Lụi Tàn

Chương 10 : Vệ Sĩ?




10: vệ sĩ?

Khi đám người kia bỏ đi hết, Trầm Vân liền gọi

-đi ra đi, bọn họ bỏ đi rồi.

Một lúc sau cô gái liền bước ra khỏi hẻm nhỏ, vẻ mặt nghi hoặc

-họ là người quen của cô sao? Trầm Vân hỏi.

-không, không, họ muốn bắt tôi lại.

Trầm Vân quan sát cô gái một lúc,dặn dò cô nên đến đồn cảnh sát rồi quay lưng bỏ đi, hắn dù sao với cô gái này cũng là không quen biết, cũng không cần quan tâm nhiều chuyện để làm gì, quá phiền phức

Cô gái thấy Trầm Vân bỏ đi mà không hỏi gì thêm, bỗng thấy một cảm giác hụt hẫng, ngập ngừng một lúc, quyết định bước tiếp, đi theo Trầm Vân

Đi được một đoạn dài, Trầm Vân quay đầu buồn bực hỏi,

-cô có chuyện gì sao? Không cần phải đi theo tôi đâu.

-anh có thể dẫn tôi đi về nhà không? Cô gái ngập ngừng hỏi

-nhà của cô? Trầm Vân nghi hoặc hỏi

-đúng vậy, tôi sợ những kẻ lúc nãy lại xuất hiện, xấu hổ nói ra

Trầm Vân giật mình, cô gái này thật kỳ lạ, tạo sao có thể tin tưởng dẫn người lạ về nhà như vậy, Trầm Vân lòng phiện muộn, hắn lo cho bản thân vẫn còn đang chật vật hơi sức đâu còn lo cho người khác, nhưng nhìn vẻ mặt đáng thương của cô gái Trầm Vân lại mềm long

Suy nghĩ một lúc Trầm Vân đành nói

-thôi được, cô dẫn tôi về nhà cô, tôi sẽ theo sau

Tại vì đang là nửa đêm, xung quanh đô thị sầm uất vẫn chưa có chiếc xe taxi nào, thế là Trầm Vân và cô gái đành phải đi bộ

Đi được một lúc, thấy Trầm Vân vẫn một mực im lặng đi theo, cô gái liền quay lại nói

-tôi tên là Đường Uyển, còn anh?

Bất ngờ vì bị hỏi Trầm Vân ngập ngừng một lúc, nhỏ nhẹ nói.

-tôi tên Diệp Hạo,

Sở dĩ hắn chọn cái tên này, vì cái tên Trầm Vân quá là nổi tiếng rồi, đúng lúc cái tên Diệp Hạo loé lên trong đầu hắn nên hắn đọc ra luôn.

Đường Uyển gật đầu, quay lại tiếp tục đi

-nhìn anh hình như mới chuyển đến Trung Hải sống sao? Thấy anh ban đêm còn qua đây ngắm cảnh, thật lạ.

Trầm Vân gãi gãi đầu, nói.

-chẳng là đêm nay có chút chuyện vui, không ngủ được qua trung tâm thành phố để ngắm cảnh.

-tôi chuyển đến Trung Hải cũng được hơn 1 năm rồi, nhưng ít đi ra ngoài lắm

Đường Uyển, tiếp tục hỏi,

-có chuyện gì mà khiến anh không ngủ được vậy? Nhìn anh thân thủ cao như vậy, có muốn làm vệ sĩ riêng cho tôi không?

Trầm Vân ngập ngừng, quan sát một lượt Đường Uyển, cô gái này cách ăn mặc hắn nhìn ra là một người rất có tiền, tại sao lại bị người ta đuổi bắt như vậy.

-tôi có một công việc rồi, tôi bán đồ ăn đêm ở khu chợ phía đông thành phố,Trầm Vân từ chối.

-tiếc thật, tôi định mời anh làm vệ sĩ, lương tầm 1vạn 1 tháng, nếu anh có việc rồi thì tiếc thật. Đường Uyển chu cái môi anh đào tỏ vẻ tiếc nuối nói

Trầm Vân đi ở phía sau. Nghe thấy mức lương 1 vạn thì ánh mắt của hắn sáng lên.hắn bán đồ ăn đêm một tháng chỉ kiếm được có 1000 đồng một tháng, mà làm vệ sĩ cho cô nàng này, tiền lương lại được gấp 10 lần. Ngập ngừng định nói gì đó nhưng rồi lại thôi

Đường Uyển thì cười tủm tỉm đi tiếp tục đi về phía trước. Bỗng nhiên đang đi nàng bị trượt ngã, đôi săng-đan đột nhiên bị rách mất quai, nàng nhăn nhó ngồi bên lề đường.

Thấy vậy Trầm Vân liền chạy đến

-cô có sao không?

-hình như tôi bị trật khớp rồi. Đường uyển nhăn nhó nói

-cô còn đi tiếp được nữa không?

-tôi chắc là không đi được nữa rồi, mắt cá chân của tôi đau quá,

-À đúng rồi, thân thủ của anh lợi hại như vậy, có thể nắn khớp giúp tôi được không? Giống như trên truyền hình ấy?

Trầm Vân giở khóc giở cười, cô nàng này thật là ngây thơ quá đi, hắn trước nay bị thương đều ngủ một giấc là lành, công phu hắn huyện cũng không có phương pháp nào chữa thương ha.

Nhìn khuôn mặt đáng thương của Đường Uyển, Trầm Vân đành nói.

-chữa thương thì tôi không biết đâu, nếu không đi được nữa thì cô leo lên lưng tôi, tôi cõng cô về.

-chuyện này? Đường Uyển mặt đỏ lên

-thế thì kệ cô vậy. Trầm Vân buồn bực nói

-được rồi, tôi cho anh cõng tôi về nhà, thấy Trầm Vân khẩn trương Đường Uyển vội vàng nói.

Leo lên lưng Trầm Vân, Đường Uyển thấy một cảm giác êm nhẹ khoan khoái, cộng thêm việc buồn ngủ làm nàng ngủ trên lưng Trầm Vân lúc nào không hay, Trầm Vân thấy thế cũng đành lắc đầu đi tiếp

Đi được tầm 1 tiếng theo lời Đường Uyển kể, Trầm Vân đến được một khu biệt thự sang trọng, Trầm Vân liền lay Đường Uyển dậy.

-đây có phải nhà cô không?

Đường Uyển giật mình tỉnh dậy, thấy nước miếng của mình rỉ trên vai áo của Trầm Vân, nàng xấu hổ nói

-đúng vậy, thật ngại quá để anh phải cõng tôi xuốt, anh có muốn vào nhà không, để tôi gọi người làm chút đồ ăn, đi đường nãy giờ chắc là mệt lắm.

Ngập ngừng một lúc Trầm Vân đành đồng ý, dù sao hắn cũng đang đói. Đường Uyển nhấn chuông cửa, một lúc sau có một người phụ nữ Trung niên hình như là người giúp việc, đi ra mở cửa cười nói.

-tiểu thư, tôi tưởng cô phải ở đên nhà lão gia chứ? Trời chưa sáng mà đã về sớm như vậy? Còn cậu ấy là?

Người giúp việc nhìn thấy Trầm Vân đứng sau Đường Uyển liền hỏi

-anh ta là diệp hạo, đám vệ sĩ của bố tôi muốn bắt tôi lại, may mà có anh ấy giúp.

-tại sao đột nhiên lão gia lại muốn giữ cô lại? Bà giúp việc lo lắng hỏi

-không phải là tại tên khốn Tần minh hay sao? Cha tôi muốn giữ tôi để mai hắn đến nhà gặp tôi, may mà tôi có Diệp Hạo, không thì thật phiền phức

Trầm Vân nghe thấy vậy hơi nhíu mày, thì ra cô nàng này lừa mình, đám người kia quả nhiên có quen biết cô ta

Thấy sắc mặt của Trầm Vân, Đường Uyển liền xin lỗi nói.

-xin lỗi Diệp Hạo, tại lúc nãy tôi gấp quá nên phải nói dối anh

-nếu là người khác thì đã bị mấy người kia đánh cho một trận rồi, chẳng phải chỉ là gặp mặt thôi sao? Đâu cần phải đi gây cho người khác phiền phức chứ. Trầm Vân buồn bực nói.

-anh không biết được đâu, cha tôi muốn mai mối tôi với tên Tần Minh kia, Tên đó là một tên háo sắc, ngửi chung một bầu không khí với hắn đã làm tôi khó chịu rồi.

Trầm Vân lắc đầu cười cười, chỉ vì trốn chạy hôn nhân mà làm cho bao nhiêu người gặp phiền phức, cái tên Tần Minh kia cũng thật đen đủi, để vị hôn thê nghe danh đã chạy mất dép thế này thì thật quá xấu hổ

-vậy anh vào nhà tôi ăn bữa sáng nhé? Đường Uyển hỏi

-thôi, dù sao trời cũng sắp sáng, tôi ra ngoài kiếm đồ ăn, ngồi cùng cô lâu không may lại thêm một cái phiền phức nữa. Trầm Vân lắc đầu trêu chọc nói.

-vậy còn việc vệ sĩ thì sao? Anh đã suy nghĩ chưa?, Đường Uyển vội vàng hỏi

-chuyện này để sau hãy nói, có gì gặp lại. Trầm Vân khát tay nói vọng lại.

-hừm, bao nhiêu người muốn được làm vệ sĩ cho tôi còn không được, tên đầu gỗ này lại từ chối, Đường Uyển lẩm bẩm bĩu môi nói

Nhìn thấy sắc mặt của Đường Uyển bà giúp việc liền nói

-cậu thanh niên này thú vị thật tiểu thư ạ

Đường Uyển gật đầu, nhìn theo bóng lưng đang khuất dần của Trầm Vân


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.