Hoa kia chẳng biết nở vì ai
Có thể nào nở đến ngày mai
*****
Bỗng chốc cả tẩm điện cũng hào hứng theo, Tô Thái sư và Chu Tể tướng rất hiểu ý nhìn nhau cười cười, bọn họ đều là những lão thần rồi cái phần này cứ để cho bọn trẻ thể hiện thôi. Chẳng mấy chốc tất cả các đồ ăn thức uống trên các bàn được thay thế bằng giấy tuyên chỉ, bút lông và nghiên mực.
Thật ra từ lúc vào đến bây giờ, Tư Đồ Cẩn Chi đã mấy lần để ý Ngũ đệ mình và Tô tam cô nương nhưng chẳng thấy hai người họ nhìn nhau dù chỉ một lần như thể họ không hề quen biết nhau vậy. Chẳng lẽ cậu đã nhầm, nhưng hương thơm đó rất đặc trưng, rất rõ ràng sao cậu có thể nhận nhầm được. Cậu lại liếc qua chỗ Tô Cẩm Ninh lần nữa chỉ thấy cô ấy đang khẽ cười nói chuyện với Lục Tĩnh Như ngồi bên cạnh, cậu thu hồi lại tầm mắt và thoáng cười, sao cậu lại quan tâm đến chuyện của họ thế làm gì nhỉ?
Mặc dù đang trò chuyện với Lục Tĩnh Như nhưng từ nãy đến giờ cô luôn biết Tư Đồ Cẩn Chi và Tư Đồ Mặc Nghiên đã liếc mình mấy lần. Cảm giác bị rơi vào tầm ngắm của người khác đúng là khó chịu thật. Mặc kệ 2 huynh muội nhà họ có ý gì, cô vẫn tiếp tục trạng thái bình thường như những người khác chú ý lên 2 vị trí cao nhất kia lắng nghe xem chủ đề lần này là gì. Năm ngoái là "Tuyết", năm nay chắc lại vẫn quanh quẩn cái mùa này thôi. Quả nhiên không ngoài dự đoán của cô, An Cảnh Đế và Hoàng Hậu công bố chủ đề năm nay là "Xuân". Đêm nay là giao thừa và ngày mai là ngày đầu tiên của năm mới, chủ đề này là vô cùng hợp tình hợp lý rồi.
Cô liếc nhìn mọi người xung quanh một cái, thấy mọi người đã bắt đầu hạ bút viết, nhìn sang bên cạnh vẫn thấy Tứ muội của của mình vẫn đang gãi đầu gãi tai suy nghĩ. Cô cười cười cầm bút lên viết xuống tờ giấy trước mặt, sau khi viết xong cô giả vờ như lỡ tay làm rơi cái gác bút sang bên chỗ của Tô Cẩm Nguyệt sau đó quay qua nhờ cô ấy nhặt hộ. Lựa lúc cô ấy cúi xuống nhặt cái gác bút hộ cô thì cô đã nhanh tay đặt tờ giấy cô vừa viết lên bàn của cô ấy. Chỉ có điều cô không ngờ rằng hành động này của cô đã bị Tư Đồ Cẩn Chi nhìn thấy.
Khi nhận lấy cái gác bút và cảm ơn Tô Cẩm Nguyệt, cô đều tỏ ra như không có gì khác thường. Còn Tô Cẩm Nguyệt sau khi cúi xuống nhặt và trả lại cho Tô Cẩm Ninh mới cầm lại bút của mình lên định viết thì không ngờ tờ giấy trước mặt cô ấy đã có chữ rồi. Cô ấy như không tin vào mắt mình mà cầm tờ giấy lật qua lật lại rồi nhìn mọi người xung quanh xem có ai bất thường gì không, không thấy gì cô ấy lại gãi đầu gãi tai lần nữa nhìn chằm chằm vào tờ giấy trước mặt.
Không bao lâu sau, các cung nữ và thái giám lần lượt đi thu bài của tất cả mọi người lại và để lên bàn trước mặt của An Cảnh Đế và Hoàng Hậu. Vì không được đề tên của mình lên bài nên không biết được tờ nào là của ai để đảm bảo công tư phân minh. An Cảnh Đế và Hoàng Hậu lần lượt xem từng bài từng bài một, hết mỉm cười rồi lại gật gù trông có vẻ rất hứng thú. Bỗng đến một bài khiến cả An Cảnh Đế và Hoàng Hậu phải cầm lên xem rất là lâu lại còn nhìn nhau gật đầu, sau đó Hoàng Hậu đã để riêng một mình bài đó sang bên cạnh. Mọi người thấy thế đều đoán chắc chắn là bài đó được chọn rồi nhưng không biết nó là của ai thôi. Xem một hồi cũng đã xong, An Cảnh Đế và Hoàng Hậu hài lòng cười khen tài hoa của tất cả mọi người đồng thời cũng chia sẻ là đã chọn ra được một bài vô cùng hợp ý. Mọi người bên dưới điều xì xào không biết là ai lại có thể chinh phục được lòng của cả đế hậu như vậy. Thì Hoàng Hậu liền đưa bài đó cho Dương tổng quản để công bố. Dương tổng quản sau khi nhận lấy liền dõng dạc đọc to:
" "Nhất ẩm xuân giao vạn lý tình
Giang sơn đích thị tựa thiên ca
Diễm diễm tùy ba thiên vạn lý
Minh nguyệt niên niên vọng tứ trường."
(Dịch: Một chén rượu ngày xuân uống cùng nhau tình cảm muôn dặm
Giang sơn nhìn thấy giống như cảnh trong thơ
Đẹp diễm lệ tới tận vạn dặm trời cao
Hàng năm trăng sáng dọi khắp muôn nơi.)
Không biết chư vị ngồi đây, bài thơ bài này là của vị nào ạ?"
Sau khi tất cả mọi người nghe xong đều vô cùng cảm thán nhưng sau đó chợt nhận ra nó không phải của mình. Mọi người đều nhìn ngó xung quanh xem ai mới là chủ nhân của nó nhưng mãi vẫn chưa thấy ai nhận cả. Dương tổng quản lại hỏi lại một lần nữa.
Tô Cẩm Ninh thấy Tô Cẩm Nguyệt lóng nga lóng ngóng không dám nhận cô liền nói cho Lục Tĩnh Như biết bài thơ đó là của Tô Cẩm Nguyệt, Lục Tĩnh Như tất nhiên là ra tay tương trợ rồi liền lên tiếng hộ:
- "Đây ạ!"
Khi nghe thấy tiếng nói đó cất lên thì tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Lục Tĩnh Như. Lục Tĩnh Như đứng dậy nhún mình hành lễ rồi mỉm cười nhìn về phía Tô Cẩm Nguyệt nói:
- "Bài thơ này là của Tứ tiểu thư Tô Gia - Tô Cẩm Nguyệt ạ."
Lúc này đến lượt cả gia đình nhà Tô thái sư, ngoại trừ Tô Cẩm Ninh ra ai nấy cũng đều rất kinh ngạc không ngờ bài thơ xuất sắc kia lại là của tôn nữ/nhi nữ/ muội muội út nhà mình. Hoàng Hậu không ngờ lại là điệt nữ của mình thì vô cùng hài lòng. An Cảnh Đế sau khi biết được danh tính của chủ nhân bài thơ thì rất hứng khởi:
- "Thì ra là tôn nữ nhà Thái sư, đúng là tuổi trẻ tài cao, mau ra đây để trẫm ban thưởng nào."
Tô Cẩm Nguyệt run rẩy đứng dậy đi ra giữa tẩm điện quỳ xuống:
- "Thần nữ Tô Cẩm Nguyệt xin khấu kiến Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương. Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an ạ."
Hoàng hậu nhìn cô cháu gái út của mình mà cười tít cả mắt lại, gì chứ cứ là người của Tô Gia nổi trội là bà vui mừng rồi. An Cảnh Đế tuyên đứng lên rồi lại khen ngợi thêm một lần nữa, sau đó bảo Dương tổng quản trao giải thưởng. Còn mình thì trực tiếp vung bút viết lại bài thơ đó rồi cho người đóng khung hẳn hoi để tặng lại. Ông cũng giải thích thêm:
- "Thật ra tất cả các bài thơ đều rất xuất sắc tuy nhiên cả trẫm và Hoàng hậu đều thấy bài thơ của Tô tứ tiểu thư là ý hợp lòng người lúc này nhất."
Mọi người cũng xôn xao đồng tình khen ngợi hết lời theo.
Ở bên dưới, Tư Đồ Mặc Nghiên thấy thế liền bĩu môi khinh thường. Vừa rồi nàng ta viết thơ còn cố tình đề cả tên mình lên đấy ấy vậy mà phụ hoàng lại không chọn, bài thơ kia thì có gì hay cơ chứ? Bực cả mình.
Lục công chúa Tư Đồ Mặc Yên ngồi phía sau Tư Đồ Cẩn Chi cũng không khỏi cảm thán:
- "Không hổ danh con cháu Tô Gia, đúng là tài hoa hơn người."
Tư Đồ Cẩn Chi ở trước nghe thấy vậy liền quay lại nhìn cô ấy cười cười cũng lặp lại câu vừa rồi của cô ấy:
- "Đúng là tài hoa hơn người thật!"
Cậu nhớ lại một màn vừa rồi mà cậu đã nhìn thấy, như vậy đúng ra bài thơ đó là của Tô Cẩm Ninh viết nhưng cô ấy lại cho muội muội của mình. Đúng là thú vị thật!
Chẳng mấy chốc đã sắp đến giờ đón giao thừa, mọi người ai nấy cũng vừa hồi hộp vừa háo hức. An Cảnh Đế dẫn mọi người đi ra ngoài đến thềm Thiên Cang, nơi mà có thể nhìn thấy pháo hoa nổ đẹp nhất. Vừa đi mọi người vừa trò chuyện về pháo hoa mọi năm đẹp như nào không biết năm nay sẽ ra sao?
Đi một lúc liền đến nơi, tất cả mọi người đều tập trung hết ở đấy để chuẩn bị đón giao thừa. Lúc từ xa mọi người đã ngửi thấy một mùi hương thơm là lạ, đến đây mới biết thì ra là hương thơm từ mấy khóm hoa Quỳnh. Chỉ có điều thấy làm lạ chính là hoa Quỳnh thường nở vào mùa hè vậy mà giờ đây đã nở mấy bông rồi trắng muốt thơm ngát, ban đêm nhìn rất sinh động. Đúng là trong Cung cái gì cũng có thể có.
Sau đó mọi người đều chú ý đến khoảng không trước mặt, nơi mà pháo hoa sẽ bắn lên. Thời khắc giao thừa không còn xa nữa, trong lòng mọi người chỉ còn những giây phút thầm đếm ngược:...10 - 9 - 8 - 7 - 6 - 5 - 4 - 3 - 2 - 1...1...1...
- "..."
Số 1 đã đếm đến mấy lần rồi mà vẫn chưa thấy pháo hoa bắn lên, mọi người bắt đầu cảm thấy có vấn đề rồi liền xôn xao. An Cảnh Đế cảm thấy không vui, thời khắc giao thừa pháo hoa không nổ chẳng khác nào điềm gở. Tư Đồ Cẩn Hiên liền cho người đi xem tình hình, không bao lâu người đó đã trở về báo cáo:
- "Khởi bẩm, bên Du thống lĩnh báo tin không biết bị làm sao mà tất cả pháo hoa đều châm không nổ ạ?"
- "Vô lý! Sao có thể như thế được? Để ta đi xem."
Tư Đồ Cẩn Hiên thất kinh liền theo tên thị vệ đó đi đến chỗ hội của Du thống lĩnh đang phụ trách bắn pháo hoa. Hoàng Hậu biết là đã xảy ra chuyện nên trong lòng cũng vô cùng lo lắng nhưng ngoài mặt thì vẫn thản nhiên. Vương Quý Phi liếc mắt nhìn một cái trong lòng đang hả hê xem kịch. Mặc cho Tư Đồ Cẩn Hiên đi xử lý không biết là bao giờ mới xong, An Cảnh Đế không đợi nữa nhịn tức giận xuống nói với mọi người:
- "Các ái khanh, bây giờ cũng đã muộn rồi, năm mới cũng đã sang rồi ta chúc tất cả năm mới an khang thịnh vượng, vạn sự như ý. Không còn sớm nữa, mọi người cũng đã mệt nhọc cả buổi rồi về nghỉ ngơi sớm đi."
Mọi người thấy thế cũng không ai muốn ở lại nữa liền cũng chúc mừng năm mới lại và sau đó lần lượt ra về. Thế là cảnh tượng mong chờ nhất đêm nay đã không được diễn ra, trong lòng ai cũng lấy làm thất vọng và tiếc nuối.
Tô Cẩm Ninh ngồi trên xe ngựa suy nghĩ về chuyện vừa rồi, cô biết chắc chắn là do Tư Đồ Cẩn Dương đã dở trò với số pháo hoa đó. Pháo hoa năm nay cũng vẫn như mọi năm được Lễ Bộ đảm nhận thu mua để cung cấp cho các buổi lễ trong năm, thậm chí là còn để kinh doanh trong nước nhà. Ấy vậy mà pháo hoa trong Cung hôm nay còn có vấn đề thì có khả năng tất cả hàng pháo hoa được nhập đợt này cũng có vấn đề hết rồi. Điều đáng nói là lần này chính Tư Đồ Cẩn Hiên là người đã đề xuất nhập pháo hoa từ Đông Đô thay vì Bắc Yến như mọi năm.
Ở xe ngựa bên kia, 3 nam nhân nhà họ Tô cũng đang suy nghĩ về vấn đề này, họ biết Tư Đồ Cẩn Hiên lần này sẽ không tránh khỏi liên can, có điều mong là nhân dịp mấy ngày đầu năm mới không xử lý triều chính cậu ấy hãy tranh thủ điều tra càng sớm càng tốt.