11: bảo tàng
Trong một thư viện phía tây Trung Hải, Trầm Vân đang ngôi chăm chú đọc sách, hắn cứ ngồi đó, chăm chú đọc, dường như sách vở mang lại cho hắn hứng thú kỳ lạ, đã 3 ngày nay hắn cứ ngồi trong thư viện, đọc ngấu nghiến từng quyển sách, từ sáng đến chiều, câu nói của Đường Uyển vào đêm hôm đó đã làm hắn phải suy nghĩ lại.
Hắn lúc này cần thiết nhất là phải tăng thêm thực lực cho mình, công pháp hắn học chỉ giúp hắn có được nội lực, những phương pháp chiến đấu phổ thông hắn học được qua truyền hình thì vẫn chưa đủ, hắn cần những chiêu thức thực sự,vận dụng được toàn bộ tiềm năng trong có thể, giống như gã thanh niên áo đen hắn gặp trong rừng, và cả cô gái ở Hải thành.
Để tìm manh mối, không cách nào khác hắn đành phải vào thư viện để kiếm thêm thông tin mình cần, lục lọi 3 ngày đọc sách thông tin hắn có được thì khá là nhiều.
Theo trong sách, trước đây từng có rất nhiều môn phái nổi tiếng như, Võ Đang, Cái Bang, Minh giáo, Đường môn, Thiếu lâm... Đặc biệt, thiếu lâm lại được xưng tụng là cái nôi của võ học trung nguyên, họ rất nổi tiếng kể cả trong phim ảnh lẫn đời thực,
Nếu còn như ngày xưa, nghe đến cao thủ võ công hắn sẽ cười và mắng là hoang đường, như từng khi gặp những kẻ kia, và chính bản thân đang luyện một môn nội công nên Trầm Vân đã phải suy nghĩ nhiều hơn về vấn đề này.
Trầm Vân rời thư viện, lúc này hắn nhìn thấy ánh hoàng hôn đang dần buông xuống, Trầm Vân giơ tay lên hướng về phía mặt trời, nắm bàn tay lại, rồi tiếp tục bước tiếp, hôm tối nay hắn sẽ thử vận may của mình.
Bước đến bảo tàng thành phố, Trầm Vân quan sát, bảo tàng mày khá là lớn, xây dựng dưới mái vòng, đường nét bên ngoài cũng rất là cổ kính, bên trong chứa khá là nhiều cổ vật, mọi nơi đổ về, với thành phố quốc tế như Trung Hải thì, có một viện bảo tàng như thế này cũng là xứng tầm.
Giờ này mới là 5 giờ chiều, vẫn chưa đến giờ đóng cửa, Trầm Vân liền nhanh chân bước vào
Đi một vòng quan sát hết một lượt cổ vật, Trầm Vân hơi thất vọng vì hầu hết chúng đều không liên quan gì đến thứ hắn đang tìm.
Thất vọng, chuẩn bị ra về thì hắn bỗng chú ý đến một miếng huyền thiết, huyền thiết đen bóng, trông cực kỳ cũ nát, nhưng không hề có thứ gỉ sét nào.
Theo trên bản giới thiệu thì đây là một mảnh của thanh kiếm cổ đã bị làm gãy niên đại gần một ngàn năm
Đang quan sát miếng huyền thiết thì một giọng nói vang lên phía sau Trầm Vân.
-cậu hứng thú với miếng huyền thiết này sao?
Trầm Vân quay người lại thì nhìn thấy một người đàn ông tầm 50 tuổi, đeo gọng khính mỉm cười nhìn hắn
-cháu thấy thứ này hơi có hứng thú, vì nó hơi có liên quan đến võ học.
-thì ra là thế, tôi thấy cậu chỉ nhìn lướt mấy thứ khác, nhưng đối với miếng huyền thiết này lại thấy quan tâm nên hỏi vậy. Người trung niên gật đầu nói
-bác có biết thông tin gì thêm về món đồ này không ạ? Trầm Vân hỏi
Suy nghĩ một lúc người trung niên liền nói.
-miếng huyền thiết này, đoàn khảo cổ tìm thấy ở chân núi Trường Bạch, nghe nói ở gần đó có một môn phái cổ ở vương triều Cao Ly, tên là cửu thần tông có lẽ miếng huyền thiết này lưu lạc từ môn phái đó mà ra.
Nghe đến vậy, Trầm Vân hứng thú hỏi tiếp
-môn phái cổ sao? Người ta có phát hiện được di tích nào quanh đấy không ạ?
-không thể, núi Trường Bạch quá là hiểm trở, không có nhà khảo cổ nào muốn đi đến nơi đó đâu, trong rừng có rất là nhiều độc vật, vách núi thì treo leo, đi được lên đỉnh núi đúng là thập tử nhất sinh.
Người trung niên lắc đầu nói.
-nghe đến đây, Trầm Vân mở cờ trong lòng, nếu chưa di tích chưa có ai phát hiện ra, hắn liền có thể tìm kiếm được thứ gì đó.
Bước ra khỏi viện bảo tàng, Trầm Vân suy nghĩ một lúc liền chạy như bay đến nhà của Đường Uyển.
Bấm chuông cửa, một lúc sau vẫn là người giúp việc kia ra mở cổng, bà ta nhìn thấy Trầm Vân liền mỉm cười
-cậu là Diệp Hạo đúng không, cậu đến tìm tiểu thư sao?
-đúng vậy thưa bác, Đường Uyển có trong nhà không ạ? Trầm Vân gật đầu nói
-tiểu thư sắp về rồi, cậu vào nhà đợi một chút nhé.
Bước vào trong ngôi nhà rộng lớn, Trầm Vân cảm khái, ngôi nhà rộng lớn này mà chỉ có vài người vào ở, nội thất cực kỳ tiện nghi, ngồi trên sofa mà thấy sướng cả cái mông.
Ngồi đợi tầm 15 phút thì Trầm Vân nghe được tiếng xe hơi đi vào sân nhà.
Đường Uyển bước vào trong nhà, hôm nay nàng mặc một bộ đồng phục văn phòng, làm dáng người của nàng bỗng trở nên cân đối lạ thường. Khi nàng thấy Trầm Vân ngồi trước ghế sofa thì có hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó lại cười nói.
-cơn gió nào khiến anh đến nhà tôi chơi vậy.
-à, có chút việc liên quan đến giấy tờ, không biết cô có giúp được tôi không, tại mỗi cô là người tôi quen biết từ khi đến Trung Hải đến giờ.
Đường Uyển ngạc nhiên hỏi
-mỗi mình tôi thôi sao? Anh ở trung hải được một năm rồi mà không quen biết được ai sao?
Trầm Vân lắc đầu.
-được rồi, anh muốn tôi giúp việc gì?
-chẳng là cô có thể giúp tôi làm một cái thẻ căn cước không?, tôi bị mất giấy tờ tùy thân hết rồi, giờ không có thẻ căn cước thì làm việc cũng khá là khó khăn, Trầm Vân nói
Suy nghĩ một lúc, Đường Uyển liền nói
-chuyện này chắc là được, tôi có người quen ở cục dân chính, có lẽ là giúp được anh
Mừng rỡ, Trầm Vân liền lấy trong túi ra mấy cái ảnh chân dung.
-vậy thì tốt quá, đây là ảnh chụp của tôi, đằng sau là số điện thoại, xin cảm phiền cô, Đường Uyển. nếu không có gì thêm, tôi xin phép về trước nhé,
Nói xong Trầm Vân liền đứng dậy ra về, Đường Uyển thấy thế liền gọi lại,
-Anh không ở lại ngồi chơi một lúc sao? Còn việc làm vệ sĩ anh suy nghĩ sao rồi?
Trầm Vân quay đầu lại cười nói.
-Quán ăn của tôi sắp phải mở cửa rồi, tôi còn phải về sớm mở hàng, còn việc vệ sĩ tôi cảm thấy kình không có thích hợp lắm, sau này tôi còn có rất nhiều chuyện phải làm, không thể cứ ở mãi một chỗ được.
Đường Uyển nghe thấy thế, trong lòng hơi thất lạc nhưng vẫn gật đầu chào tạm biệt Trầm Vân.
Khi Trầm Vân ra khỏi cửa, Đường Uyển bèn lấy ảnh chân dung của Trầm Vân ra xem
- Diệp Hạo này trông cũng đẹp trai đấy chứ, hì hì
Cất ảnh vào túi xách, Đường Uyển đi lên lầu chuẩn bị tắm rửa.
Sở dĩ Trầm Vân cần phải làm thẻ căn cước vì hắn đã quyết định đi một chuyến lên núi Trường Bạch, vì đường xa, có lẽ là phải di chuyển bằng máy bay, thế nên thẻ căn cước là thứ bắt buộc phải làm để mua được vé.
Hiện giờ hắn phải tìm kiếm nơi giúp mình nâng cao thực lực, dù là một manh mối nhỏ nhất, hắn cũng phải thử, nếu không cái mạng nhỏ của hắn khó mà giữ được.
Về đến quán ăn, Trầm Vân mở cửa hàng, bắt đầu buổi làm việc mới
-nếu theo dự tính, có lẽ Đường Uyển sẽ làm xong vé trong vòng một tuần.