Lục Tổng, Phu Nhân Mất Trí Nhớ Rồi!

Chương 13: Lục Ngạn, không phải là anh đang ghen đó chứ?




Lúc Lâm Huyền về đến nhà thì trời chỉ mới chạng vạng. Cô lên phòng thay quần áo sau đó xem ti vi một lúc thì đi ngủ.

Cả ngày hôm nay cô đúng là rất mệt mỏi. Chỉ mỗi việc chơi tàu lượn siêu tốc thôi đã đủ tiêu hao hết một nửa năng lượng của Lâm Huyền rồi. May mà lúc nãy cô đã ăn gà rán để bổ sung năng lượng.

Lâm Huyền không suy nghĩ nhiều mà ngay lập tức chìm vào giấc ngủ.

[...]

Ngày hôm sau, khi Lâm Huyền tỉnh dậy thì trời còn chưa sáng. Cô uể oải vươn vai một cái sau đó định đi xuống giường thì phát hiện bên cạnh từ khi nào lại xuất hiện một người đàn ông.

Ôi mẹ ơi! Lục Ngạn về nước từ khi nào đấy? Không phải theo dự kiến thì chiều ngày mai mới về sao?

Lục Ngạn bị đánh thức, anh mở hờ mắt, bộ dạng rất mệt mỏi.

"Trời còn chưa sáng, em dậy sớm thế làm gì?"

"Em... cũng không biết nữa." Lâm Huyền gãi gãi đầu, đối với tình huống hiện tại cô còn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Thấy Lâm Huyền đang định đi khỏi phòng, Lục Ngạn kéo tay ấn người cô xuống giường.

"Ngủ thêm đi."

"Nhưng em không muốn ngủ!"

Không muốn Lâm Huyền tiếp tục lải nhải làm phiền giấc ngủ của mình, Lục Ngạn trực tiếp ôm lấy cô vào lòng.

"Yên lặng."

Lâm Huyền úp mặt vào trong lòng Lục Ngạn đột nhiên cảm thấy có chút ngột ngạt. Cô định trong lúc Lục Ngạn chìm vào giấc ngủ thì gỡ tay ra nhưng không thành, anh ôm quá chặt.

"Lục Ngạn, Lục Ngạn, em ngạt thở mất, mau bỏ em ra."

Lục Ngạn nhíu nhíu mày, dù nghe rõ mồn một lời cô nói nhưng anh lại không có ý định đáp lời. Cứ coi như đang trừng phạt cô vì dám cho người đàn ông khác nắm tay đi!

Mặt trời lúc này đã mọc lên tận đỉnh đầu thì Lục Ngạn mới có dấu hiệu tỉnh dậy. Lâm Huyền từ sáng đến giờ không thể ép bản thân ngủ được, nằm trong lòng ngực anh một giây tựa như một giờ vậy, mệt chết đi mất!

"Anh tỉnh lại rồi à? Thả em ra được rồi chứ?"

Lục Ngạn cúi đầu xuống nhìn vào mắt cô. Trong đầu tự nhiên lại hiện lên cảnh tượng cô đang vui vẻ cùng Cảnh Khắc Liên, Lục Ngạn bỗng dưng hít vào một ngụm khí lạnh.

"Hôm qua em đã đi đâu?"

Lâm Huyền nghe thấy Lục Ngạn dùng giọng điệu chất vấn để nói mình, trong lòng cô đột nhiên có chút sợ hãi. Cô đi tới công viên cùng Cảnh Khắc Liên thì làm sao chứ? Ngay cả việc này mà anh cũng quản à?

"Em đi tới công viên..."

Lâm Huyền mở miệng lí nhí. Hỏi thì cứ hỏi nhưng hỏi bằng cái giọng điệu chất vấn kia là sao? Thật là đáng ghét quá đi.

"Cùng Cảnh Khắc Liên đúng không?"

Lâm Huyền không trả lời mà rúc mặt mình vào ngực Lục Ngạn, để anh không nhìn thấy cô.

"Em trốn cái gì mà trốn hả? Sao không trả lời tôi?"

"Em nên trả lời thế nào đây. Anh không phải biết hết rồi sao?"

Lục Ngạn nghe cô trả lời như vậy lại càng tức giận hơn. Chẳng lẽ cô không định giải thích gì với anh sao, thật sự muốn anh đâm ra chán ghét cô đấy à?

Lục Ngạn buông Lâm Huyền ra sau đứng dậy ra khỏi phòng. Càng nhìn khuôn mặt của Lâm Huyền anh lại càng thấy khó chịu.

Không hiểu sao nhìn cô mếu máo đáng thương như thế anh lại rất muốn càng ngày càng yêu thương cô hơn. Nhưng rõ ràng anh rất ghét cô! Cảm xúc lẫn lộn trong người khiến Lục Ngạn khó chịu không thôi.

Lục Ngạn xuống dưới bếp uống một cốc nước để ổn định tâm trạng. Ngay sau đó Lâm Huyền cũng lủi thủi từ tầng hai đi xuống.

Cả hai ngồi vào bàn ăn. Bây giờ trở đã trưa, bọn họ cũng không dùng bữa sáng nữa.

Lâm Huyền cắn môi một cái. Đến bây giờ cô vẫn không hiểu nổi vì sao Lục Ngạn lại hành xử như vậy. Cô đi với người đàn ông khác vậy tại sao anh lại tức giận?

Vì bản tính của đàn ông không cho phép người phụ nữ của mình có tư tâm với người khác? Hay là vì anh đã nảy sinh ra tình cảm gì đó với cô?

"Lục Ngạn, sao anh lại tức giận thế?"

Lục Ngạn không trả lời, nói cách khác là không có cách nào trả lời. Anh thật sự không biết vì sao mình lại tức giận đến mức trong đêm liền bay từ nước ngoài về.

Rõ ràng công việc còn chưa đâu vào đâu, vậy mà anh lại chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà bỏ dở!

"Anh thật là kì lạ, em cũng đâu có làm gì đâu." Lâm Huyền uống một thìa canh, tự cho rằng bản thân vô tội.

"Ừ. Em có làm gì đâu. Em chỉ đi chơi cùng Cảnh Khắc Liên và nắm tay anh ta thôi."

Lục Ngạn cười khẩy một cái. Cô còn nói bản thân mình không làm gì cả hay sao? Đúng thật là nói mà không biết ngượng.

"Em thấy cũng bình thường mà. Không phải là anh đang ghen đó chứ?"

Lâm Huyền cười hì hì, không phải thật sự là như vậy đó chứ? Lục Ngạn ghen sao, nghe thật là vô lý biết bao.

"Tôi giống như đang ghen lắm sao?"

"Đúng vậy!"

Lâm Huyền đáp một câu chắc nịch. Ngay sau đó Lục Ngạn cũng không nói gì nữa.

"Này, anh thích em đúng không?"

Lâm Huyền táo bạo thăm dò một chút, nếu như anh mà thích cô thì coi như toang rồi. Mọi kế hoạch của cô đều đổ sông đổ bể mất Vậy nên cầu xin ông trời, hãy cho cô chút hy vọng cuối cùng đi, cô không muốn cùng tên ác ma này sống đến hết quãng đời còn lại đâu.

Cô còn muốn làm diễn viên, muốn trở thành một phú bà giàu có. Tất cả cô đều chưa có làm mà!

"Em nghĩ sao thế hả? Tôi giống như thích em lắm à? Còn ghen nữa, đúng là tự mình ảo tưởng."

Lục Ngạn lại tiếp tục ăn, anh cười một cái như đang thầm khinh bỉ suy nghĩ vớ vẩn kia của cô. Lục Ngạn suy đi nghĩ lại cũng tự cảm thấy điều đó rất vô lý. Làm sao mà anh có thể thích Lâm Huyền được?

Sau khi ăn xong, Lâm Huyền vào bếp gọt một ít hoa quả mang ra cho Lục Ngạn. Còn cô thì uống một ly cà phê.

"Đừng uống cà phê vào buổi trưa, không tốt đâu."

"Mặc kệ em!"

Lục Ngạn bị Lâm Huyền một câu chặn họng hết sức uất ức. Anh rõ ràng là có ý tốt nhắc nhở cô, không cảm ơn thì thôi còn như vậy.

Lâm Huyền không quan tâm đến Lục Ngạn đang uất ức bên cạnh, còn mình thì thưởng thức ly cà phê sữa ngon tuyệt.

"Ngày mai anh có đến công ty không? Em đi cùng nhé!"

"Ừ."

Ngồi một lúc lâu, Lâm Huyền đột nhiên thắc mắc nhìn Lục Ngạn.

"Em nghe Tiểu Thúy nói anh đi công tác hai ba ngày gì đó mới về mà? Sao đêm qua đã về rồi?"

Lục Ngạn có chút chột dạ bèn quay sang chỗ khác, không nhìn vào mắt Lâm Huyền. Có điên anh cũng không nói mình vì cô mới nửa đêm về nước. Thế không phải là càng khiến cô hiểu lầm anh thích cô hay sao?

Lục Ngạn ngẫm lại cũng thấy mình suy nghĩ rất đúng. Anh là không muốn cô si tâm vọng tưởng, khiến cô sớm dập tắt hy vọng đi. Đúng! Anh là muốn tốt cho cô mà thôi, không hề có suy nghĩ gì khác.

"Công việc xong sớm thì về thôi. Hỏi thế mà cũng hỏi, em thật là kì lạ."

Lâm Huyền nghe nguyên nhân mà Lục Ngạn nói đương nhiên không tin lắm. Nhưng còn cách nào đây, cô có thể khiến anh nói ra sự thật sao?

"Vậy sao anh lại sang phòng em ngủ? Còn ôm em?"

"Nhầm phòng mà thôi. Tối như thế tôi nhầm một chút không được à?"

Lâm Huyền nhíu nhíu mày, mắt anh đã kém đến mức này rồi à? Còn nhận nhầm phòng nữa cơ.

"Thế còn việc ôm em ngủ thì sao? Cũng là nhầm luôn sao?"

"Em ồn ào quá, tôi hết cách nên mới phải làm vậy thôi."

Lục Ngạn sợ rằng Lâm Huyền lại hỏi mình vấn đề gì đó khó trả lời bèn trốn lên phòng trước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.