14: vào núi
Đi bộ được 10 cây số, Trầm Vân ghé vào một quan trọ để nghỉ trưa, gọi một xuất ăn, hắn ngồi ung dung nhìn lên tivi xem tin tức, bỗng nhiên hắn nghe được tiếng bàn tán của bàn kế bên
"Tôi nghe nói quân đội đóng quân rất nhiều ở chân núi Trường Bạch, không biết là có chuyện gì sảy ra. Một người đàn ông nói"
"Chân núi Trường Bạch bây giờ bị phong toả hết rồi, khách du lịch cũng bị quân đội đuổi về hêt, thật là chán, tôi với con trai định lên đó ngắm cảnh"
Ngồi bên cạnh, Trầm Vân lòng hơi bận tâm
"Bị quân đội phong toả rồi sao? Liệu có cách nào bí mật leo lên núi không nhỉ?"
Chầm tư suy nghĩ, Trầm Vân liền tiến đến bàn bên bắt chuyện,"
"Xin hỏi, tại sao quân đội lại phong toả núi Trường Bạch thế ạ?"
Người đàn ông thấy đột nhiên Trầm Vân tiến đến hỏi mình thì hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó cũng mỉm cười đáp lại.
"Nghe nói là tìm thấy cổ vật trên đỉnh núi, nhưng núi Trường Bạch hiểm trở, quân đội đang gọi thêm để tiến hành thám hiểm."
Nghe đến vậy, Trầm Vân lền giật mình, quả thật là Trên núi Trường Bạch có manh mối của môn phái cổ, nếu mình đi lên đó, biết đâu lại có kết quả.
"Quân đội phong toả hết mọi ngõ ngách lên núi rồi ạ?"
"Chuyện này thì tôi cũng không nắm rõ lắm, chỉ biết là quân đội đã phong toả đường lên núi thôi."
Người đàn ông kia lắc đầu nói.
Nghe vậy, Trầm Vân cũng gật đầu, quay lại bàn ăn, trong đầu hắn lúc này đang có rất nhiều dự tính.
-haizz ngày mai là một ngày dài đây, Trầm Vân lẩm bẩm
Ăn xong bữa ăn, hắn thuê một phòng trọ, nhưng hắn không hề ngủ, ngồi sếp bằng trên giường tiếp tục tu luyện,hắn phải chuẩn bị thật tốt, ngày mai vào buổi tối hắn sẽ đến chân núi Trường Bạch để leo núi.
Buổi chiều hôm sau, hắn trả phòng, ăn một bữa cơm, nhanh chóng hướng núi Trường Bạch mà tiến đến, khi gần chân núi cũng là trời tối, đúng như người đàn ông kia nói,
quân đội đã đóng quân ở đây, lều trại được lợp khắm nơi, đèn chiếu sáng như ban ngày, mỗi một lối đi đều có binh sĩ canh gác, Trầm Vân đứng cách xa nhìn vào trong doanh trại, tìm cơ hội đột nhập.
Cùng lúc đó, trong một căn lều, một người trung niên đang ngồi họp, xung quanh là những sĩ quan quân đội khác, mà trong đó có hai người mà ngày hôm qua Trầm Vân đã gặp, đó là Diệp Xuyên và Vân Băng, Vân Băng hôm nay khoác lên mình bộ quân phục sĩ quan, đeo cầu vai thượng tá, nhìn cực kỳ trang nghiêm.
Mà người trung niên chính Phùng lão , với cầu vai trung tướng, ông ta chậm rãi nói.
"Tình hình là theo trinh thám mà chúng ta có được, tập đoàn sát thủ Liên Minh Bóng Tối đang truy tìm một bản công pháp để bồi dưỡng cho thành viên của họ, mà thật trùng hợp là bản công pháp này lại theo chúng ta được biết đang nằm ngay trên núi Trường Bạch, vì thế chúng ta phải nhanh chóng tìm được nó trước bọn họ, nếu chúng ta tìm được bản công pháp này, sẽ có lợi ích rất nhiều cho việc huấn luyện sau này."
"Đáng tiếc là Trường Bạch sơn ở ngay đường biên giới, không thể hành quân quá rầm rộ, sẽ ảnh hưởng đến quan hệ quốc tế, vì thể tôi chỉ chọn ra những tinh anh cao cấp để thực hiện nhiệm vụ này.'
"-liệu đây có phải bản công pháp của Cửu Thần Tông đã thất truyền ở nước Cao Ly trước kia? "
Một sĩ quan phát biểu
"có thể như vậy, Liên Minh Bóng Tối là tập đoàn sát thủ ở hàn quốc, rất có thể họ muốn đoạt lại bản công pháp này, Trường Bạch sơn rộng lớn, địa hình hiểm trở, gió thổi rất mạnh, đến cả máy bay trực thăng cũng không thể lên đó được, tôi mong mọi người phải hết sức cẩn thận, "
Cách đó không xa, trong đêm tối Trầm Vân đã tìm được lối lên núi, hắn tiến vào trong khu rừng dưới chân núi, tìm một bộ quần áo mới mua mặc vào, dùng vải và mũ che đi khuôn mặt của mình, dù sao ở đây cũng quá gần chỗ đóng quân, nếu bị phát hiện thì rất là phiền phức,
Hiện tại đã thoát khỏi phạm vi quan sát của quân đội Hoa quốc, việc đầu tiên là phải lấp đầy cái bụng đã, kế tiếp là tìm một chỗ bí mật mà di chuyển, tuyệt đối không nên suất hiện trước mặt quân đội, ăn hết bốn cái bánh mỳ, mới miễn cưỡng ăn no, số còn lại hắn phải dùng để đi đường, nên không dám ăn nhiều, lần này hắn phải cố gắn lấy được bản công pháp kia, trước hết là nâng cao thực lực, bảo vệ cái mạng nhỏ của hắn.
Từ lúc hắn đạt đến tầng hai, hắn vẫn không ngừng tu luyện, nếu tập trung tu luyện thêm hắn khai mở thêm vài huyệt đạo nữa cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Còn về nơi tu luyện, hắn cũng không lo lắng quá nhiều, khi lấy được bản công pháp, hắn sẽ chuyển đến một khu rừng vắng người, nơi đó chắng chắn là có nồng đậm thiên địa linh khí, rất thích hợp cho hắn tu luyện.
Dựa vào vị trí hiện tại, hắn đang cách đỉnh của núi Trường Bạch 30km, thời gian di chuyển cũng phải mất đến 6,7 ngày đường, núi Trường Bạch chẳng những cao lớn, mà bên trong còn có rất nhiều nguy hiểm trực chờ, hắn quyết định đi bộ vào buổi tối, buổi sáng thì nghỉ ngơi và tu luyện.
Đi được một đêm, trời đã sáng tỏ Trầm Vân mệt mỏi lấy bánh mỳ và nước ra uống, tìm một chỗ để ẩn núp, hắn bắt đầu tu luyện.
Trải qua một buổi sáng, đến chiều Trầm Vân lại tiếp tục đi, hắn nhận thấy thiên địa nguyên khí ở chân núi phải nhiều hơn gấp đôi khi ở trong thành thị, vui sướng, hắn bước từng bước hướng đến đỉnh núi Trường Bạch
Tốc độ của Trầm Vân rất nhanh, bởi trên người hắn cũng không có đồ vật gì nhiều, Sáng ngày hôm sau hắn đã đi được hơn nửa chặng đường, vẫn chưa tìm thấy manh mối gì, làm hắn hơi buồn bực, nhưng nghĩ tới vấn đề này cũng không phải một sớm một chiều, nên cũng làm cho tâm tình hắn trở nên bình thản. Chỉ là ăn nhiều bánh mỳ lắm cũng ngấy, mà số thức ăn còn lại trong balo của hắn cũng không còn nhiều lắm, Trầm Vân quyết định bắt vài con thú nào đó, dù sao cũng là đang giữa khu rừng nguyên sinh, chẳng có ai bắt tội hắn được, vẫn nên ăn no mới có sức đi tiếp.
Thỏ hoang trong rừng cũng tương đối nhiều, Trầm Vân không tốn mấy sức lực. Để bắt được một con thỏ mập mập, con dao hắn mua ở vỉa hè không có sắc lắm, nhưng đối với hắn thế là đủ, đốt lửa, dùng gia vị trong túi, mất khoảng 1 tiếng để nướng xong con thỏ, Trầm Vân không nhịn được, đánh chén sạch sẽ con thỏ rừng,
Sờ lên bụng thoả mãn, hắn quyết định tìm một chỗ quanh đây, tiếp tục tu luyện, Trầm Vân vừa đứng lên đột nhiên nhìn thấy một cái bóng chạy vụt qua, nhìn kỹ thì đó là một con hồ ly trắng muốt, Trầm Vân tò mò xách ba lô lên đuổi theo, con hồ ly di chuyển cực kỳ linh hoạt, Trầm Vân tuy rằng tốc độ rất nhanh, nhưng nhiều lúc suýt bị nó cắt đuôi, may là hướng nó chayh cũng đúng với đường mà Trầm Vân đang đi, nên hắn một mạch đuổi theo con hồ ly, tiện đường tiếp tục đi thẳng lên núi Trường Bạch