Lụi Tàn

Chương 2 : Mất Nhà




2: mất nhà

Đến ngày thứ 5 đang đi làm việc thì đột nhiên có người gọi tên Trầm Vân

-này nhóc có người tìm chú mày kìa

Trầm Vân đi đến thì gặp lại Hàn Vinh, kẻ bán căn cước giả, hắn kéo Trầm Vân đi đến chỗ vắng người đưa cho Trầm Vân thẻ căn cước rồi cười nói

-khi nào cậu làm được xong thủ tục thì tôi sẽ quay lại

Cầm trên tay thẻ căn cước Trầm Vân vẫn đang suy nghĩ về độ tin cậy của cái thẻ căn cước này.

-thôi kệ, không được thì kiếm việc khác cũng được

Làm xong thủ tục xin việc cũng là lúc tan ca Trâm Vân rảo bước đi về nhà thì sững sờ vì ngôi nhà của hắn bị niêm phong, đồ đạc của Trầm Phong thì bị vứt hết ra bên ngoài, Trầm Vân đi hỏi hàng xóm xung quanh thì người ta bảo ngôi nhà của Trầm lão giờ là nhà hoang vô chủ, đúng lúc có công ty chúng thầu được khu đất này để làm nhà hàng nên chính quyền thu hồi luôn để chuẩn bị thi công

Hàng xóm xung quanh cũng ra nói với nhà chức trách là đây là nhà của Trầm lão nhưng người ta nói rằng nhà này đã vô chủ từ 20 năm trước rồi chẳng có ai đứng tên cho nó cả,

Lão Điền hàng xóm thấy Trầm Vân không có nhà ở thì đến an ủi hắn, bảo hắn cứ dọn đến ở cùng lão mấy ngày rồi lên chính quyền hỏi xem sao,

Trầm Vân trong lúc không biết làm thế nào cũng đành đồng ý, thu dọn chút đồ đạc rồi qua bên nhà lão Điền, ổng cười nói

-nhà cũng không có gì nhiều, tối cháu ngủ tạm trên ghế sofa nhé

Trầm Vân gật đầu

-cháu cảm ơn bác, thật ngại quá

Trầm vân tối hôm đó buồn bực bắt xe ra quán rượu giải sầu, hắn không ngừng nghĩ về việc tại sao ngôi nhà lại là vô chủ, đó chẳng phải nơi hắn và Trầm lão sinh hoạt từ bé hay sao? Nốc hết chai rượu Trầm Vân lảo đảo đi về nhà lão Điền lúc băng qua đường lớn thì một ánh sáng loé lên trước mặt rồi trời đất bỗng tối xầm lại,đúng vậy, hắn đã bị xe đụng

Tỉnh dậy trong phòng bệnh đã là sáng sớm, hắn thấy quanh người mình quấn toàn là dây, kì lạ là người hắn chẳng thấy đau đớn chút nào, mơ ngủ gọi nữ y tá đang ngồi trực bên cạnh khi nàng thấy có người gọi bên cạnh thì ngạc nhiên nhìn thấy bệnh nhân đang gọi mình, vẻ mặt chợt đổi từ ngạc nhiên sang kinh hoàng chạy vội ra khỏi phòng không ngừng kêu lớn

-trưởng khoa, trưởng khoa

Trầm Vân trong lòng buồn bực,

-moá, mình xấu trai đến vậy sao, không cần phải chạy như nhìn thấy ma vậy chứ

Trầm Vân nhìn thoáng qua căn phòng bệnh, phòng bệnh này cực kỳ sang trọng, trang thiết bị cực kì tiên tiến đủ mọi loại, hắn thầm nghĩ

-nằm đây thì lúc ra tiền đâu trả cho đủ?

Một lúc sau thì một vị trung niên bước vào phòng trước ngực đeo một chiếc thẻ có ghi,

Trưởng khoa chấn thương chỉnh hình, hắn cầm trong tay quyển sổ hết nhìn Trầm Vân rồi lại nhìn vào quyển sổ trên tay, đột nhiên hắn nói

-từ lúc tôi làm bác sĩ đến giờ anh là trường hợp đầu tiên mà tôi gặp đấy, gãy sương sườn, dập lá lách hôn mê có một đêm mà đã tỉnh dậy rồi

Hắn nói xong đi đến kiểm tra thân thể của Trầm Vân thì lại chuyển qua kinh hoàng

-mọi chứng năng đều bình thường, anh có thấy cơ thể mình thế nào không?

Trầm Vân buồn bực lắc đầu

-tôi chẳng thấy gì cả, anh có cần kiểm tra thêm gì không? Tôi muốn xuất viện sớm, nằm đây nhiều tôi không có tiền trả đâu

Vị trưởng khoa kia cười nói

Không cần phải trả, có người thanh toán cho anh rồi, dù sao tôi cũng sẽ kiểm tra một loạt, nếu không có dấu hiệu gì bất thường thì sẽ cho anh xuất viện sớm

Trầm Vân trong lòng cười cười

-tên khốn kiếp tông xe mình cũng còn chút nhân tính

Mọi thủ tục xong xuôi cũng là đến chiều, lúc Trầm Vân đi khỏi cửa bệnh viện thì thấy một chiếc rollroyce phantom đứng đỗ phía trước,

Trong hắn nhìn thấy cỗ se sang thì lòng thần khen

-xe đẹp thật, ước gì mình có một con đi thì oách phải biết

Đang đứng ngắm thì trong xe bước ra một người trung niên, hắn nói

-cậu là Trầm Vân?

-ông biết tên tôi? Trầm Vân ngạc nhiên hỏi

-tên của cậu tôi thấy trên thẻ căn cước lúc đưa cậu đến bệnh viện, người trung niên nói

Trầm vân tức giận mắng

-ông là tên khốn kiếp đụng tôi tối qua?

Người trung niên mặt bình tĩnh nói

-không phải tôi, nhưng tôi sẽ dẫn cậu đến gặp người đấy

Nói rồi hắn mở cửa ghế sau rollroyce, Trầm Vân buồn bực đi vào trong xe ngồi, mùi nội thất xe làm hắn vô ý hít sâu một cái, người trung niên thấy vậy cười nói, nhìn cậu chắc chưa được ngồi xe riêng bao giờ đâu, đến đó người ta bồi thường một chút cho cậu

Trầm Vân thấy vậy mở cờ trong lòng, nhưng vẫn bĩu môi nói

-coi như các người có nhân tính

Chiếc xe lái đến một khu biệt thự cực kỳ lớn, vừa bước xuống xe, thì người trung niên liền dẫn Trầm Vân vào trong phòng khách, Trầm Vân nhìn vào thì thấy cực kỳ trầm trồ về độ xa hoa của căn nhà,

Bên trong phòng khách có một người phụ nữ trung niên và một cô gái, Trầm Vân nhìn liếc qua người phụ nữ thì ánh mắt rơi trên người cô gái kia, Trầm Vân xin thề là từ lúc biết ngắm gái đến giờ thì cô gái đó là người xin đẹp nhất mà Trầm Vân từng thấy, khôn mặt mảnh trái xoan, đường mi thanh tú, đôi chân dài mảnh khảnh , làn ra trắng nón như chưa từng bước ra ngoài nắng,

Nàng quay lại hỏi Trầm Vân

-anh thấy trong người thế nào?

Trầm Vân như như bị chết đứng,

Người phụ nữ thấy Trầm Vân nhìn con gái mình bằng ánh mắt xăm xoi thì trong lòng chán ghét nói,

-hắn thì có bị làm sao chứ? Nhìn khoẻ mạnh thế này mà lại còn ra đường giả vở đụng xe để ăn vạ hả?

-bà nói cái gì? Trầm Vân bực mình nói lại

Bà ta tiếp tục nói

-hừm, lại không phải sao? Thấy con gái tôi đi xe xịn thì liền chạy ra đường vờ đụng xe để kiếm chút tiền chứ gì, tiền của chúng tôi không có thiếu, cầm lấy rồi đi cho khuất mắt tôi

Bà ta nói xong rút từ bọc tiền ra một sấp tiền mặt, ném lên bàn, nhìn cọc tiền ước chừng phải hơn 1 vạn , tiền này Trầm Vân đi làm cả năm trời chưa chắc đã kiếm được,

Nhìn cọc tiền trên bàn Trầm Vân uốt nước miếng 1 cái ực nhưng trong lòng vẫn bình tĩnh nói

-bà nghĩ có tiền thì có thể coi thường người khác như thế sao?

Người phụ nữ nghe Trầm Vân nói thế thì bĩu môi nói

-loại người như cậu tôi chưa bỏ tù là may, có biết là con trai cục trưởng cảnh sát ngày nào cũng đến nhà tôi dọn cỏ không hả? Nhanh cầm lấy tiền rồi đi đi

Cô gái thấy mẹ mình nói vậy thì hơi nhíu mày, lại quay sang nói với Trầm Vân

-xin lỗi

Trầm Vân lòng đầy lửa giận trong lòng thầm mắng

-con mụ già không biết phải trái này

Hắn quay người đi ra khỏi cửa nói vọng lại một câu

-cầm lấy tiền của bà về mà tiêu đi

Hắn đi ra khỏi cổng khu biệt thự vừa đi trên đường tối vừa chửi mắng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.