Gió nổi rồi, bẻ măng thôi.
*****
Tin tức Bát Bảo Lưu Ly - bảo vật trấn quốc của Tây Qua bị mất tích và hiện đang nằm trong tay của Vãn Hoa Lâu đang dược lan truyền khắp kinh thành. Tin tức này cũng truyền đến tai của hội Tư Đồ Cẩn Khiêm rất nhanh ngay sau đó, cũng như chứng thực được giả thuyết mà Tư Đồ Cẩn Chi đã nghi ngờ trước đó:
- "Xem ra bọn chúng là nhắm vào Bát Bảo Lưu Ly. Chúng ta hôm đó đã thắng và được nhận hết giải thưởng, chúng liền nghĩ nó nằm trong tay chúng ta nên đã tập kích để lấy nhưng lại không ngờ rằng Bát đệ lại chỉ lấy mỗi một bức Lạc Thuỷ Sơn Chi Đồ. Bát Bảo Lưu Ly à Bát Bảo Lưu Ly, đệ muốn xem xem nó trông như thế nào? Như vậy đi, Nhị ca, huynh cứ cho người đi lục soát và bắt người còn về phía Vãn Hoa Lâu thì để đệ."
Sau khi phân công nhiệm vụ mỗi người lập tức chia hướng ra làm việc. Tư Đồ Cẩn Chi cầm chỉ dụ đi đến Vãn Hoa Lâu. Thấy có quân lính đi đến bao vây Vãn Hoa Lâu mà dẫn đầu là Tần Vương, mọi người đều súm lại bàn tán chỉ trỏ. Dương Khan - ông chủ của Vãn Hoa Lâu thấy thế liền ra đón:
- "Tham kiến Tần Vương điện hạ! Không biết có chuyện gì mà khiến ngài phải đại giá quang lâm đến nơi rách nát bẩn thỉu này của thảo dân đấy ạ?"
Tư Đồ Cẩn Chi vẫn ngồi trên lưng ngựa nhìn xuống con người cáo già quỷ quyệt đang cúi đầu thảo mai chào trước mặt mình mà cười cười:
- "Nghe nói dạo này Vãn Hoa Lâu của Dương tiên sinh có nhiều thứ mới mẻ làm ta đây ngứa ngáy tò mò không chịu nổi nên hôm nay mạn phép đến đây tham quan xem sao. Thế nào, không biết ta có được cái vinh dự đấy không nhỉ?"
Nói xong cậu ném chỉ dụ mà An Cảnh Đế đã ban cho vào tay của Dương Khan, mặc kệ hắn đang mở ra đọc, cậu xuống ngựa liền đi thẳng vào trong Vãn Hoa Lâu theo sau là quân lính vào nhận lệnh lục soát. Dương Khan run rẩy đọc chỉ thị xong cũng đi vào trong theo.
Ở quán trà nhỏ đối diện bên này, Tô Cẩm Ninh đang thưởng thức trà ở trên lầu 2 đồng thời cũng đang quan sát tình hình ở Vãn Hoa Lâu.
Sau một hồi lục soát nhưng không tìm ra được thứ gì khả nghi, Tư Đồ Cẩn Chi liền rút quân trở về. Khi ra đến cửa leo lên lưng ngựa, cậu cảm nhận được có một ánh mắt đang nhìn mình, theo phản xạ cậu ngẩng đầu lên nhìn về phía lầu 2 của quán trà phía đối diện nhưng lại không thấy ai khả nghi cả, sau đó liền thúc ngựa rời đi.
Sau khi Tư Đồ Cẩn Chi đi được một đoạn xa rồi, Tô Cẩm Ninh mới từ bàn trong góc khuất đứng dậy đi ra mông lung nhìn về phía Vãn Hoa Lâu:
- "Xem ra Bát Bảo Lưu Ly không có ở Vãn Hoa Lâu thật."
Lúc này Lã Y cũng đi đến bên cạnh nói:
- "Nhỡ đâu ngài ấy chưa nhìn thấy nó bao giờ nên không biết thì sao?"
Tô Cẩm Ninh không hề nhúc nhích mà đáp:
- "Cô nghĩ là có thể qua được mắt của Tần Vương sao?"
- "Sao cô không để ta vào đấy tìm cho nhanh, chứ để họ đến tìm chẳng khác nào là đánh rắn động cỏ cả?"
Lã Y rất nghi ngờ, nếu muốn biết thì trực tiếp bảo cô đột nhập vào tìm là được mà sao phải làm rình rang đến thế. Tô Cẩm Ninh quay qua nhìn Lã Y cười cười:
- "Vốn dĩ ta cũng chẳng thèm để ý đến cái bảo vật thật thật giả giả ấy làm gì, vậy thì việc gì mà mình phải đích thân đi làm, mượn người khác có quyền có thế đi làm giúp mình có phải đỡ hơn không? Ta giỏi nhất chính là dùng chiêu mượn gió bẻ măng đấy." Ngừng một lúc cô lại nói tiếp:
- "Với lại ta cũng muốn cho tất cả mọi người biết Bát Bảo Lưu Ly vốn thật sự không có ở Đại Hưng."
- "Như vậy nghĩa là..." Lã Y cũng dần dần đoán ra ý của cô. Cô liền tiếp lời cô ấy:
- "Như vậy nghĩa là mục đích của người Tây Qua vào thành không phải vì Bát Bảo Lưu Ly như đồn thổi nữa mà sẽ chuyển thành mục đích khác."
*****
Tư Đồ Cẩn Khiêm cho người đi truy tìm khắp kinh thành suốt một ngày liền cũng không thể tìm ra được một tên người Tây Qua nào. Đây rõ ràng là không thể nào, tối hôm qua có 1 tên đã chạy thoát, vậy thì ít nhất cũng vẫn phải còn 1 tên trong kinh thành chứ, không thể nào chúng có thể rời khỏi thành được. Đã thế nhận được thông tin không tìm được thấy gì ở Vãn Hoa Lâu từ Tư Đồ Cẩn Chi, cậu lại hết sức muộn phiền.
Tư Đồ Cẩn Chi thấy vậy cũng không để ý, tự rót cho mình một chén rượu uống rồi gắp thức ăn như bình thường. Tư Đồ Cẩn Khiêm không khỏi sầu não oán trách:
- "Đệ vẫn còn tâm trạng để ăn uống được à?"
- "Có thực mới vực được đạo! Bây giờ cho dù huynh không ăn uống gì chỉ ngồi đấy suy nghĩ thì cũng trả ích gì. Thôi thì cứ làm lo cái bụng đã rồi tính sau."
Tư Đồ Cẩn Chi cười đáp xong cũng không quên rót cho Tư Đồ Cẩn Khiêm 1 chén rượu. Cậu còn cầm lấy chén của mình chạm vào chén của Tư Đồ Cẩn Khiêm rồi mới uống như kiểu cạn ly.
Một lúc sau, sau khi ăn uống lo say xong cậu mới nghiêm túc nhìn Tư Đồ Cẩn Khiêm để bàn chuyện.
- "Huynh có biết vấn đề ở đây là gì không? Tại sao lại không tìm được tên người Tây Qua kia trong khi mình đã lật tung cả kinh thành lên rồi? Còn nữa tin đồn về Bát Bảo Lưu Ly sao lại có ngay sau khi bọn chúng bị lộ mà không phải là trước đó, đã thế tin đồn còn rất rõ ràng "Bát Bảo Lưu Ly bị mất và đang ở Vãn Hoa Lâu"?
- "Ý đệ là đây là một cái bẫy?" Tư Đồ Cẩn Khiêm dần bình tĩnh lại.
- "Bẫy hay không thì không biết? Nhưng chắc chắn có người ở đằng sau giở trò. Huynh cũng biết đấy, người Tây Qua vào thành là sự thật. Hoặc có thể chúng tự tung tin đồn về Bát Bảo Lưu Ly thực chất là để lấy cớ che giấu mục đích thực sự của chúng vào Đại Hưng hoặc là có kẻ mượn gió bẻ măng để âm mưu cái gì đó, nói tóm lại chúng ta cần phải giải quyết vụ này càng sớm càng tốt."
Nghe Tư Đồ Cẩn Chi nói xong câu này, Tư Đồ Cẩn Khiêm cũng đã sáng tỏ:
- "Nhất định trong kinh có người đã tiếp tay cho bọn chúng, chúng ta phải nhanh chóng lên mới được."
*****
Mấy ngày nay trong kinh thành giới nghiêm rất nghiêm ngặt, việc ra vào thành hết sức khó khăn, quan binh thường xuyên đi lục soát và kiểm tra khắp nơi.
Lúc này Tô Cẩm Ninh và Tư Đồ Cẩn Dương đang ngồi đánh cờ trong một gian phòng trên lầu 2 của một tửu lâu. Dường như vì không muốn kết thúc ván cờ sớm mà cậu cứ bị Tô Cẩm Ninh vờn từ nãy đến giờ. Tô Cẩm Ninh lại tiếp tục đánh xuống một con cờ nói:
- "Chúng ta phải nhanh chóng tìm ra được tên người Tây Qua đó trước."
Tư Đồ Cẩn Dương cũng đánh xuống một con cờ chặn lại:
- "Chẳng phải hội Nhị ca đã lật tung cả kinh thành nên rồi cũng có tìm thấy hắn đâu."
- "Chính vì vậy mà chúng ta cần phải tìm ra sớm hơn, sau đó "nhờ" hắn giúp ta một việc. Bây giờ hắn có lẽ đã được ai đó giấu đi rồi nên việc tìm ra hắn đến lượt ngài phải dụng tâm rồi."
Tư Đồ Cẩn Dương nghe cô nói vậy có chút tò mò:
- "Nhờ hắn giúp cái gì?"
- "Tất nhiên là nhờ hắn giúp "chặt đứt cánh tay phải" của Nhị ca ngài rồi."
Tô Cẩm Ninh vừa trả lời xong thì bỗng bên ngoài vang lên tiếng của Nhất Minh: "Tham kiến nhị vị điện hạ." Theo sau đó là tiếng của Tư Đồ Cẩn Hi: "Ngũ ca cũng đang ở đây sao?". Cô và Tư Đồ Cẩn Dương nhìn nhau một cái sau đó cô liền vội đứng dậy cầm lấy chén trà đang uống dở của mình rồi nhanh chóng đi ra bằng cửa sau. Nhìn thấy hành động cầm theo chén trà của cô đi, Tư Đồ Cẩn Dương có chút khen ngợi. Ở cửa sau có Lã Y đang đứng canh ở đấy, thấy cô ra hai người liền mau chóng rời đi.
Bấy giờ Tư Đồ Cẩn Chi với Tư Đồ Cẩn Hi mới mở cửa đi vào phòng, nhìn thấy một mình Tư Đồ Cẩn Dương ngồi đấy, Tư Đồ Cẩn Hi liền lên tiếng trêu:
- "Ngũ ca thật có nhã hứng, đang trong tình cảnh như thế này cũng có thể đến đây vừa chơi cờ vừa thưởng trà."
Tư Đồ Cẩn Dương nghe vậy cũng không hề tỏ ra phật ý, còn trêu lại:
- "Ta chỉ có mỗi cái nhã hứng này thôi, chẳng lẽ Thất đệ cũng không định cho ta tận hưởng nó sao?"
Lúc này Tư Đồ Cẩn Chi đã ngồi xuống ghế đối diện Tư Đồ Cẩn Dương nhìn bàn cờ trước mặt rồi cười cười hỏi:
- "Đệ đang đánh cờ với ai sao?"
- "Đâu có, đệ ngồi một mình hơi buồn nên tự đánh chơi thôi."
Nghe Tư Đồ Cẩn Dương trả lời như vậy, cậu nhướn mày một cái rất nhanh khó ai nhìn thấy được.
- "Vậy à? Đánh một mình thì buồn lắm, để ta chơi với đệ một ván."
Từ lúc bước vào phòng này, cậu đã ngửi thấy được một mùi hương thơm thoang thoảng mặc dù bị lẫn trong mùi hương của trà nhưng cậu vẫn nhận ra được, đó là một mùi hương chỉ có nữ tử mới dùng. Mùi hương này cậu cảm thấy khá là quen, nhưng không nhớ là đã thấy ở đâu rồi. Hơn nữa, Ngũ đệ bảo đệ ấy ở đây đánh cờ một mình nhưng rõ ràng ghế cậu vừa ngồi có hơi ấm, chắc chắn là có người vừa ngồi được một lúc lâu rồi thì ghế mới giữ được độ ấm như vậy. Người đó rốt cuộc là ai, tại sao thấy bọn cậu đến liền rời đi luôn. Cậu nhìn Tư Đồ Cẩn Dương một cái và tất nhiên rất nhanh sau đó đã hạ đo ván cậu ta để kết thúc ván cờ.
*****
Đêm đến, Tư Đồ Cẩn Chi mặc đồ dạ hành lẻn vào Vãn Hoa Lâu. Cẩn thận xem xét từng nơi một vẫn không thấy gì khả nghi, đang cảm thấy thất vọng chuẩn bị rời đi thì cậu nhìn thấy một bóng người liền bám theo hắn. Thấy hắn đi vào một gian phòng, cậu liền ở ngoài nghe lén. Là giọng của Dương Khan:
- "Mấy hôm nay quá nguy hiểm, không thể rời thành được, ngươi nói với hắn một là chịu khó ở lại mấy hôm còn nếu muốn chết thì cứ việc đi, ông đây không thèm để ý. À mà nữa, kệ hắn kêu gào cái gì ngươi cũng không cần phải đến đây tìm ta, dạo này quan binh theo dõi Vãn Hoa Lâu rất chặt."
Tên kia dạ dạ vâng vâng rồi lập tức rời đi. Cậu lại tiếp tục bám theo hắn, những tưởng hắn sẽ đi ra ngoài nhưng không, hắn xuống lầu trệt rất nhanh nhẹn đi đến một phòng rồi mở cửa ra đi vào. Cậu chọc thủng một lỗ trên cửa nhìn vào thì thấy hắn mở cửa tủ đồ ra rồi đi vào trong, thì ra là có cơ quan. Cậu không dám vào ngay vì sợ bứt dây động rừng, liền lập tức trở về để báo cáo cho Nhị ca để sáng mai sẽ đến bắt giữ.
Chỉ là cậu không ngờ rằng chính vì sự quá cẩn thận này của cậu sẽ khiến cho bọn cậu rơi vào cảnh hối cùng hận cực.