[Lục Tiểu Phụng Đồng Nhân] - Tiên Hoa Mãn Lâu

Chương 6: Câu cửa miệng (Sửa.)




Edit: Túy Mộng.

Thượng Quan Phi Yến không cảm nhận được bầu không khí hơi kì quái giữa hai tên nam tử trong tiểu lâu, nàng chỉ quay đầu nháy nháy đôi mắt to xinh đẹp, thản nhiên cười nói: “Vậy ‘người nói thật’ có thể trốn tạm chỗ này vài ngày được không? Ta sợ bọn họ vẫn còn ở ngoài đó chưa chịu đi.” Hiển nhiên là nàng đã cho rằng Hoa Mãn Lâu là người của mình.

Hoa Mãn Lâu nói: “Dĩ nhiên là được.”

Thượng Quan Phi Yến thở phào nhẹ nhõm: “Ta còn sợ là ngươi sẽ đuổi ta ra ngoài.”

“Tiểu lâu chào đón mọi người, đương nhiên là ta sẽ không đuổi ngươi đi.”

Thượng Quan Phi Yến đi đến ban công, liếc nhìn phía dưới, không thấy bóng dáng mấy người kia, nét mặt thả lỏng, nàng nhìn sắc trời một chút, mặt trời đã lặn xuống núi hơn phân nửa, trong phòng sụp tối từ lâu.

Vào lúc này, khóe mắt nàng thản nhiên liếc nhìn về phía nam tử từ lúc nàng đi vào vẫn không có bất kì động tĩnh nào kia, người nọ vẫn đang ngồi cạnh bàn đưa lưng về phía nàng uống trà.

Khi thấy rõ gương mặt đó thì, Thượng Quan Phi Yến cũng phải giật mình vì vẻ đẹp kia, nàng chưa từng thấy qua người nào xinh đẹp như vậy, thật là không thể dùng bất kì từ ngữ gì để hình dung hắn, hơn nữa vị mỹ nhân này tuyệt đối là một nam tử. Tuy xinh đẹp nhưng khí chất toàn thân cũng sẽ không khiến người ta quên mất giới tính của hắn.

Nhưng khi nàng tỉnh táo lại, kéo theo đó là cơn đố kị.

Tại sao lại có thể có người đẹp như vậy, hơn nữa còn là đàn ông? Không chấp nhận chuyện mình kém hơn so với một tên nam nhân, Thượng Quan Phi Yến cực kì ghen tị, chỉ có điều chút nhỏ mọn kia nàng che giấu rất tốt, chỉ biểu lộ ra vẻ giật mình vì vẻ đẹp kia và sự hiếu kì.

Nhưng ở đây cũng không phải người thường, chỉ có điều Cơ Lang hoàn toàn không nhìn đến nàng, còn Hoa Mãn Lâu dường như cảm giác được cái gì, lại cứ như không phát hiện được điều gì.

Thượng Quan Phi Yến lại nhìn ánh chiều tà xa xa: “Một ngày trôi qua thật nhanh, lúc này trời cũng đã tối.”

Lời của Thượng Quan Phi Yến nhắc nhở Hoa Mãn Lâu, y quay về bên cạnh bàn, lại rót thêm cho Cơ Lang một tách trà rồi thắp đèn.

Trong tiểu lâu liền sáng hẳn lên.

Y cũng không thể cảm nhận được thời gian, cho nên không ai nhắc nhở thì Hoa Mãn Lâu cũng không nhớ đến việc thắp đèn.

Cơ Lang – dù ở trong bóng đêm vẫn có thể nhìn thấy mọi vật – lại càng chẳng quan tâm có thắp đèn hay không, cho nên hắn sẽ không đi nhắc nhở Hoa Mãn Lâu chuyện đó.

Hoa Mãn Lâu cầm ngọn đèn, đối diện Thượng Quan Phi Yến: “Bây giờ ngươi muốn vào khách phòng nghỉ ngơi không? Chỉ có điều người ở chỗ ta rất ít, e là ngươi phải tự thu dọn phòng mình.” Đêm xuống, tiểu lâu của y sẽ không giữ tôi tớ ở lại, bọn họ đều được Hoa Mãn Lâu cho về nhà.

Trong ánh mắt Thượng Quan Phi Yến sáng ngời ngập tràn cảm kích: “Không sao, ta có thể tự làm được, ngươi có thể chứa chấp ta, ta đã rất biết ơn.”

Hoa Mãn Lâu nói: “Ngươi đừng khách khí, vậy ta dẫn ngươi đến khách phòng nhé, muốn ăn chút gì không? Trong trù phòng (trù phòng: nhà bếp) hẳn là còn vài món.”

Thượng Quan Phi Yến lập tức gật đầu, gương mặt lộ vẻ sợ làm phiền đến y: “Thôi khỏi đi, thôi khỏi đi, ngươi nói cho ta biết vị trí khách phòng ta tự mình đến đó là được, ta đã làm phiền ngươi nhiều rồi, nếu không chê, ta cũng có thể nấu cơm quét dọn.”

Hoa Mãn Lâu cười nói: “Tuy chỗ này của ta ít người, nhưng mấy việc kia đã có người làm.” Hoa Mãn Lâu đưa cây đèn cho nàng, “Khách phòng ở hậu viện phía bên phải, phòng thứ hai đang có người ở, mấy phòng khách khác ngươi có thể tự mình chọn lấy.”

Thượng Quan Phi Yến không cầm lấy ngọn đèn đưa tới trước mặt mình, mà là lấy một cái hộp diêm ra, hoạt bát nói: “Ta dùng cái này là được rồi, trong phòng cũng có đèn, cây đèn này để lại cho ngươi và bằng hữu của ngươi.”

Hoa Mãn Lâu là người rất hòa nhã, với lại y đã quen nhìn thấy mấy vị huynh trưởng của mình ngoan ngoãn phục tùng với mấy chị dâu, y cũng quen đối xử càng thêm dịu dàng đối với nữ tử, cho nên y khăng khăng nhét cây đèn vào trong tay Thượng Quan Phi Yến: “Ngươi cầm đi, ta và bằng hữu ta đều không cần cái này.”

Thượng Quan Phi Yến nói: “Tại sao các ngươi không cần?” Nàng nhìn Hoa Mãn Lâu, trong ánh mắt ngập tràn sự tò mò.

Vẻ mặt Hoa Mãn Lâu rất ôn hòa, lời nói nhẹ nhàng cứ như nó không mấy quan trọng: “Vì ta là một người mù, còn đôi mắt hắn cực kỳ tốt.”

Cơ Lang nghe vậy, cuối cùng mới chịu ngẩng đầu lên liếc y một cái. Hoa Mãn Lâu cứ như cảm nhận được, mỉm cười với hắn.

Cơ Lang lại cúi đầu không nhìn y nữa, bây giờ nụ cười của Hoa Mãn Lâu cũng không mấy khó xem.

Bóng đêm càng dày đặc, trong gió thoáng mùi hoa tươi mát, nhưng Thượng Quan Phi Yến đã không còn lòng dạ nào mà thưởng thức.

Nàng trợn mắt nhìn Hoa Mãn Lâu, người vừa cứu nàng này, còn giúp nàng đuổi đám người kia, võ công của y rất cao, người cũng rất được, dùng hai ngón tay kẹp một cái là có thể dễ dàng giữ chặt đao người khác, nhưng người như vậy mà lại là một người mù?

Trên đời này sẽ có người mù như vậy sao?

Thượng Quan Phi Yến không nhịn được hỏi một câu: “Ngươi thật sự là một người mù?”

Hoa Mãn Lâu gật đầu.

Thượng Quan Phi Yến nói: “Nhưng ta hoàn toàn không nhìn ra được, ngươi không hề giống một người mù.”

Hoa Mãn Lâu cười nói: “Phải là dạng người nào mới giống người mù?”

Thượng Quan Phi Yến không nói nên lời. Nàng nhìn thấy qua nhiều người mù, người mù thường cả ngày ủ rũ mặt ủ mày chê, bởi vì… muôn màu muôn vẻ trên đời này đối với họ mà nói chỉ còn lại một vùng bóng tối.

Mặc dù nàng không nói ra lời trong lòng, nhưng Hoa Mãn Lâu lại có thể dễ dàng hiểu ý của nàng.

Hoa Mãn Lâu nói: “Đôi mắt ta tuy bị mù, nhưng mũi ta rất tốt, đôi tai rất thính, cho nên ta hưởng thụ được nhiều niềm vui thú hơn so với những người khác.”

Đây là đạo lý mà thật lâu y mới hiểu được, nhưng mà để hiểu được đạo lý này, cũng chỉ vì một gốc hoa lan không ra hoa nhưng lại có một mùi hương xông vào mũi.

“Ngươi đã từng nghe qua tiếng bông tuyết rơi trên nóc nhà hay chưa? Ngươi có thể cảm nhận được nụ hoa chậm rãi bung nở trong gió xuân là một loại sức sống mỹ diệu? Ngươi có biết trong gió thu thường mang theo mùi hương thơm ngát của cây cỏ truyền đến đây hay không?…” Trên mặt Hoa Mãn Lâu đong đầy hạnh phúc và thỏa mãn, tuy rằng mất đi đôi mắt nhưng y thật sự cảm thấy vô cùng tốt đẹp. (Tác giả: đoạn này là lời thoại kinh điển nhất định phải có nhen.)

Y có người nhà yêu thương, bằng hữu cùng chung chí hướng, cuộc sống của y đầy đủ sung túc không cần bận tâm lo nghĩ, y đã hạnh phúc hơn so với nhiều người.

Thượng Quan Phi Yến nhìn vào đôi mắt y, xuất hiện một chút mê mẩn. Đột nhiên nàng rất hâm mộ người này. Mặc dù y là một người mù, nhưng y quả thật rất vui vẻ.

Cơ Lang ngừng lại động tác uống trà, nhìn Hoa Mãn Lâu, mấy lời này rất quen tai, trước đây không lâu hắn từng nghe qua, khi đó vẻ mặt người này cũng giống như hôm nay.

Cho nên, đây là câu cửa miệng của y? Cơ Lang không nhịn được nghĩ vậy.

Hoa Mãn Lâu cũng không biết Cơ Lang đang nghĩ cái gì, y chỉ lo tiếp tục nói với Thượng Quan Phi Yến: “Chỉ cần ngươi chịu đi thưởng thức những quang cảnh này, ngươi sẽ phát hiện đời người khả ái biết bao nhiêu, một năm bốn mùa đều có những chuyện vui thú đủ để giúp ngươi quên đi toàn bộ phiền não. Ngươi có thể sống vui sướng được hay không, mấu chốt cũng không nằm ở chỗ ngươi có phải là một người mù hay không, mà là ngươi có thật sự yêu quý sinh mệnh mình hay không? Có thật sự muốn một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc hay không?” ( Tác giả: nguyên gốc lời của Hoa Mãn Lâu.)

Đúng là hiếm có niềm vui, bởi vì phần lớn con người đã ném nó vào trong quên lãng.

Đây là điều y tự nhủ với mình vô số lần, lúc khi rơi vào bóng tối, khi phải dùng loại cách thức khác để làm quen với thế giới, y đã tự cổ động mình như vậy.

Thượng Quan Phi Yến ngẩng đầu, ngay lúc này trong ánh mắt nàng tràn đầy tôn kính và cảm kích.

Hoa Mãn Lâu quả thật là đáng để rất nhiều người tôn kính và cảm kích. Y là một người tốt đẹp đến mức khó tin.

Nhưng nàng vẫn không nhịn được hỏi: “Nhà ngươi chỉ có một mình ngươi?”

Hoa Mãn Lâu mỉm cười nói: “Ta có rất nhiều người nhà.”

Thượng Quan Phi Yến chỉ chỉ Cơ Lang hỏi: “Hắn là người nhà của ngươi?” Không thể trách nàng hỏi như vậy, thật sự  không nhìn ra chút tí ti nào tương tự giữa hai người nọ.

“Không phải, hắn là bằng hữu của ta.”

Thượng Quan Phi Yến nói: “Vậy tại sao ở đây chỉ có hai người các ngươi?”

Hoa Mãn Lâu nói: “Vì ta muốn thử sống tự lập. Tuy ta mù nhưng không thích người khác xem như con nít mà cẩn thận đối đãi, loại cảm giác đó không tốt lắm.”

Tuy nhiên cho dù là tôi tớ hay là Cơ Lang xuất quỷ nhập thần này, thật ra cũng đã khiến cho Hoa Mãn Lâu không trải qua cuộc sống một mình thật sự, nhưng vì nguyên nhân là Cơ Lang, đã lâu rồi Hoa Mãn Lâu cảm thấy là mình chiếu cố người khác chứ không phải người khác chiếu cố mình, Hoa Mãn Lâu chẳng những không ghét, ngược lại còn có chút mới lạ.

Ngươi rất khó tìm một người chịu để cho một người mù chiếu cố, người nọ còn xem đó là chuyện đương nhiên, Cơ Lang chính là người đó, hắn hùng hồn để cho Hoa Mãn Lâu làm lụng vất vả với mấy chuyện vụn vặt của hắn, không có lấy tí ti gì gọi là không được tự nhiên. (Túy: cái này gọi là mặt dày ạ.)

Cũng đã chăm nom hắn hơn 10 năm, lại chiếu cố thêm thì có gì đâu? Dù sao Hoa Mãn Lâu y cũng không ngại.

Thượng Quan Phi Yến không thể hiểu được cảm nhận của Hoa Mãn Lâu, nàng chỉ biết là, theo lời bản thân nàng, sự hào hiệp này của Hoa Mãn Lâu nàng tuyệt đối không làm được.

Đại đa số người trên thế giới này làm không được.

Hoa Mãn Lâu nói tiếp: “Ta ở đây được ba tháng, mặc dù lúc mới đầu tay chân luống cuống, nhưng trước nay ta chưa từng thoải mái tự do như bây giờ.”

“Nhưng bây giờ ta đã có thể chiếu cố mình tốt lắm, có đôi khi còn có thể chiếu cố những người khác một chút.” “Tầm mắt” y quét về Cơ Lang.

Tiếc là đối phương keo kiệt cả một ánh mắt cũng không cho y, có điều cũng không ảnh hưởng gì đến Hoa Mãn Lâu.

Ánh mắt Thượng Quan Phi Yến cũng dời theo Hoa Mãn Lâu, trong mắt lóe lên sự tìm tòi nghiên cứu, nhưng nàng không hỏi điều gì, bởi vì vừa nhìn dáng vẻ Cơ Lang cũng không phải là người sẽ đáp lại lời nàng.

Cuối cùng Thượng Quan Phi Yến vẫn cầm ngọn đèn rời khỏi. Nàng đi rồi, trong tiểu lâu lại rơi vào bóng tối lần nữa.

“Thật khó xem.” Cơ Lang đột nhiên thốt ra, mang theo chút không kiên nhẫn.

“Cái gì?” Hoa Mãn Lâu vốn đang lặng im suy nghĩ điều gì đó, lời nói của Cơ Lang kéo y trở về hiện thực.

“Ngươi rất thích nàng?” Cơ Lang vẫn đang canh cánh trong lòng lời nói lúc nãy, tuy là không biết nguyên nhân, nhưng hắn cũng không đi tìm hiểu vì cái gì, tất cả tùy theo lòng mình.

Hoa Mãn Lâu lặp lại lời của mình: “Ta thích người thành thật.”

Nhưng rõ ràng, vị Thượng Quan cô nương tự dưng xuất hiện kia cũng không thành thật chút nào.

Vẻ mặt Cơ Lang hơi nguôi giận, có điều vẫn mang bộ dạng không kiên nhẫn, hắn không thích cái thứ nữ nhân toàn thân bẩn thỉu kia: “Ngươi để nàng ta ở lại bản quân không có ý kiến, có điều đừng để cho nàng xuất hiện trước mặt bản quân.”

“Thật sự khó xem?” Tuy Hoa Mãn Lâu không biết tướng mạo Thượng Quan Phi Yến ra sao, nhưng y có thể ngửi thấy mùi hoa diên vĩ trên người nàng, với lại nghe giọng điệu của nàng, hẳn là một cô nương rất tự tin đối với vẻ bề ngoài của mình.

Cơ Lang ghét bỏ nói: “Nàng ta rất đen, mà còn thiếu thuần túy.”

Mà bất kỳ màu sắc nào thiếu thuần túy thì trong mắt Cơ Lang đều là khó coi.

Hoa Mãn Lâu lập tức hiểu được Cơ Lang đang nói cái gì: “Xem ra chúng ta sẽ nhanh chóng rước lấy phiền toái.”

Mà phiền toái luôn luôn gắn liền với Lục Tiểu Phụng.

“Là ngươi, không phải chúng ta.” Cơ Lang phản bác không chút khách khí.

Hoa Mãn Lâu cười khẽ.

(Bản dịch của Túy Mộng Lâu.)

~OoO~

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nguyên gốc và trong phim ảnh có sự khác biệt rất lớn, nguyên gốc Hoa Mãn Lâu nói mình ở lại tiểu lâu tám tháng, phim ảnh có vẻ là ba tháng? Ta cứ tự mình đặt ra thời gian sáng tác vậy ╮(╯_╰)╭.

~OoO~

Túy: Hông ai bình luận làm tui thấy nản ghê =.= mọi người có thấy ảnh minh họa ở mục lục truyện cp Thiên Sách x Vạn Hoa rất giống Cơ Lang x Hoa Mãn Lâu không? Tui thì thấy hơi bị giống lắm đó:3


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.