Lụi Tàn

Chương 12 : Nói Dối




12: nói dối

Đã 3 ngày kể từ lúc Trầm Vân nhờ Đưởng Uyển làm hộ thẻ căn cước, hắn đang chăm chú làm đồ ăn cho khác, đường dao sắc bén, di chuyển đều đặn trên cái thớt gỗ, đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, Trầm Vân mở điện thoại thì có một giọng nói quen thuộc truyền đến.

-Diệp Hạo đó hả, tôi Đường Uyển nè, tôi đang ở khu chợ phía đông, quán của anh mở nơi nào? Tôi làm được thẻ căn cước cho anh rồi.

Khá bất ngờ vì tốc độ làm việc của Đường Uyền, Trầm Vân chạm rãi chỉ địa chỉ cho Đường Uyển, một lúc sau, một chiếc Mercedes đi đến, đậu trước cửa quán ăn, mở cửa bước xuống là Đường Uyển, tối nay nàng mặc một chiếc áo sơ mi trắng với một chiếc quần jean tạo nên vẻ thành thục, cộng thêm đôi bốt đen, khoe khoang cái thân hình cực phẩm.

Khách quen bên trong ngắm nhìn cô, làm họ như muốn lòi cả tròng mắt ra ngoài, Đường Uyển bước đến, cười nói với Trầm Vân, lấy từ túi xách ra một cái thẻ căn cước đưa cho Trầm Vân.

-thẻ của anh đây, tại anh không còn giấy tờ nào nên họ cũng làm lại hồ sơ của anh luôn, bây giờ quê quán của anh là Trung Hải, Đường Uyển cười cười nói,

-làm phiền cô rồi, đáng ra tôi phải đến nhà cô lấy thẻ, không ngờ lại phải để cô lặn lội xa xôi như vậy, Trầm Vân khách sáo nói.

-không hề gì, dù sao tôi cũng có việc đi ngang qua đây, tiện thể xem quán ăn đêm của anh nó tròn méo ra sao

Trầm gập đầu cười, tiếp tục làm cơm cho khách, làm xong cơm cho vị khách cuối, Trầm Vân quay lại cười nói.

-cô có đói không? Đi vào trong tôi làm chút gì đó cho cô ăn,

Đường Uyển lắc đầu nói

-tôi đang giảm cân phát mệt đây, nếu ăn nhiều sẽ béo mất,

Nói vậy nhưng Đường Uyển bụng đã đói meo, hôm nay ở nhà nàng mới chỉ ăn một bát cơm, cộng thêm đứng ở quán cơm của Trầm Vân, mùi thức ăn sộc lên mũi làm cái dạ dày nhỏ lại sôi lên.

-Giảm cân làm gì cho hại sức khoẻ, uyên tâm, đồ ăn tôi làm không có béo đâu, ăn vào cho chắc cái bụng.

Kéo Đường Uyển đi vào quán, dọn dẹp chỗ ngồi cho Đường Uyển, Trầm Vân đi ra ngoài tiếp tục làm đồ ăn, khách trong quán thầm nể phục chủ quán, kiếm được một cô gái cực phẩm như vậy,

Đường Uyển thì hơi ngại ngùng, từ trước đến nay cô có bao giờ bước vào những quán cơm bình dân như vậy đâu, nhìn qua Trầm Vân thì thấy hắn đang hì hục nấu ăn.

Trầm Vân hôm nay sẽ làm cho Đường Uyển món rau xào trứng, món ăn dân dã nhưng không hề béo, ăn vào thì no cái bụng nhỏ của cô, bao tay hắn lướt trên căn bếp cực kỳ điệu nghệ, dù sao hắn mở quán ăn cũng đã được một năm trời, công thêm ngày xưa theo Trầm Lão học một chút công phu nấu ăn, nên xét về trình độ thì không phải bàn cãi.

Đường Uyển ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức thì không tự chủ nuốt nước bọt một cái, một lúc sau thức ăn được đưa ra, một đĩa rau sào trứng thơm phức, cô nhanh tay cầm lấy đũa ăn thử một miếng.

-ôi, quá là ngon, tôi không nghĩ là rau xào trứng lại có thể như vậy, còn hơn cả nhà hàng cao cấp nữa. Đường Uyển cảm thán nói.

Thật sự Đường Uyển cũng không phải là khách sáo nói, trước nay nàng đi ra ngoài ăn toàn là chọn nhà hàng cao cấp để thưởng thức, không ngờ hàng quán bình dẫn cũng có thể nấu được ngon như vậy.

-nếu thấy ngon thì ăn nhiều một chút, kẻo bụng lại đói, Trầm Vân cười cười nói

Đường Uyển nghe thấy vậy liền gật đầu, tiếp tục ăn,đánh chén hết một đĩa thức ăn, Đường Uyển vẫn còn thèm, muốn gọi đĩa nữa nhưng lại thôi.

Thấy biểu hiện của Đường Uyển, Trầm Vân bèn nói,

-nếu vẫn còn muốn ăn thêm thì để tôi làm thêm cho.

Đường Uyển lưỡng lự gật đầu một cái, rồi lại nhìn đến bóng lưng Trầm Vân đang miệt mài xào nấu.

Đã đến 11 giờ đêm, cũng là lúc quán của Trầm Vân đóng cửa, Đường Uyển và Trầm Vân liền đứng ở ngoài nói chuyện phiếm.

-không ngờ tài nghệ nấu ăn của anh lại giỏi như vậy, tại sao không xin vào một nhà hàng mà làm việc.

Trầm Vân ngượng ngùng gãi đầu nói,

-tôi chỉ biết làm mấy món bình dân thôi, học những món cao hơn e là hơi khó.

Đường Uyển nghe Trầm Vân nói vậy cũng đành gật đầu,

-sao bỗng dưng anh phải cần thẻ căn cước vậy? Có chuyện gì sao?

Chẳng là tôi cần mua vé tàu, nếu không có thẻ căn cước thì khó mà mua được. Trầm Vân trả lời.

Nghe thấy Trầm Vân nói vậy, trong lòng Đường Uyển bỗng dưng có một cảm giác thất lạc.

-anh định đi đâu xa sao? Tôi có cảm giác sẽ không được gặp lại anh nữa.

Trầm Vân nghe thấy vậy, đành nói dối Đường Uyển.

-Đâu có, tôi định đi thăm một người bạn, chắn là 1,2 tuần sẽ lại quay về, chẳng phải cô có số điện thoại của tôi rồi sao, có gì thì hãy gọi đến số của tôi.

Đường Uyển gật đầu, chào tạm biệt Trầm Vân, bước vào cỗ xe Mercedes, đi thẳng về nhà.

-nhìn theo bóng xe của Đường Uyển, Trầm Vân đành nói lời xin lỗi,

-Xin lỗi Đường Uyển, có lẽ chúng ta khó có thể gặp lại, núi Trường Bạch hoang vu hiểm trở, đi vào thì thập tử nhất sinh, ngay cả tên thật của tôi cũng không thể nói cho cô biết, nếu một ngày tôi rửa được nỗi oan ức của mình, tôi sẽ về nói với cô tên thật của tôi.

Xong rồi Trầm Vân đóng cửa quán ăn, bước về khu nhà trọ, sắp xếp đồ đạc.

Đi trên đường, trong chiếc xe sang, Đường Uyển bỗng thấy ngực của mình đau nhói, trực giác mách bảo cô giữ Trầm Vân lại, nhưng rồi lại lắc đầu cho qua.

Sáng hôm sau, Trầm Vân thu dọn đồ đạc, bàn giao lại quán ăn cho chủ thuê, hắn cứ thế bắt một chiếc taxi đến sân bay Trung Hải, dùng thẻ căn cước mà Đường Uyển làm cho mình, mua một chiếc vé hướng đến sân bay gần núi Trường Bạch nhất.

Ngồi đợi ở sân bay khá là lâu Trầm Vân đành chùm tờ tạp chí lên mặt, tiện thể thủ một giấc thật say.

Lúc hắn tỉnh dậy, nhìn đồng hồ thì đã lã 2 giờ chiều, đã đến giờ chuyến bay cất cánh, Trầm Vân hơi mơ ngủ chuẩn bị lấy hành lý thì hắn nhìn thấy một khôn mặt làm hắn tỉnh cả ngủ.

Người đó vẫn mặc bộ quần áo mà hắn đã gặp đêm hôm đó,tóc ngắn, quần jean, áo da, nhưng khác là đeo một đôi bốt đen cao vút, lộ ra thây hình chữ S mê người, và quan trọng nhất, là nàng chỉ ngồi phía bên trái, cách hăn chỉ có một mét,

Đó chính là Vân Băng, cô gái đã đáng sợ, xuýt nữa đã bắt được hắn ở Hải thành. Trầm Vân kinh ngạc, quan sát hết một lượt Vân Băng mà không kiêng nể chút nào.

-liệu nàng có phát hiện ra mình không? Trầm Vân trong lòng kinh hãi nghĩ, nhưng sắc mặt không hề đổi.

Cảm giác bị ai đó quan sát, Vân Băng ngay mặt lại thì thấy ánh mắt tham lam của Trầm Vân, trong lòng có một cảm giác chán ghét, nàng liền nói

-xin hỏi? Mặt tôi có gì đó sao?

Trầm Vân kinh hãi, lắp bắp nói.

Không, không có gì, xin lỗi.

Hắn đã chứng kiến qua sự bá đạo của cô gái này, nên không dám khinh thường, rất có thể đêm hôm đó cô ta còn nương tay.

Đứng lên, chuẩn bị rời đi thì có thông báo cho các hành khách đi lên máy bay, Trầm Vân bèn cầm balo lên tiến đến khu soát vé, thì thấy Vân Băng cũng đi theo sau, làm tim hắn cứ nhảy đập thành thịch.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.