[Lục Tiểu Phụng Đồng Nhân] - Tiên Hoa Mãn Lâu

Chương 54




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

20161021111710_zkXRh

Edit: Túy.

“Cho nên ngươi đưa hai mảnh vải còn lại cho Tư Không Trích Tinh và Lão Thực hòa thượng?”

Lục Tiểu Phụng từ chỗ Tây Môn Xuy Tuyết quay về Hoa phủ, chỉ có điều trước khi về hắn đã đi dạo ở ngoài một vòng, ở sòng bạc tìm thấy Tư Không Trích Tinh, trên đường đi còn đụng phải Lão Thực hòa thượng.

Thật ra hiện giờ có rất nhiều người đang tìm Lục Tiểu Phụng, bởi vì mọi người đều nhận được tin tức, Lục Tiểu Phụng là người phụ trách phát mảnh vải cho người khác, để không phải bỏ sót trận quyết đấu tột đỉnh của hai đại kiếm khách, nhân sĩ trong giang hồ đương nhiên là phải nhanh chân chạy đi tìm Lục Tiểu Phụng để có một suất rồi.

Nhưng cũng có không ít người có lòng dạ cẩn trọng mơ hồ nhận ra trong này có một bầu không khí không mấy êm dịu, cuối cùng quyết định không tham gia náo nhiệt, phải biết rằng địa điểm quyết đấu…

Nhưng muốn tìm Lục Tiểu Phụng cũng không dễ vậy, trên giang hồ, khinh công của hắn vốn nằm trong loại bậc nhất, còn cố ý nhờ Tư Không Trích Tinh dịch dung giùm mình, với lại người bạn này của hắn – “thâu vương chi vương”(*) – hiển nhiên cũng có chút nghiên cứu về thuật dịch dung, cho nên trên đường đi xem như là sóng yên biển lặng. (*thâu vương chi vương: thâu = trộm, cụm này đại khái là “vua của vua trộm”:v)

“Ta nói nè Lục tiểu kê, thường ngày ngươi lúc nào cũng chơi trội lắm mà, sao hôm nay lại trốn trốn núp núp vầy?” Tư Không Trích Tinh dịch dung thành một kẻ đánh bạc râu quai nón lôi kéo Lục Tiểu Phụng cũng đang dán bộ râu lên mặt giống mình vào góc tường nói nhỏ, tuy chòm râu rậm rạp khiến cho hắn không thấy rõ mặt của y, nhưng đôi mắt tặc lanh lợi vẫn lộ ra niềm hứng thú khi xem kịch vui.

Lục Tiểu Phụng trợn mắt liếc một cái, cũng không định nhiều lời với y, cố ép giọng xuống, nói thẳng: “Trận quyết đấu đêm nay, đi xem không?”

Đáng lẽ đây phải là điều vinh quang, nhưng Tư Không Trích Tinh lại dùng vẻ mặt cảnh giác cứ như Lục Tiểu Phụng đang muốn đẩy mình vào hố lửa, “Bình thường có chuyện gì tốt cũng chả thấy ngươi nghĩ đến ta, chắc chắn là ngươi lại rước lấy phiền toái gì rồi!” Hơn nữa, không chừng còn là cục phiền toái bự tổ chảng.

Trực giác của con khỉ trộm này thật là chuẩn. Lục Tiểu Phụng lẩm bẩm trong lòng, không biểu hiện ra ngoài mặt, nhún vai: “Ngươi cũng biết trận quyết đấu đêm nay giữa ai với ai mà, họ đều là bằng hữu của ta đương nhiên ta chẳng mong xảy ra chuyện gì sơ xuất, trong cung chỉ cho ta vài mảnh vải, ta phát ra ngoài cũng không tốt lắm, cứ ‘nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài’, tất cả đều đưa cho người mình là được.”

Tư Không Trích Tinh vẫn không tin: “Xì, không có nó ta vẫn vào được, cần gì ngươi phải cố tình đến đây đưa ta? Lục tiểu kê ngươi có bằng hữu khắp thiên hạ, ta cũng chả tin chuyện không có người cầm nó thích hợp hơn ta.” Y là trộm, kĩ thuật ăn trộm đệ nhất thiên hạ, nhưng kiếm thuật thì chẳng biết lấy một chiêu, đi xem quá lắm cũng chỉ để tham gia náo nhiệt, còn không bằng đưa cho người khác.

Lục Tiểu Phụng biết không thể gạt được y, buộc lòng phải kể lại mọi chuyện cho Tư Không Trích Tinh nghe, y vừa nghe xong sự thật, hung hăng đập Lục Tiểu Phụng một cái, “Lục tiểu kê ngươi hay lắm, chuyện này mà cũng dám gạt ta! Còn muốn gài bẫy ta đi giúp ngươi một tay!”

“Vậy rốt cuộc ngươi có đi hay không?” Lục Tiểu Phụng bị vỗ sặc một cái, tức giận nói.

“Bạn ngươi cũng là bạn ta, chuyện thú vị vậy, đương nhiên là ta muốn đi rồi!” Tư Không Trích Tinh cũng không thừa nhận mình muốn giúp Lục Tiểu Phụng một tay. Y cũng có quen biết Tây Môn Xuy Tuyết, đương nhiên là y phải giúp đỡ rồi, “Lấy ra.”

“Lấy cái gì?” Lục Tiểu Phụng đưa tay về phía trước đập trả lại một cái, “Đêm nay đến giờ tập hợp ở ngoài hoàng thành, ngươi tìm Lão Thực hòa thượng giúp ta, thấy lão thì bảo lão đi cùng.” Lục Tiểu Phụng cảm thấy Lão Thực hòa thượng rất kì lạ, Lão Thực hòa thượng không có tí ti đứng đắn nhưng hình như lúc nào lão cũng xuất hiện ở thời khắc mấu chốt, mang theo một loại cảm giác dẫn dắt hắn tìm ra bí mật.

Lúc này lấy mảnh vải ra lần nữa thì thật là phiền, Lục Tiểu Phụng đương nhiên là muốn kết thúc việc này cho xong.

Sau khi hai người nói chuyện xong, liền chia ra làm hai đường rời khỏi, đáng lẽ Lục Tiểu Phụng đã về đến Hoa phủ, kết quả vừa quay về nhìn mới biết được có biết bao nhiêu nhân sĩ giang hồ đang ẩn núp chờ đợi hắn kia kìa, hắn dứt khoát không ra mặt, đi dạo vài vòng ở ngoài, chờ gần đến giờ rồi đi thẳng đến hoàng thành.

Lục Tiểu Phụng đi một mình, còn Hoa Mãn Lâu và Cơ Lang thì đi cùng nhau, lúc họ ra cửa còn gặp không ít phiền toái, mấy người đó cứ như khẳng định trên người họ có vật chứng để họ có thể đi vào hoàng cung, tiến tới đòi, đòi không được thì đánh.

Hoa Mãn Lâu đâu phải người dễ chọc, đặc biệt là mắt y đã nhìn thấy lại rồi, lại còn bắt đầu theo Cơ Lang học tiên pháp, võ công dĩ nhiên là cao thêm một tầng, có điều lần này không đợi Hoa Mãn Lâu ra tay, Cơ Lang đã giải quyết hết mấy tên không có mắt này.

Coi như chúng xui xẻo, hôm nay tâm tình Cơ Lang không mấy tốt, nhất là sau khi thấy Hoa Mãn Lâu để ý đến người ngoài như vậy, lúc này hắn liền đưa toàn bộ khí chua trút vào những người ở đây. Vì vậy mấy tên tới đây định cướp giật đa phần đều bị đánh đến nỗi ngay cả sức chống trả cũng không có, chỉ có thể ngã xuống đất khóc lóc rên rỉ.

Cả đoạn đường vừa đi vừa đánh, cơn bực bội của Cơ Lang cũng đã phát tiết xong, đến ngoài cổng thành, đã khôi phục bình tĩnh, trái lại Hoa Mãn Lâu cực kì vui vẻ, bởi vì y cho rằng Cơ Lang là vì quan tâm đến mình nên mới nổi cáu.

Khi đến bên ngoài cổng thành, Hoa Mãn Lâu sợ hết hồn, cả đống người vây quanh, nhìn trang phục đều là người trong giang hồ, mà còn là những người có uy danh, uy tín trên giang hồ, có không ít người dù cho Hoa Mãn Lâu đã từng bị mù liếc mắt cái cũng có thể nhận ra. Mà trong đó ắt có Đường Thiên Dung của Đường môn.

Mà trong tay những người này, đều có một mảnh vải, hoa văn và kiểu dáng đều giống y chang cái Lục Tiểu Phụng trước đó đã cho y xem.

Trong lòng Hoa Mãn Lâu sáng tỏ, xem ra đây chính là thủ đoạn của Nam Bình vương phủ.

“Các ngươi tới rồi.” Lục Tiểu Phụng nhích lại gần, đương nhiên hắn vẫn không dùng bộ dáng của chính mình.

Hoa Mãn Lâu vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc liền nhận ra, cho nên y hoàn toàn không bị lừa bởi lớp dịch dung của Lục Tiểu Phụng.

“Tình hình ra sao?” Hoa Mãn Lâu hỏi Lục Tiểu Phụng.

“Quả nhiên giống như ta đoán, có người muốn ‘đục nước béo cò’ đó thôi.” Lục Tiểu Phụng nhìn về phía ngoài cửa thành, tầm mắt đảo qua đám người.

Chỉ thấy nhân sĩ giang hồ bị cấm vệ quân ngăn ở bên ngoài không cho vào có không dưới trăm người, trên tay mỗi người bọn họ đều cầm mảnh vải giống nhau như đúc, nếu để cho nhiều người như vậy vào hoàng cung, thì cho dù hoàng cung có phòng thủ tốt cỡ nào cũng không tránh khỏi chuyện xảy ra điều bất trắc, mà người được giao phó trọng trách là hắn đây cũng khó đảm bảo mình sẽ không biến thành con phượng hoàng chết.

“Tiếc là họ không tính đến chuyện ngươi sẽ làm thế.” Hoa Mãn Lâu cười nói. Thật ra y nghe thấy những người giang hồ này lải nhải tại sao có mảnh vải vẫn không được vào, mà cấm vệ quân thủ vệ hoàng thành nói thẳng cho họ biết mảnh vải này là giả.

“Sao cái này lại giả được? Đây rõ ràng là cống phẩm tơ lụa trong hoàng cung, sao lại là giả?!” Trong đám người hiển nhiên cũng có người biết phân biệt hàng hóa, đương nhiên biết mảnh vải trong tay là xuất phẩm trong hoàng cung, tuy họ biết thoáng cái xuất hiện nhiều mảnh vải vậy chắc chắn là có vấn đề, nhưng không ai chịu bỏ qua cơ hội tốt này, cho nên dù mảnh vải trong tay là giả, thì mảnh vải trong tay chính bọn họ cũng nhất định phải là thật.

Nhưng Ngụy Tử Vân vẫn kiên quyết không cho người vào, hắn phụ trách an toàn của hoàng thành sao có thể để cho những phần tử này uy hiếp đi vào được, “Tuy phần lớn đều là tơ lụa xuất phẩm trong hoàng cung, nhưng không phải mấy mảnh vải chúng ta giao cho Lục Tiểu Phụng, cho nên mấy mảnh vải này của các ngươi đều là giả!”

“Ngươi dựa vào cái gì nói chúng đều là giả, chứng cứ đâu? Chúng ta muốn xem chứng cứ!”

Ngụy Tử Vân cười lạnh: “Chứng cứ chính là ta và Lục Tiểu Phụng đã định sẵn rồi, làm kí hiệu khác cho mảnh vải này, hay là các ngươi cứ nói cho ta biết, mảnh vải của các ngươi có kí hiệu đó hay không?”

“Kí hiệu gì?”

“Chuyện này sao ta có thể nói cho các ngươi biết?” Ngụy Tử Vân mất kiên nhẫn nói, “Các vị đều là người có tiếng tăm trong giang hồ thì chớ đánh mất thân phận, hoàng thượng khai ân cho phép Diệp Cô Thành và Tây Môn Xuy Tuyết quyết đấu ở Tử Cấm Đỉnh, đám người các ngươi đi vào, nếu trong cung xảy ra chuyện, người nào sẽ chịu trách nhiệm? Đây là chức trách của Ngụy mỗ, mong các vị đừng gây khó dễ cho ta!”

Tuy giọng nói hắn không tốt thậm chí còn mang theo ý dọa dẫm, nhưng nhìn cả đội cấm vệ quân thế kia, cũng chẳng có ai dám nói thêm gì nữa, nơi này trong lúc nhất thời liền trở nên áp lực dị thường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.