Lục Tổng, Phu Nhân Mất Trí Nhớ Rồi!

Chương 20: Bà xã, ngoan chút nào!




"Ai bảo em không tin anh chứ? Phải phạt!"

Lâm Huyền bị anh hôn đến mê man. Lục Ngạn hôn môi thôi vẫn cảm thấy chưa đủ. Anh chạm nhẹ môi lên đôi mắt cô, sau đó lần xuống gò má, rồi hôn lên cằm, lên trán.

"Đừng hôn nữa. Anh không thấy trời đã khuya rồi à? Chúng ta phải đi ngủ."

Lục Ngạn như không nghe lời cô nói. Anh cười mỉm, sau đó lại lần xuống cổ.

"Này..." Lâm Huyền muốn đẩy Lục Ngạn ra nhưng không thể. Tại sao nói một hồi lại thành ra thế này rồi? Anh không phải là muốn...

"Em tin, em tin anh và Tống Thanh Ca không có gì mà. Chúng ta đi ngủ có được không?"

Lâm Huyền đột nhiên có chút hoảng sợ. Lỡ như anh muốn làm thật thì sao? Với sức lực nhỏ bé của cô hoàn toàn không thể nào ngăn cản anh nổi.

"Ừ. Đi ngủ."

Lục Ngạn đẩy cô xuống giường, tay với tới bên tường tắt điện, đôi mắt anh bây giờ hiện rõ sự khao khát dục vọng mà bấy lâu nay Lâm Huyền chưa nhìn thấy bao giờ.

"Lục Ngạn, đừng như thế mà. Em... Em sợ."

Lục Ngạn cúi đầu xuống hôn lên môi cô. Đây không phải là lần đầu tiên hai người hôn nhau, chỉ là lần này lại khác, nụ hôn hiện tại tạo cho anh cảm giác chưa bao giờ cảm nhận được, thật là khó diễn tả thành lời.

Lục Ngạn bắt đầu cởi đồ của Lâm Huyền. Cô sợ hãi co rúm người lại, hai tay đặt trước ngực anh cố đẩy ra nhưng không thành.

"Bà xã, ngoan chút nào."

Lục Ngạn giữ chặt hai tay Lâm Huyền lên trên đỉnh đầu, tay còn lại khó khăn cởi từng lớp áo của cô.

Lâm Huyền biết mình không thể chống cự. Cô không dám nhìn mặt Lục Ngạn, càng không dám nhìn xuống cơ thể đang trần trụi của mình. Cô nhắm nghiền hai mắt, hai má đỏ ửng lên trông thật là dễ thương.

Lục Ngạn bắt đầu sờ soạng khắp cơ thể của Lâm Huyền. Anh nhẹ nhàng hôn lên từng tấc da tấc thịt của cô, dịu dàng âu yếm từng chút một. Cả người Lâm Huyền có chút khó chịu, cô bỗng bật khóc thành tiếng, nước mắt chảy dài xuống rất đáng thương.

"Sao lại khóc rồi? Anh còn chưa có làm gì em mà?"

Lâm Huyền nức nở nhìn Lục Ngạn, hy vọng anh có thể buông tha cho cô. Nhưng không! Lục Ngạn cười nhẹ một cái rồi xoa xoa nước mắt của cô. Còn chưa đến bước quan trọng mà cô đã khóc rồi sao?

"Lâm Huyền, đừng khóc."

"Em sợ..."

Lục Ngạn cúi đầu xuống hôn lên mắt cô. Lâm Huyền ôm lấy tấm lưng của anh như điểm tựa, bên dưới đau đớn cơ hồ không nói thành lời.

[...]

Sáng hôm sau, Lâm Huyền vừa tỉnh thì Lục Ngạn cũng mở mắt. Anh cười ngả ngớn nhìn cô, Lâm Huyền xấu hổ lấy tấm chăn che lấy thân mình rồi định đi xuống giường thì bị Lục Ngạn kéo tay lại.

Cơ thể của hai người bây giờ cơ hồ chỉ cách nhau một tấm chăn.

"Anh... Anh... Anh..."

Lâm Huyền lắp bắp, cô không biết nên nói gì cả. Đêm qua cùng anh làm đủ loại chuyện xấu hổ, bây giờ cô vẫn không có cách nào đối diện được với anh.

"Em ngại à?"

Lâm Huyền lắc đầu, rồi lại gật đầu. Cô lúng túng lấy tay len che mặt, hận không thể tìm lấy một cái hố ngay lập chui vào.

Lục Ngạn kéo chăn xuống, hai tay anh chạm vào má cô, sau đó hôn lên đó một cái.

Lâm Huyền trợn tròn mắt, sau đó ngoảnh đầu đi chỗ khác. Lục Ngạn không muốn trêu chọc cô nữa bèn đi vào nhà tắm trước, trước khi vào trong còn quay lại cười nhẹ một cái.

Lâm Huyền xấu hổ lấy chăn che mặt lại, trong lòng thầm cố quên hết những hình ảnh xảy ra trong đêm hôm qua.

[...]

"Lát nữa anh sẽ đến công ty, muốn đi cùng không?"

"Em... Em ở nhà cũng được."

Lâm Huyền nuốt một ngụm nước miếng. Cả bữa ăn sáng hai người không hề nói gì với nhau, bây giờ anh sắp đi làm rồi tự nhiên lại mở lời. Lâm Huyền không muốn đi cùng anh. Bây giờ hễ cứ nhìn thấy mặt Lục Ngạn là cô lại nhớ tới đêm hôm qua.

Lâm Huyền định tẩu thoát chạy ngay lên lầu thì cánh tay bỗng dưng bị Lục Ngạn kéo lại.

"Nếu em không đi cùng anh chắc anh sẽ nhớ em đến phát điên mất."

Lâm Huyền nhếch nhếch môi. Không hiểu sao mỗi lần nhìn vào nụ cười khẩy kia của Lục Ngạn, cô rất khó có thể tin tưởng được những gì anh nói. Nhớ cô? Không phải ngày nào hai người cũng gặp nhau đấy thôi à?

Trong lúc Lâm Huyền đang mê man suy nghĩ thì Lục Ngạn đã dẫn cô ra tận ngoài cửa.

"Em đã nói là em không muốn đi rồi mà..."

"Sao lại không đi chứ? Em ở nhà không phải rất chán sao?"

Lâm Huyền bĩu môi. Anh lại nói thừa rồi, đến công ty của anh cũng đâu có gì vui đâu? Trước kia hằng ngày cô bám theo anh chỉ vì muốn thực hiện kế hoạch của mình. Nhưng mà bây giờ anh đã rung động với cô rồi, vậy thì ngày ngày bám theo anh có ích lợi gì chứ?

Lục Ngạn đẩy Lâm Huyền vào trong xe sau đó khóa cửa lại. Dù sao ở công ty việc rất bận, thỉnh thoảng nhìn cô một cái cũng xem như giải tỏa tâm trạng.

Lục Ngạn để Tần Hách lái xe, còn mình thì ra ghế sau ngồi cùng Lâm Huyền.

"Lục Ngạn, anh thích em à?"

Lục Ngạn gấp báo để sang một bên, trong lòng thầm suy tính. Anh không biết cảm giác này có phải là thích hay không? Cô đã hỏi anh vấn đề này rất nhiều lần, chỉ là lần nào anh cũng phủ định.

"Anh không chắc."

Lâm Huyền quay mặt sang cửa kính. Cô không biết nên nói gì cả. Cô không hiểu con người của anh, càng không hiểu nổi tình cảm mà anh dành cho cô là gì. Chỉ là len lỏi trong trái tim cô bắt đầu xuất hiện cảm giác không an toàn. Nói cách khác, cô không dám an tâm vào Lục Ngạn.

Anh ấy quá sáng chói, bên cạnh muốn có cô gái nào mà không được? Rồi phải chăng dần dần anh sẽ chán ghét cô như lúc đầu. Khi cảm giác mới mẻ thú vị qua đi, tình cảm chợt chớm nở ấy cũng phai nhạt theo năm tháng.

"Anh chỉ đang cảm thấy em rất lạ nên muốn có em đúng không? Hoàn toàn chỉ là nhất thời."

Lâm Huyền nhẹ nhàng hỏi Lục Ngạn. Cô không quan tâm lắm đến, chỉ là muốn hỏi anh mà thôi, để anh sớm nhận ra tình cảm nhất thời này của mình.

"Anh không biết, có lẽ là vậy."

Lục Ngạn lại tiếp tục tập trung đọc báo. Anh cẩn thận suy nghĩ, chắc là anh cũng chỉ nhất thời thích cô mà thôi nhỉ? Làm gì có chuyện nhanh như vậy anh đã thích một người rồi?

"Vậy... Sau này chúng ta sẽ ly hôn à?"

"Ly hôn?"

Lâm Huyền gật đầu. Nếu như anh thật sự chỉ nổi hứng, cô cũng nên biết điều một chút, đừng nên coi sự ngọt ngào của hiện tại là mãi mãi. Nếu như lỡ chân sa vào vòng xoáy tình yêu đó, có lẽ cô sẽ quay lại mình của ban đầu - lúc chưa mất trí nhớ.

"Có lẽ sẽ không ly hôn đâu. Lục gia rất quan tâm đến cuộc hôn nhân này, họ sẽ không đồng ý."

Lâm Huyền bĩu môi rồi cũng không nói gì nữa. Đó là lúc này anh còn đang muốn chiếm hữu cô, rồi sau này thì sao? Dù cho người nhà Lục gia có ngăn cản thì anh ta cũng ly hôn mà thôi.

Một lát sau, xe dừng lại trước Lục thị. Lâm Huyền lại tiếp tục mua rất nhiều đồ ăn vặt. Lục Ngạn làm việc rất chán, cô cũng nên tự tìm cho mình chút thú vui.

"Ăn ít thôi."

"Mặc kệ em."

Lâm Huyền bĩu môi. Không hiểu sao khi nghe anh nói mình chỉ là 'chơi qua đường' với cô, cô lại có chút ghét anh. Nói ra câu đó với người phụ nữ mà đêm qua mình từng ân ái dù sao cũng hơi kì lạ.

Lâm Huyền thở dài một hơi. Cô có thể ghét gì anh đây? Rõ ràng là cô hỏi, cũng là tự cô muốn biết câu trả lời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.