấn bàn tán về vụ giết người ở Long thành

-anh có biết gì không? Người ta vẫn chưa tìm được hung thủ đâu, nghe nói lúc cảnh sát thấy hắn bắn trúng được một phát súng mà vẫn chạy thoát được, lúc người ta kiểm tra danh tính của hắn hồ sơ hoàn toàn trống không, không một vết tích, không một bức ảnh, chỉ cái tên là Trầm Vân!

Nghe đến đây Trầm Vân hai tay nắm chặt ngàn vạn lần chửi rủa tên khôn kiếp giết 2 vợ chồng lão Điền, còn cảnh sát thì gán cho hắn cái tội danh khốn nạn,

cơm nước xong xuôi hắn bắt một chuyến xe bus đến thẳng Hải thành mà, trên xe hắn không ngừng suy nghĩ về lời những người dân vừa nói,

-không có hồ sơ, không có ảnh sao? Phải thôi Trầm lão chưa từng cho mình đi học, chưa từng làm gì, đến cả sổ hộ khẩu cũng không có tên mình trong đấy, chứng minh thư lại là hàng giả,

Hắn suy nghĩ, liệu Trầm lão làm những việc này là có mục đích không?

Tại sao lại có kẻ giết hai vợ chồng lão Điền? Tại sao mọi tội lỗi lại đẩy lên người hắn?

Lắc đầu, ánh mắt Trầm Vân liếc nhìn hàng cây bên đường qua cửa kính xe bus

Từ nay con đường hắn bước tiếp không còn như cái tên của hắn nữa rồi,


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.