Trong Dưỡng Tâm Điện, Tiêu Hoàn ngồi sau bàn trà ném tin mật đã đọc xong vào chậu than.
Quần áo màu tử đàn càng làm da thịt hắn thêm trắng, con ngươi sáng ngời nhưng trên khuôn mặt đã có sự trầm ổn giống nam nhân thành niên, phảng phất như đã lớn lên chỉ trong một đêm. Hắn gõ tay trên bàn trà, nhìn chằm chằm ngọn lửa trong chậu than nói: "Mời Ngọc Khấu cô nương đến đây, trẫm có chuyện muốn hỏi nàng."
"Vâng!" Ám vệ không biết tên kia ôm quyền rồi bay nhanh ra biến mất ngoài cửa sổ.
Tin mật trong chậu than bị thiêu đốt không còn, xuy một tiếng tắt mất hóa thành mấy mảnh tro đen phiêu tán trong gió đông lạnh.
Có tiếng bước chân dồn dập tới gần, sau đó một nội thị trẻ tuổi đứng ngoài cửa khom người: "Bẩm bệ hạ, Hoàng hậu nương nương đã tỉnh."
Tiêu Hoàn vốn đang nhìn chằm chằm chậu thanh đến xuất thần, nghe vậy một mạt thâm trầm ngưng kết trong mắt hắn tan đi, hiện lên cảm xúc vui sướng.
Lúc Tiêu Hoàn chạy tới Từ Ninh Cung, Lương Ấu Dung quấn vải băng trên vai đang chống đỡ thân thể muốn xuống giường, ước chừng liên lụy đến chỗ bị thương nên nàng cắn môi đã tái nhợt, mày nhíu chặt, trên trán chảy ra mồ hôi. Mấy cung tì cẩn thận nâng nàng dậy, lo lắng nói: "Nương nương vết thương của người vẫn chưa tốt đâu, người nên nằm nghỉ đi! Người muốn lấy cái gì bọn nô tỳ có thế lấy cho người."
Tóc dài của Lương Ấu Dung rối tung càng làm khuôn mặt trắng đến mức làm người đau lòng. Nàng run tay bướng bỉnh đẩy nhóm cung tì tiến đến nâng đỡ, cắn răng nói: "Bổn cung muốn gặp bệ hạ."
"Hoàng hậu." Tiêu Hoàn ẩn thân sau bình phong bước ra, đi nhanh đến phía trước đỡ lấy dáng người mảnh khảnh của Lương Ấu Dung, trong giọng nói hơi khàn của thiếu niên lộ ra lo lắng rõ ràng: "Trẫm ở đây, có gì muốn nói nàng cứ nằm xuống rồi nói cùng trẫm."
Nói xong hắn vừa nhẹ nhàng vừa cường thế ấn Lương Ấu Dung nằm xuống giường, cẩn thận đắp chăn cho nàng, sau đó lại phân phó cho nhóm cung tì đang quỳ sát đất hành lễ: "Lệnh phòng ăn bưng mấy chén dược thiện đến, rồi chuẩn bị canh nóng cùng quần áo khô mát hầu hạ Hoàng hậu tắm gội thay quần áo."
Lương Ấu Dung lẳng lặng nhìn chằm chằm Tiêu Hoàn.
Không biết vì sao nàng ngủ dậy một giấc sau hôn mê lại phát hiện vị phu quân nhỏ tuổi này của nàng thay đổi rất nhiều. Hắn vẫn là một bộ dạng thiếu niên đơn thuần nhưng cách nói chuyện lại phun ra nuốt vào không hề chần chừ, ánh mắt cũng không hề khiếp đảm né tránh, hắn vẫn cười đến ngây thơ như cũ nhưng lại thêm nhiều hơn vài phần uy nghi không thể nhìn thấu....
Đám nội thị cùng cung nữ bên người Tiêu Hoàn đều bỏ cũ thay mới tất cả, nhãn tuyến ban đầu của Thái hậu bị rút đi hoàn toàn. Hiện tại nô tài trong Khôn Ninh Cung đều là gương mặt mới, bọn họ an tĩnh mà lại nghe lời, nhưng cũng vô cùng xa lạ.
"Hoàng hậu." Tiêu Hoàn ngồi bên cạnh Lương Ấu Dung đánh gãy sự trầm tư của nàng, hắn lo lắng: "Nàng có khỏe không?"
Trọng thương chưa lành, Lương Ấu Dung há miệng thở dốc, giọng nói như giấy nhám bị mài giũa, nàng ấm ách nói: "Bệ hạ, Thái hậu đâu?"
Tiêu Hoàn không trả lời vấn đề này của nàng, hắn chỉ hỏi: "Miệng vết thương có đau hay không?"
Lương Ấu Dung nhìn hắn, lặp lại một lần nữa: "Bệ hạ, Thái hậu như thế nào rồi?"
"Ai." Tiêu Hoàn buông tiếng thở dài bất đắc dĩ, ủy khuất nói: "Dung tỷ tỷ vì sao cứ luôn bướng bỉnh như vậy? Thái hậu phạm tội mưu nghịch nên đã bị giam lỏng ở thiên điện của Từ Ninh Cung, mỗi ngày đều có người chăm sóc. Nàng cứ yên tâm, trước khi Đông Xưởng bắt được Hoắc Chất về quy án thẩm vấn trẫm sẽ không động đến bà ấy."
Đây là lần đầu tiên Tiêu Hoàn kêu nàng là "Dung tỷ tỷ" thân mật như vậy, nhưng Lương Ấu Dung lại không có tâm tư để ý. Nàng chỉ biết: Tiêu Hoàn nói trước khi bắt được Hoắc Chất thì sẽ không động đến Thái hậu, cũng không có nghĩa về sau sẽ không động đến bà ấy nữa.
Từ nhỏ Lương Ấu Dung đã tập võ nên rất nhạy bén với nguy hiểm vượt mức bình thường, ví dụ như lúc này, nàng hiểu được Tiêu Hoàn đang động sát tâm, sát ý của hắn giấu dưới bề ngoài thuần lương vô hại, chôn thật sự sâu mà hận cũng rất sâu.
Lương Ấu Dung bỗng nhiên có chút bi ai.
Nàng biết đạo lý cây đổ bầy khỉ tan, tội danh mưu nghịch của Thái hậu một khi được chứng thực, Lương gia sẽ hoàn toàn rơi đài mà ngay cả nàng cũng sẽ không may mắn thoát khỏi. Nàng cũng không hối hận ở một khắc cuối cùng bản thân lại lựa chọn đứng bên người Tiêu Hoàn, nhưng nàng rất áy náy bởi vì nàng đã thành tội nhân của Lương gia.
Từ xưa trung hiếu đã khó toàn.
Lương Ấu Dung biết chính mình không có tư cách thỉnh cầu Tiêu Hoàn tha thứ, nhưng nàng vẫn nỗ lực dùng giọng nói mỏng manh khẩn cầu: "Mặc kệ Hoắc Chất có bị bắt giữ về quy án hay không, thần thiếp đều nguyện tự hạ mình thành phế nhân cùng giam cầm trong lãnh cung với Thái hậu, kết liễu cái thân tàn này."
Giam cầm trong lãnh cung ít nhất còn có thể bảo vệ tính mạng của Thái hậu, tranh thủ cơ hội sống cho Lương gia.
Nhưng Tiêu Hoàn hiển nhiên không đồng ý.
Hắn hơi trợn to mắt, ngay sau đó cách một lớp chăn nắm lấy tay Lương Ấu Dung cười nói: "Hoàng hậu đang cái gì vậy? Hoàng hậu có công cứu giá, sao trẫm có thể nhẫn tâm đưa nàng đi lãnh cung được? Không cần nói bậy, phải dưỡng thương tốt....."
"Bệ hạ."
Lương Ấu Dung đánh gãy lời nói của hắn. Ánh mắt lập lòe, nàng giãy giụa một phen xốc chăn lên đứng dậy, ngồi quỳ trên giường, đôi tay chắp trước trán chậm rãi lạy Tiêu Hoàn một cái, giọng nói suy yếu mang theo vài phần cầu xin: "Thần thiếp sinh ra là họ Lương, không dám sống tạm, cho nên khẩn cầu bệ hạ phế thần thiếp làm thứ dân, từ nay nguyện quy y cửa phật gánh lấy tội trạng của Lương thị."
Ánh sáng trong phòng yên tĩnh mà nhu hòa, Tiêu Hoàn ngồi ở mép giường nhìn tóc đen nhu thuận của Lương Ấu Dung từ đầu vai rớt xuống, nhìn vai lưng run nhè nhẹ của nàng rồi alam vào trầm tư thật sâu.
Trong một cái chớp mắt, ánh mắt hắn đen tối lại như có ngàn vạn ý niệm giao nhau hiện lên, rồi lại chậm rãi quay về bình tĩnh.
"Chắc nàng không biết hôm nay là sinh nhật trẫm nhỉ, đừng nói lời nói như vậy nữa được không?" Tiêu Hoàn nhíu mi, trong mắt nổi lên ánh nước, hắn duỗi tay nâng Lương Ấu Dung đang quỳ lên ủy khuất nói: "Hoàng hậu vĩnh viễn là Hoàng hậu của trẫm, trừ bỏ bên người trẫm thì nơi nào nàng cũng không thể đi."
Lương Ấu Dung hé môi, nhưng lời còn chưa nói ra Tiêu Hoàn đã duỗi tay đè lại cánh môi nàng, giọng nói mềm yếu đáng thương: "Trẫm thích đuôi cá chép Hoàng hậu đưa ta, cũng thích bàn tay Hoàng hậu đã nắm chặt khi trẫm gặp nguy hiểm. Hoàng hậu, nàng đã nói vĩnh viễn sẽ bảo vệ ta chẳng lẽ nàng quên rồi sao?"
Bộ dáng Tiêu Hoàn yếu ớt như này phảng phất như lại quay về cảnh tượng lần đầu tiên gặp gỡ: Cô độc, bất lực lại đáng thương.
Ngàn vạn lời nói vọt tới bên miệng nhưng lại không biết nên nói như thế nào. Lương Ấu Dung ngẩn ra, một lát sau nàng mới nói giọng khàn khàn: "Nhưng mà bệ hạ đã không còn cần thần thiếp bảo vệ."
"Không, căn cơ của trẫm vẫn chưa ổn, đây đúng là lúc yêu cầu Hoàng hậu." Tiêu Hoàn mong đợi nhìn Lương Ấu Dung, hắn duỗi tay nắm lấy đầu ngón tay lạnh băng của nàng: "Mà nay thế cục vẫn chưa ổn, Dung tỷ tỷ, nàng vẫn sẽ luôn bồi ta đúng không?"
Đôi mắt hắn quá trong suốt, trong suốt đến mức phảng phất như không có một tia tạp chất nào, nhưng lại còn có chút thâm thúy, thâm thúy đến không thể đoán ra ý tưởng chân thật trong nội tâm của hắn.
Lần đầu tiên Lương Ấu Dung mờ mịt như thế, nàng tiến thoái lưỡng nan, bước đi khó khăn. Nàng muốn cự tuyệt rồi lại không đành lòng, gặp gỡ mười năm trước, nhân duyên sau mười năm, chẳng sợ máu nóng lại đi nhưng ràng buộc này có thể nói đoạn là đoạn được sao?
Trong phòng lâm vào một trận trầm mặc quỷ quyệt, Lương Ấu Dung quay mặt sang một bên tránh đi tầm mắt Tiêu Hoàn, mí mắt mệt mỏi rũ xuống, che đậy ướt át cùng giãy giụa dưới đáy mắt.
Tiêu Hoàn còn muốn khuyên nàng hai câu, nhưng suy nghĩ lại bị tiếng nói của nội thị đánh gãy.
"Bệ hạ, Ngọc Khấu cô nương đã tới đang chờ ở thiên điện." Nội thị đứng ngoài bình phong khom người thông báo.
"Đã biết." Trước mắt có việc cần xử lý, Tiêu Hoàn chỉ có thể cầm đầu ngón tay Lương Ấu Dung trấn an, hắn thấp giọng: "Sau khi tắm rửa thay quần áo xong Hoàng hậu nhớ ăn chút dược thiện, nghỉ ngơi tốt, một lát nữa trẫm lại đến xem nàng."
Dứt lời, hắn cách một lớp chăn nhẹ nhàng ôm Lương Ấu Dung: "Chờ ta Dung tỷ tỷ."
Mặt trời ẩn vào tầng mây, gió thổi làm tuyết đọng trên ngói lưu ly xoạch một tiếng rơi xuống trước sân, lát sau lại bị đạp thành nước bùn.
Trong thiên điện, Ngọc Khấu nhìn thấy thân ảnh của Tiêu Hoàn xuất hiện ngoài cửa liền an tĩnh cúi đầu quỳ lạy: "Nô tỳ Ngọc Khấu, khấu kiến Hoàng thượng."
Tiêu Hoàn thu liễm ôn nhu trong mắt, tầm mắt dừng lại trên người đại cung nữ có dung mạo bình thường này, một bên đi vào một bên nói: "Cô nương có công dẹp loạn không cần đa lễ, mau đứng dậy ngồi đi."
Ngọc Khấu thuận theo đứng dậy nhưng lại chưa ngồi xuống, nàng chỉ cúi đầu đứng một bên kính cẩn lại quạnh quẽ chờ Tiêu Hoàn xử lý.
Rất nhanh đã có cung tì bưng trà bánh lên, Tiêu Hoàn tự mình rót một ly trà đưa cho Ngọc Khấu, hắn ôn hòa cười hỏi: "Cô nương là dân thường?"
Tay Ngọc Khấu nhận chung trà đáp: "Bẩm bệ hạ đúng vậy."
Tiêu Hoàn tiếp tục nói: "Cô nương lập công lớn vốn nên được trọng thưởng, trẫm suy nghĩ sẽ phong cô nương làm hương quân*, ban cho ngươi một tòa dinh thự để phụng dưỡng phụ mẫu được không?"
*Hương quân (鄉君): thường được ban cho con gái của Phụng ân Trấn quốc công và Phụng ân Phụ quốc công.
Cái ân thưởng này đối với một cung tì mà nói thật sự có chút quá nặng. Ngọc Khấu giương mắt liếc Tiêu Hoàn một cái rồi lại rất nhanh rũ mắt xuống, nàng bình tĩnh nói: "Phụ mẫu nô tỳ đều đã qua đời, người bần hàn nên không dám chịu đại lễ này."
"Xin lỗi, trẫm không biết phụ mẫu cô nương đã đi về cõi tiên." Tiêu Hoàn chớp mắt, ngữ khí vẫn như nói chuyện phiếm bình thường tiếp tục truy vấn: "Đêm đó cung Thái hậu có biến, khi cô nương bước ra chế phục Thái hậu có từng nhắc một người trong lòng..... Cô nương không cần lo lắng, trẫm cũng không có ác ý, chỉ là ta có một chuyện không rõ muốn thỉnh giáo cô nương."
Tiêu Hoàn dừng một chút, hiếu kỳ nói: "Đêm đó ngươi nói người trong lòng mình đã chết trong tay Thái hậu nên mới liều mình bắt cóc Thái hậu, coi đây là trả thù cho người đã khuất. Trẫm cảm động với tình ý giữa cô nương với tên nam tử không biết tên kia nên liền để người điều tra nghe ngóng người trong lòng cô nương là ai, kết quả lại làm trẫm vô cùng khó hiểu: Người trong lòng cô nương tên Thẩm Thất....."
Nghe thế, chung trà trong tay Ngọc Khấu hơi run lên, nước trà trong ly tạo ra tầng tầng gợn sóng.
Tiêu Hoàn giống như vẫn chưa chú ý đến thất thố nho nhỏ này của hắn, hắn vẫn nghi hoặc, vô cùng ngây thơ nói: "Nhưng theo trẫm biết, Thẩm Thất chính là tên cũ của Đề đốc Đông Xưởng Thẩm Huyền, mà không phải Thẩm Đề đốc vẫn còn sống tốt sao? Xin hỏi cô nương, chết trong tay Thái hậu vừa nói là sao?"
Trong Đông Xưởng.
Tiêu Trường Ninh đầy bụng nghi hoặc một chút cũng không rảnh nghĩ đến đệ đệ nhà mình. Nàng nhìn chằm chằm Thẩm Huyền, dường như không quen biết hắn, hoảng hốt nói: "Bổn cung vẫn luôn cho rằng Thẩm Thất là tên cũ của chàng....."
Nàng tạm dừng chốc lát, hiển nhiên nhớ tới cái gì đó tự lẩm bẩm: "Ta nhớ ra rồi. Việt Dao từng nói qua, bảy năm trước Thẩm Thất của Tư Lễ Giám phụng dưỡng phụ hoàng ra cung săn thú, sau khi trở về giống như thay đổi thành một người khác..... Chẳng lẽ, từ lúc sắn thú trở về sau chàng liền đổi thân phận cùng Thẩm Thất?"
Nói đến đây, Tiêu Trường Ninh đau đầu mà lắc đầu, nàng suy nghĩ rồi ngây thơ nói: "Nhưng nếu chàng không phải Thẩm Thất, vậy Thẩm Thất chân chính đi đâu rồi?"
Kia tuyệt đối không phải là hồi ức tốt đẹp.
Hàng mi Thẩm Huyền hơi nhăn lại, ánh mắt lạnh xuống, một lát sau mới nói: "Hắn đã chết."
"Đã chết?" Tiêu Trường Ninh sửng sốt, biểu tình trên khuôn mặt đã không thể dùng tới khiếp sợ để hình dung. Nàng duỗi tay vuốt ve gương mặt Thẩm Huyền, lòng bàn tay dừng lại trên lông mày sắc bén của hắn, nhẹ giọng: "Cho nên, chàng thay thế hắn vào cung?"
Thật sự là quá mức không thể tưởng tượng!
Tiêu Trường Ninh nói: "Nhưng mà, chàng như thế nào làm được? Trước khi chàng thay thế hắn, hắn đã làm thái giám trong cung hơn ba năm, có rất nhiều người biết hắn gặp qua hắn, nếu nói về tướng mạo..... Chàng là như thế nào giấu giếm được mọi người?"
Thẩm Huyền than nhẹ một tiếng, sát đến bên tai nàng nói: "Trường Ninh, Thẩm Thất cùng họ với Thẩm Huyền, nàng còn không rõ sao?"
Một câu làm bừng tỉnh người trong mộng, con ngươi Tiêu Trường Ninh co lại: "Các ngươi....."
Đốc đốc đốc —
Tiếng đập cửa dồn dập vang lên trong giờ Ngọ yên tĩnh có vẻ đột ngột.
Tiêu Trường Ninh cả kinh, theo tiếng động nhìn lại, nàng nghe thấy giọng nói âm nhu của Phương Vô Kính vang lên ngoài cửa vô cùng ngưng trọng: "Đại nhân, trong cung gửi thư tới, Ngọc Khấu bị người của Hoàng thượng mang đi!"