13: ngồi cạnh
Trầm Vân thấy mình thật là đen đủi, vì ngồi ngay cạnh mình trên chuyến bay này vẫn là cô nàng đáng sợ Vân Băng, sợ cô nàng này phát hiện ra mình, Trầm Vân thậm chí còn không dám cựa quậy, dù sao Trầm Vân cũng đã biết sự đáng sợ của cô nành Vân Băng này, có thể lúc ở Hải thành cô nàng này còn nương tay với hắn.
Nhưng chuyến bay đến núi Trường Bạch đâu có gần như vậy, thỉnh thoảng Trầm Vân không nhịn được, lại quay sang liếc nhìn Vân Băng một chút, ánh mắt lạnh lùng của Vân Băng làm hắn rùng cả mình, làm cho hắn có cảm giác muốn sống đừng có lại gần, nhận thấy cô nàng kia không có nhận ra hắn.
Trầm Vân quyết định hỏi dò lai lịch của Vân Băng một chút, cẩn tắc vô ưu, dù sao biết được thế lực đang truy tìm mình cũng là chuyện tốt.
-Xin chào, cô cũng đến núi Trường Bạch du lịch sao? Chúng ta làm quen được không?
Vân Băng trong lòng thì đang bực bội, đang ở Trung Hải du lịch thì lại bị tổng bộ gọi đến núi Trường Bạch tiếp nhận nhiệm vụ khẩn, khoang hạng sang thì hết chỗ, đến sân bay thị bị tên háo sắc soi moi, đã vậy bây giờ lại còn phải ngồi cạnh hắn.
Trầm Vân nếu mà đọc được suy nghĩ của Vân Băng, có lẽ hắn sẽ lao đầu vào cửa kính máy bay tự tử mất, hắn dù sao cũng là nam nhi chí lớn, đâu phải tên háo sắc suy nghĩ bằng bộ phận bên dưới.
Nghe thấy Trầm Vân bắt chuyện, Vân Băng lại càng thêm chán ghét, cũng phải thôi, tại nàng sinh ra đã vốn xinh đẹp, đi đâu cũng bị mấy tên háo sắc để ý, trêu chọc, cũng giống như lần ở Trung Hải một năm trước vậy, nếu như không phải đang đi máy bay chắc chắn nàng đã đánh cho Trầm Vân một trận rồi.
Lạnh lùng liếc nhìn Trầm Vân một cái, cũng không thèm trả lời, Vân Băng tiếp tục lấy quyển sách ra đọc, Trầm Vân thì đành cười khổ.
-Cô nàng này sao mà lạnh lùng quá vậy.
Thử bắt chuyện thêm vài lần, nhưng Vân Băng thì cứ lạnh lùng đọc sách, Trầm Vân đành quay mặt ra cửa sổ ngắm cảnh,
Thú thật là từ bé đến giờ hắn chưa từng một lần đi máy bay, cảm giác lần đầu được ngắm mọi thứ thật nhỏ bé dưới chân làm hắn khá là khoái trá.
Nhưng ngắm lâu lại mỏi mắt, hắn đành đánh một giấc, ngủ khá là sâu, thậm trí còn ngáy ngủ, làm cho Vân Băng ngồi cạnh càng thêm bực mình, nhìn hắn bằng ánh mắt khinh bỉ.
Đang trong cơm say ngủ, bỗng nhiên máy bay lắc mạn khiến cho Trầm Vân nghiêng người ngả về phía Vân Băng, má hắn chạm phải má nàng, Vân Băng tức giận, khuôn mặt đỏ bừng, lấy tay đẩy người Trầm Vân ra ngoài.
Nào ngờ còn chưa kết thúc, Trầm Vân trong lúc mơ ngủ, lấy tay chống người dậy thì thấy đụng phải thứ gì đó mềm mềm, mở mắt ra thì con ngươi của hắn như muốn lòi ra ngoài, thì ra thứ mềm mềm hắn đụng vào hoá ra là cặp đùi của Vân Băng,
Trầm Vân giật mình rút tay lại, gãi gãi đầu cười hề hề xin lỗi,
Vân Băng giận tím mặt, từ nhỏ đến giờ đây là lần đầu tiên nàng ăn thiệt thòi như vậy, bàn tay nắm chặt, gân xanh nổi lên, nàng quay lại nhìn Trầm Vân như muốn ăn tươi nuốt sống, nàng thề khi xuống máy bay nàng phải dạy cho Trầm Vân một bài học nhớ đời.
Thấy thái độ không ổn của Vân Băng, Trầm Vân lại quay mặt về phía cửa sổ, tránh né ánh mắt của Vân Băng rồi lăn ra ngủ tiếp.
8 giờ tối, tại một sân bay cách núi Trường Bạch 30km, chiếc máy bay nhẹ nhàng hạ cánh, Vân Băng ngay lập tức đứng dậy ra khỏi máy bay, còn Trầm Vân vẫn còn đang mơ ngủ chợt tỉnh giấc, ngáp dài một cái hắn loạng đi ra ngoài,
Làm xong thủ tục, lấy xong hành lý, Trầm Vân đi một mạch ra cổng sân bay, đi bộ về phía đường lớn, bông nhiên hắn thấy trên đường đỗ một chiếc xe quân dụng, đứng cạnh là thân ảnh mà hắn đã ngồi cùng suốt chuyến bay, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn
Cảm thấy không ổn, Trầm Vân liền tawnv tốc,, khi bộ lách qua chiếc xe thì Vân Băng chợt lên tiếng
-Đứng lại, tên vô lại kia
Trầm Vân giật mình quay ngoắt lại, ánh mắt ngạc nhiên hỏi.
-cô tại sao lại mắng tôi? Cô bị điên hay sao?
-tên khốn kiếp như anh lại dám giở trò với tôi trên máy bay hả? Xem tôi dạy dỗ anh thế nào.
Nói xong nàng lao đến phía Trầm Vân, tung một quyền về hướng ngực của hắn, nhìn thoáng qua quyền này khá là nhẹ tay, đối với hắn thì không có chuyện gì, nên Trầm Vân quyết định hứng trọn quyền này rồi đuổi con mụ điên này đi, hắn còn có rất nhiều việc phải làm đâu thể dây dưa với cô nàng này được, huống hồ phía sau cô ta hình như là cả quân đội.
Bỗng nhiên một thân ảnh lao từ chiếc xe quân dụng vụt ra ngoài, đỡ lấy cánh tay của Vân Băng.
Người đó chính là Diệp Xuyên, thiếu tướng, đội trưởng long tổ.
-Vân Băng , có chuyện gì thế, sao đột nhiên lại muốn đánh người?
-anh Diệp Xuyên, hắn...hắn, Vân Băng định nói cho Diệp Xuyên là Trầm Vân áp má với sờ đùi nàng, nhưng không nói ra được.
-nếu không có việc gì thì thôi vậy, dù sao chúng ta cũng có nhiều việc phải làm.
Rồi Diệp Xuyên khách sáo nói,
-Vân Băng, cô ấy hơi nóng tính, nếu có gì thì mong anh bỏ quá cho.
Nếu Diệp Xuyên biết được có kẻ sờ đùi với áp má vị hôn thê của mình, mà giờ hắn lại đi xin lỗi kẻ kia thì chắc hắn phải về nhà đập đầu vào tường tự tử mất.
Còn Vân Băng thì lòng đầy lửa giận nhìn Trầm Vân
Trầm Vân quan sát thấy người thanh niên cũng trạc tuổi mình mà trên vai có hẳn đôi hàm Thiếu tướng, bên trong thân thể ẩn tàng nguồn nội lực khủng khiếp, chỉ kém kẻ mặc vest đen kia, thì tâm lý trong lòng hơi nể sợ, nên hắn xuề xoà nói
-cũng không có việc gì đâu, chỉ là hiểu lầm mà thôi, tôi tên Diệp Hạo, rất vui được gặp anh.
-Diệp Hạo? Anh là người nhà họ Diệp? Diệp Xuyên hơi bất ngờ, liền hỏi
-người nhà họ Diệp gì chứ, tôi chỉ là đứa cô nhi, đây là tên trưởng viện đặt cho tôi. Trầm Vân chời hì hì nói dối liến thoắn.
-thì ra là vậy, tại thấy anh cũng họ Diệp nên tôi cứ tưởng là người cùng nhà. Diệp Xuyên khách sáo nói.
Vân Băng thấy Diệp Xuyên đứng tán gẫu với Trầm Vân thì tức giận bước lên xe nói vọng lại.
-đừng có tán gẫu nữa thưa Diệp đội trưởng, chúng ta còn nhiều nhiệm vụ lắm
Diệp Xuyên nghe thấy thế liền quay lại cười nói với Trầm Vân
-hôn thê của tôi giục rồi, tôi phải đi đây, nếu có duyên sẽ gặp lại. Nói xong Diệp Xuyên khoát tay với Trầm Vân rồi bước lên xe
Nhìn theo bóng lưng của chiếc xe quân dụng, Trầm Vân cảm thán.
Tuổi cũng trạc như mình, mà lại thành công như vậy, có quyền có thế, lại có một vị hôn thê xinh đẹp... Mỗi tội hơi điên. Trầm Vân lắc lắc đầu, rồi tiếp tục bước tiếp, hướng đến núi Trường Bạch.
Trên chiếc xe quân dụng, Diệp Xuyên chậm rãi lái xe, hỏi thăm Vân Băng, thái độ của cô khác hắn lúc gặp Trầm Vân
Cũng phải thôi, Diệp Xuyên và Vân Băng vốn là được đính hôn từ lúc còn nhỏ, mà nhà họ Vân và nhà họ Diệp lại cực kỳ thân thiết, từ nhỏ Vân Băng và Diệp Xuyên vốn lớn lên cùng nhau, một đôi thanh mai trúc mã cực kỳ đẹp.