Lui Lui Lui Lui Ra

Chương 14: Nghi Ngờ




Cửa phòng ngủ mở ra, Thẩm Huyền khoác áo chậm rãi đi tới, thân hình cao lớn như núi bao phủ Tiêu Trường Ninh làm nàng không thể trốn tránh.

Tiêu Trường Ninh lui về sau một bước, Thẩm Huyền lại tiến tới một bước.

Ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách, Tiêu Trường Ninh giả bộ như chuyện gì cũng không xảy ra xoay người muốn chạy, Thẩm Huyền lại bước tới trước một bước duỗi tay nắm lấy cổ áo nàng, giọng nói lạnh lẽo không mấy thân thiện hỏi: "Trưởng công chúa vì sao đến đây, lại vì sao đi nhanh vậy?"

Tiêu Trường Ninh nơm nớp lo sợ xoay người, tóc dài rũ xuống hai bên má Thẩm Huyền càng làm nụ cười của hắn âm trầm thêm vài phần.

Nàng không khỏi run rẩy, trong giọng nói kèm theo chút khẩn trương: "Ta chỉ trùng hợp đi ngang qua thôi."

Trong mắt Thẩm Huyền lóe lên ánh sáng như nhìn thấu hết tất cả: "Trưởng công chúa luôn coi phòng ngủ của bản đốc là nơi rắn rết, nửa bước cũng không muốn tới, hôm nay nàng lại tự mình đến chỉ sợ không đơn giản là trùng hợp nhỉ."

Tiêu Trường Ninh nghẹn lời, nàng càng lo lắng bị diệt khẩu nên càng khẩn trương, mồm mép nhanh nhảu ngày thường hoàn toàn tan thành bọt nước.

Thẩm Huyền giơ tay, nhổ đoản đao đã ghim sâu vào cánh cửa, hỏi thẳng: "Nàng nhìn thấy gì?"

Tiêu Trường Ninh tất nhiên sẽ không ngốc thừa nhận hết tất cả, vội lắc đầu: "Cái gì ta cũng chưa nhìn thấy."

"Nói dối. Đúng là không ngoan mà." Thẩm Huyền lắc đầu, từ trên cao nhìn kĩ nàng, đoản đao trong tay xoay một vòng lóe lên ánh sáng sắc bén.

Tiêu Trường Ninh há miệng thở dốc, trấn định nói: "Ta thấy ngươi trong gương, vừa muốn gọi nhưng bị thanh đao này ném tới, ngươi dọa bổn cung sợ hãi."

Nàng nửa thật nửa giả trộn lẫn, lại đem đoạn quan trọng giấu đi chỉ mong có thể qua được tai mắt Thẩm Huyền.

Thẩm Huyền bất động thanh sắc, chỉ hơi mỉm cười, sắc mặt không nhìn ra được tin hay không tin.

Hắn giống như rất thích nhìn bộ dáng Tiêu Trường Ninh thấp thỏm bất an nhưng lại cố ra vẻ trấn định. Ánh mắt sắc bén lại thâm thúy nhìn nàng chằm chằm hồi lâu,một lúc sau hắn mới lên tiếng: "Về sau nếu nàng có việc gì cứ sai người đi thông báo là được. Nơi này đao kiếm không có mắt, nếu điện hạ không cẩn thận nhìn thấy điều gì không nên thấy hoặc bị thương thì sẽ làm thần cảm thấy rất không có trách nhiệm với ngài."

Tiêu Trường Ninh tất nhiên nghe được cảnh cáo trong lời nói của hắn. Nàng nhìn đoản đao trên tay Thẩm Huyền uể oải nói: "Thẩm đề đốc yên tâm, bổn cung rất yêu quý mạng của mình."

Thẩm Huyền không nói gì, cầm lấy quần áo trên giá gỗ mặc vào, giọng nói không nghe ra vui giận: "Trưởng công chúa muốn ra ngoài?"

"Sao Thẩm đề đốc biết được?" Suy nghĩ tới điều gì đó, nàng hoảng hốt nói: "Ngươi theo dõi bổn cung?"

"Chỉ việc nhỏ như vậy cần gì phải làm rầm rộ lên chỉ để theo dõi nàng." Thẩm Huyền đeo đai lưng, trường thân ngọc lập*, trong giọng nói mang theo cảm giác đáng tin, chắc chắn: "Trưởng công chúa trong phủ tự do hoạt động, chỉ có ngoài cửa mới có thái giám canh gác, không có lệnh bài của bản đốc thì không thể ra cửa. Ngày thường trưởng công chúa muốn tránh bản đốc còn không kịp, lần này thái độ của nàng khác thường như vậy chỉ có thể là do muốn ra khỏi phủ mà không được nên mới đến đây."

*Trường thân ngọc lập: câu nói này theo nguyên bản từ xưa là dùng để chỉ những người con gái có vóc dáng thon thả, làn da trắng mịn, thanh thoát như ngọc. Nhưng theo thời gian và quá trình biến hóa của ngôn ngữ, câu nói này thời nay thường dùng để miêu tả đàn ông vóc dáng cao lớn, "ngọc lập" hiểu là dáng người thẳng tắp, mạnh mẽ rắn rỏi.

Đoán được nhiêu đây cũng không kém. Tiêu Trường Ninh âm thầm cắn răng, nàng lại một lần nữa lĩnh hội được sự đáng sợ của Thẩm Huyền.

Ngữ khí nàng mềm mỏng lại, giọng nói mang chút ý tứ khẩn cầu: "Bổn cung hơi nhớ hoàng thượng nên muốn tiến cung gặp hắn, đề đốc có thể cho ta đi được không?"

Thẩm Huyền đoán được nàng sẽ nói vậy nhưng hắn cũng không nói gì, chỉ ngồi trên ghế vẫy tay với Tiêu Trường Ninh: "Có thể làm phiền trưởng công chúa hạ mình vấn tóc cho bản đốc được không?"

Hả?

Đường đường là trưởng công chúa lại phải vấn tóc cho hoạn quan? Hắn đây là muốn nhục nhã nàng sao!

Trong lòng Tiêu Trường Ninh ngũ vị tạp trần*, nàng có chút chần chừ.

*Ngũ vị tạp trần: ngọt mặn đắng chua cay cùng lúc, ý chỉ cảm giác phức tạp hỗn độn.

"Là phu thê thì phải vấn tóc cho nhau, đây không phải điều bình thường sao?" Thẩm Huyền đặt tay trên đầu gối, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn nàng: "Nếu vấn tốt, bản đốc sẽ cho nàng ra phủ."

Cuối cùng Tiêu Trường Ninh vẫn khuất phục dưới dâm uy* của Thẩm Huyền, một bên không cam lòng cầm lược gỗ chải tóc dài đen nhánh, bóng loáng của Thẩm Huyền, một bên tự lừa dối an ủi bản thân: Làm trưởng công chúa tất nhiên co được dãn được, món nợ này sớm hay muộn gì cũng phải đòi lại từ tên hoạn quan không biết xấu hổ này!

*Dâm uy: ý chỉ uy quyền lớn.

Nói thì nói vậy nhưng Thẩm Huyền thật sự là hoạn quan sao?

Mới vừa rồi chắc là hắn đang cạo râu nhỉ?

Nghĩ đến điều này, Tiêu Trường Ninh thầm đánh giá bóng dáng mơ hồ của Thẩm Huyền trong gương đồng, nàng thấy cằm hắn trơn bóng lại sạch sẽ nhịn không được nghi ngờ: Chẳng lẽ lúc nãy là bản thân nhìn lầm?

Không, chắc chắn không có khả năng nhìn lầm. Nếu không có việc gì ai lại dùng đoản đao cạo cằm mình?

Trong lòng Tiêu Trường Ninh có rất nhiều suy nghĩ nên động tác theo đó cũng chậm dần. Vốn Thẩm Huyền đang nhắm mắt giả vờ ngủ, cảm thấy động tác chậm chạp của nàng nên không khỏi trợn mắt, qua gương đồng nhìn kĩ ánh mắt nàng hỏi: "Trưởng công chúa đang nhìn gì đến xuất thần vậy?"

Nàng bình tĩnh nhìn lại, tên nam nhân này thật sự đẹp quá mức: Mày rậm khí phách, ánh mắt thâm thúy, góc nghiêng trên khuôn mặt vô cùng hoàn mỹ, chỉ là lệ khí hơi nặng nên thiếu đi vài phần nhìn giống người.

"Thật ra đề đốc cũng khá xinh đẹp nha." Tiêu Trường Ninh ho khan một tiếng, không tiếc lấy ra những từ ngữ nịnh hót để giấu đi sự thất thố khi nãy: "Ta sớm đã nghe nói đến song bích của Đông Xưởng, một người là đề đốc còn một người là Tưởng Xạ. Bổn cung cũng đã từng gặp qua Tưởng Xạ nhưng so với đề đốc thì lại kém đi một bậc."

Thẩm Huyền lạnh lùng chớp mắt, lát sau bật cười: "Khó khăn lắm mới nghe được sự tán dương từ điện hạ, đây là vinh hạnh của thần." Dừng một chút, hắn lại thâm thúy nói: "Sau khi điện hạ gả tới Đông Xưởng liền đóng cửa không ra ngoài, thì ra là để suy nghĩ nam nhi nhà ai đẹp hơn."

Tay Tiêu Trường Ninh đang vấn tóc run lên, trên mặt một trận nóng bỏng, xấu hổ đến đỏ bừng, nàng nhỏ giọng phản bác: "Trong mắt bổn cung các ngươi cũng giống như tỷ muội vậy, so sánh sắc đẹp một chút có gì đâu chứ? Đây không phải là do bổn cung rảnh rỗi quá sao."

Nghe được câu "giống như tỷ muội" kia, chân mày Thẩm Huyền rõ ràng giật một chút, hình như có chút không vui.

Tiêu Trường Ninh nhanh chóng chuyển đề tài hỏi: "Sao hôm nay trong phủ lại không có người, ngay cả lúc đề đốc rời giường cũng không có ai tới hầu hạ?" Huống chi theo nàng quan sát được, giống như trời còn chưa sáng Thẩm Huyền đã muốn đi luyện binh, đáy mắt hắn còn rõ sự mệt mỏi hẳn là đêm qua thức trắng đêm chưa ngủ.

Không lẽ trong cung xảy ra đại sự?

Quả nhiên, Thẩm Huyền đặt một tay trên tay vịn của ghế, xoa huyệt thái dương nói: "Mấy ngày gần đây có một vụ án lớn cần xử lý, thủ hạ bản đốc phái ra tới tám chín người đi giải quyết nên không có người hầu hạ."

Tiêu Trường Ninh lưu ý, đem lời này ghi tạc trong lòng, sau đó lại cài phát quan cho hắn, nhẹ nhàng nói: "Xong rồi đây."

Thẩm Huyền giương mắt nhìn về phía gương đồng, giọng nói vẫn lạnh như cũ nhưng khóe miệng đã cong lên một độ cung không dễ phát hiện, hắn hơi nâng cằm đánh giá tay nghề nàng: "Tạm được."

"...."

Tiêu Trường Ninh nhỏ giọng nói: "Vậy cái lệnh bài ra phủ kia?"

Thẩm Huyền lấy lệnh bài bên hông xuống đặt trong tay Tiêu Trường Ninh, dặn dò: "Để phòng ngừa việc ngoài ý muốn, bản đốc sẽ kêu Lâm Hoan cùng điện hạ tiến cung."

Tên Tiểu Lâm Tử thích ăn như mạng kia?

Lại nói tiếp, tướng mạo thái giám kia cũng đáng yêu, xem như trong đàn quái vật Đông Xưởng này làm quen được một người.

Tiêu Trường Ninh cũng không phản cảm, vội vàng đồng ý, cầm lệnh bài gấp không chờ được muốn đi. Thẩm Huyền lại gọi nàng lần nữa: "Nhớ kĩ, trước buổi trưa nàng phải về phủ, bản đốc dạy nàng cưỡi ngựa bắn cung."

Tiêu Trường Ninh như có chậu nước lạnh dội xuống đầu, uể oải không vui "ừ" một tiếng rũ đầu đi ra.

Thẩm Huyền đứng cạnh cửa, khoanh tay nhìn bóng dáng mảnh khảnh của Tiêu Trường Ninh, thật lâu sau hắn vẫn trầm ngâm không nói gì.

Trong cung, cây cối ở Sùng Quang Điện như vừa trải qua mùa xuân, tiểu hoàng đế kéo tay Tiêu Trường Ninh thập phần kích động: "Tỷ tỷ tới rồi! Sau khi tỷ xuất giá trẫm cũng không có người làm bạn, mỗi ngày đều phải đối mặt với thái hậu cùng quần thần cảm giác như đi trên băng mỏng vậy, chán chết đi được."

Tiêu Trường Ninh thở dài: "Đệ trong triều đình nhàm chán sao so được sự sống còn của tỷ."

Nghe vậy Tiêu Hoàn hiện ra vài phần cô đơn: "Đều do trẫm vô dụng, không bảo vệ được tỷ tỷ...." Hắn cúi đầu lại tình cờ thấy được vết bầm nhàn nhạt trên cổ tay Tiêu Trường Ninh, không khỏi hoảng hốt: "Tỷ tỷ, vết thương trên tay tỷ là sao vậy? Thẩm Huyền ngược đãi tỷ sao?"

Tiêu Trường Ninh giật mình rụt tay lại, kéo tay áo xuống che lại vết thương trên cổ tay. Do hôm qua, khi Thẩm Huyền dạy nàng phòng thân lại không nắm chắc lực đạo nên mới bị thương, vết thương đã bôi thuốc nên cũng không phải việc gì lớn.

Tiêu Hoàn hiển nhiên không nghĩ như vậy, đỏ mắt nói: "Mọi người đều nói hoạn quan thường có sở thích biến thái...."

"Đừng nói bậy!" Tiêu Trường Ninh quẫn bách, vừa tức giận vừa buồn cười: "Trong đầu hoàng thượng sao toàn suy nghĩ không sạch sẽ như vậy."

Tiêu Hoàn há miệng thở dốc, đang muốn nói gì thì chợt nghe thấy giọng nữ thanh thúy ngoài điện truyền đến: "Thần Cẩm Y Vệ Bắc Trấn phủ tư Sử phủ Việt Dao, xin cầu kiến bệ hạ!"

Là Việt tỷ tỷ!

Tiêu Trường Ninh vui vẻ, đôi mắt cũng sáng lên vài phần. Tiêu Hoàn hiểu ý, cao giọng nói: " Việt ái khanh mời vào."

Việt Dao xuất thân danh môn thế gia, tổ phụ nàng cùng phụ thân và hai vị ca ca đã vì nước hi sinh, chết trận sa trường nên cũng coi như tận trung vì nước. Việt gia chỉ còn lại duy nhất mình nàng, tiên đế rủ lòng thương, không đành lòng nhìn nữ nhi như nàng lại phải mặc giáp chinh chiến liền cho nàng đến Cẩm Y Vệ làm quân sư, xem như bảo vệ chút huyết mạch cuối cùng của Việt gia.

Tuy Việt Dao là nữ tử nhưng nếu so về tài văn chương cùng võ lực cũng không hề thua kém nam nhi, mười sáu tuổi vào Cẩm Y Vệ, chỉ trong bốn năm ngắn ngủi nàng đã nhiều lần lập công, ngồi lên vị trí Bắc Trấn phủ tư.

Quan trọng nhất là khi còn nhỏ Việt Dao đã từng được Dư Quý Phi chăm sóc nên quan hệ với Tiêu Trường Ninh rất tốt.

Trong lúc nàng đang nghĩ ngợi thì một thân ảnh mặc phi ngư phục* từ cửa bước vào, dáng người mạnh mẽ như nữ tướng, nhìn hoàng đế cùng Tiêu Trường Ninh quỳ một gối: "Thần Việt Dao khấu kiến bệ hạ, trưởng công chúa thiên tuế!"

Tiêu Trường Ninh đứng dậy, đỡ vị nữ Cẩm Y Vệ mặt mày tinh xảo lên, cười nói: "Việt tỷ tỷ mau đứng lên đi."

Việt Dao đứng dậy, nhìn chằm chằm Tiêu Trường Ninh, ánh mắt khẽ chớp, bất ngờ ôm chặt nàng cười khổ: "Ta vì công việc rời kinh thành nửa năm, sao điện hạ lại rơi vào ma chưởng của tên Thẩm Huyền kia!"

Nửa khắc sau, trong đình sen hóng mát.

Việt Dao kéo tay Tiêu Trường Ninh, hai hàng mi đều nhăn lại, nhìn vết thương trên cổ tay nàng mắng: "Tên biến thái Thẩm Huyền này!"

Tiêu Trường Ninh ngượng ngùng rụt tay lại: "Không....không phải như tỷ nghĩ đâu...."

Việt Dao thở dài, tuy tướng mạo nàng nhu mì nhưng giơ tay nhấc chân đều mang sự tiêu sái của nam nhi, nàng hỏi thẳng: "Trường Ninh nơi này không có người, muội cho bệ hạ lui ra là muốn một mình nói chuyện với ta sao?"

"Việt tỷ tỷ thật thông minh, bổn cung muốn tỷ tra một người giúp ta." Tiêu Trường Ninh hạ thấp giọng nói, thần sắc nghiêm túc lại: "Hiện giờ chỉ có tỷ mới có thể giúp ta."

"Được." Việt Dao đồng ý: "Điện hạ muốn tra ai?"

"Thẩm Huyền." Tiêu Trường Ninh chậm rãi nói từng chữ: "Muội muốn biết hắn tiến cung khi nào với chân tướng năm đó hắn bị Tư Lễ Giám giáng chức."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.