Lục Tiên

Quyển 1 - Chương 164: Sự thật




Thẩm Thạch quay đầu nhìn về thôn trang của Nhân tộc ở đằng xa, sau khi bị tộc Hôi Tích cướp bóc chỉ còn lại một mảnh hỗn độn, tường đổ, rào nghiêng, cửa nhà tan hoang xiêu vẹo. Trong thâm tâm hắn cảm thấy thôn kia như rất đỗi thân thuộc, đó là hình ảnh mà suốt ba năm qua hắn ngày đêm mong nhớ, bây giờ không phải đã quay về với Nhân tộc sao?

Chỉ cần hắn đi đến cái nơi đang hiện diện những con người kia là được.

“ Đi thôi!” Từ sau lưng hắn vang lên tiếng gọi, Thẩm Thạch nhìn lại chỉ thấy lão Hầu dẫn theo Thạch Trư đã đến sát bìa rừng, xem ra lão quyết tâm đi theo tộc Hôi Tích, lão vẫy tay ý muốn thúc giục Thẩm Thạch phải nhanh lên.

Thẩm Thạch chăm chú nhìn hai người bọn họ, lão Hầu nhếch miệng cười cười như muốn làm lành vì sự nóng vội vừa rồi của mình, bên cạnh lão, Thạch Trư vẫn hiền lành đứng đó giống như bao năm qua, đồng thời nhìn Thẩm Thạch bằng ánh mắt thân thiết và mong chờ.

Thẩm Thạch cúi đầu im lặng, trong lòng khẽ thở dài rồi đi qua.

Lúc này, Tiểu Hắc Trư có lẽ cũng cảm nhận được điều gì đó, nó ngẩng đầu mang theo chút hoài nghi nhìn nhìn Thẩm Thạch.

Bọn Thẩm Thạch lặng lẽ bám theo phía sau tộc Hôi Tích đi sâu vào khu rừng. Quả nhiên, đây là nơi tộc Hôi Tích sinh sống đã lâu, đối với họ địa hình chỗ này vô cùng quen thuộc nên dọc đường cũng không cần ai phải chỉ dẫn, tất cả nhẹ nhàng xuyên qua rừng rậm hoang vu, chỉ có điều không lâu sau đó có khá nhiều Yêu binh đã phát hiện được đám người lão Hầu vẫn còn đi theo liền báo với Hắc Tích, Hắc Tích nhíu mày tỏ ra bất đắc dĩ trầm giọng nói: “ Được rồi, cứ mặc kệ bọn chúng, ngoài kia có khi tu sĩ Nhân tộc đã trở về cũng nên, bây giờ nếu không đi trong rừng mà ra khỏi đây thì chỉ sợ đã bị bắt rồi”.

Hắc Tích dứt lời, tên Yêu binh báo tin cũng không nói thêm gì nữa. Thời gian trôi qua, đằng sau bọn lão Hầu vẫn từ từ chậm rãi đuổi theo, Hắc Tích quyết định quay người đi về cuối đội hình đợi mấy người lão Hầu bắt kịp, hắn tức giận nói: “ Các ngươi bám theo chúng ta làm gì?”

Lão Bạch Hầu cười ha ha đáp: “ Tộc trưởng, lúc trước là do ta lỡ lời, nói năng lung tung đó, ngươi đừng nên trách”.

Hắc Tích ngơ ngác nhìn lão rồi hừ một tiếng mà không nói gì, sắc mặt có vẻ vơi bớt sự khó chịu sau đó dường như nghĩ tới điều gì, hắn chần chừ hỏi: “ Lúc nãy ngươi mới vừa nói…Cái gì Thiên Vương Yêu Đình đúng không, nghe cũng rất uy phong, nhưng cuối cùng thì nó là thứ gì và đối với Yêu tộc chúng ta quan hệ ra sao?”.

Lão Bạch Hầu liên tục gật đầu đáp: “ Có quan hệ, đương nhiên là có quan hệ, thậm chí quan hệ rất sâu sắc”.

Hắc Tích suy nghĩ một lát, hình như lòng hiếu kỳ của hắn cũng bị khơi gợi chút ít : “ Được rồi, các ngươi theo ta về nơi trú quân của bộ tộc rồi nói tiếp”.

Lão Bạch Hầu vui mừng cười ha ha nói: “Tốt”.

“ E hèm…” Chẳng rõ từ khi nào Thẩm Thạch đã đi tới, hắn ho khan một tiếng rồi lạnh nhạt nói với Hắc Tích: “ Tộc trưởng, bọn ta từ thôn quê đến đây, đối với tình hình ngoại giới cũng không biết được gì nhiều, phải chăng Nhân tộc hôm nay đã lớn mạnh rồi sao, thực lực như thế nào?”.

Lão Hầu hơi bất ngờ và ngạc nhiên liếc nhìn Thẩm Thạch, hình như tên Thẩm Thạch này còn sốt ruột hơn cả mình, thế nhưng đây cũng chính là vấn đề bức thiết mà lão đang rất muốn biết. Sau khi tạm thời xoa dịu được tình hình, lão định trước mắt cứ đến doanh trại của tộc Hôi Tích rồi lựa cơ hội hỏi Hắc Tích sau, cuối cùng không ngờ Thẩm Thạch lại thẳng thừng hỏi ngay.

Vấn đề Thẩm Thạch vừa nêu ra càng làm cho lão thêm phần chờ mong, lão hấp tấp quay đầu nhìn sang Hắc Tích. Bên cạnh lão, Thẩm Thạch mặt không đổi sắc nhưng thâm tâm vẫn là cười khổ, thực lực của Nhân tộc thế nào, trong lòng hắn đều biết, giờ đây sớm hỏi vấn đề này cũng là muốn nhanh chóng thức tỉnh lão Hầu, hắn không muốn lão mãi trầm mê trong mộng tưởng về một Yêu tộc chí cao vô thượng nữa. Tại địa bàn của Nhân tộc lúc này, dù không phải Hồng Mông chủ giới, nếu căn cứ vào tình hình thực tế thì xu thế của Nhân tộc chính là tuyệt đối nghiền ép các dị tộc khác, nếu đầu óc lão vẫn u mê đi làm những việc không cần thiết, chỉ sợ rất nhanh sẽ thịt nát sương tan.

Hắc Tích chẳng biết vì lẽ gì mà hắn vẫn thấy cái tên nam tử Yêu tộc “ Quỷ Vu” này không chút vừa mắt, tuy nhiên đến bây giờ Thẩm Thạch đều khách khí thành thành thật thật chưa làm gì quá phận, câu hỏi đặt ra cũng nằm trong khuôn khổ cho phép, thậm chí còn thừa nhận kiến thức kém cỏi, như vô tình nói ra một câu vỗ mông ngựa(*) khiến tâm trạng của hắn tốt hơn nhiều, Hắc Tích lập tức cười ha ha nói:

“ Thôi được rồi, việc lúc trước ta không so đo với các ngươi nữa, ngược lại nếu bây giờ đuổi các ngươi đi chẳng may gặp phải tu sĩ Nhân tộc thì chỉ sợ các ngươi sẽ bị bắt đi đào tinh quáng đến chết mà thôi”.

* vỗ mông ngựa: nịnh hót, nịnh bợ.

Miệng lão Hầu mấp máy hình như định hỏi gì đó, nhưng Thẩm Thạch lại nhanh hơn một bước, hỏi tiếp: “ Tu sĩ Nhân tộc rất lợi hại ư, cảnh giới của bọn họ ra sao?”

Hắc Tích khẽ gật đầu đáp lời: “ Tuy Nhân tộc là sinh tử đại địch của chúng ta nhưng cũng phải thừa nhận rằng bọn chúng rất lợi hại, bởi lẽ chỉ cần ba bốn tu sĩ nói không chừng cũng có thể tiêu diệt hoàn toàn một bộ tộc cho nên chúng ta cả ngày phải trốn đông núp tây đó”. Nói đến đây Hắc Tích chợt dừng lại, trên mặt hiện lên vẻ do dự rồi nói tiếp: “ Về phần cảnh giới, nghe đâu đại đa số tu sĩ Nhân tộc ở quanh đây đều là Ngưng Nguyên Cảnh, cao hơn một tầng hình như gọi là Thần Ý Cảnh, tuy nhiên nếu có nhân vật Thần Ý Cảnh tới đây thì quả thật chúng ta chết cũng không có chỗ chôn”.

Sắc mặt lão Hầu biến đổi, trong mắt xẹt qua một tia lo lắng, trong lúc lão đang trầm ngâm suy nghĩ lại nghe thấy Thẩm Thạch tiếp tục mở miệng hỏi: “ Tộc trưởng, số lượng tu sĩ Nhân tộc có nhiều hay không, theo như ý của ngươi phải chăng ngày thường có ba bốn tu sĩ ở trong thôn trang kia?”.

Hắc Tích nhún vai nói: “ Tu sĩ trong thôn cũng không nhiều lắm, nghe đâu chỉ có vài tu sĩ tán tu vãng lai cấp thấp nhất mà thôi, thế nhưng so với bọn ta cũng rất lợi hại rồi. Trước kia nghe người ta nói, tu sĩ Nhân tộc nhiều vô số, có cả đệ tử thế gia và đệ tử các tông môn, tuy cùng cảnh giới nhưng những kẻ này vẫn lợi hại hơn tán tu nhiều”.

Sắc mặt lão Hầu bỗng nhiên lại tái nhợt, hô hấp trở nên khó nhọc lão nhìn chằm chằm Hắc Tích rồi thấp giọng nói: “ Rất nhiều tu sĩ ư?”.

Hắc Tích thở dài khẽ gật đầu, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi và mệt mỏi.

Thẩm Thạch thoáng nhìn sang lão Bạch Hầu, chỉ thấy sắc mặt của lão lúc nãy mới khá hơn được chút ít thì giờ lại bắt đầu xám xịt như đưa đám, hắn cảm thấy không đành lòng, thế nhưng sự thật bày ra ở trước mắt, có điều hắn vẫn muốn xác nhận thêm chút nữa nên cắn răng liều mạng hỏi tiếp:

“ Không thể tượng tượng được số lượng tu sĩ Nhân tộc nhiều đến thế, khó trách thực lực lại mạnh như vậy. Tuy nhiên hồi trước ở quê ta nghe nói tu sĩ mạnh nhất của Nhân tộc có phải là Đại Chân Nhân Nguyên Đan Cảnh? Nhân vật này thần thông quảng đại, đạo pháp thông thiên, nếu so ra có lẽ còn vượt qua cả Thiên Yêu của Yêu tộc chúng ta, không biết loại người này hiện tại có bao nhiêu, hay chỉ có…”. Thẩm Thạch ngập ngừng dừng lời rồi liếc trộm lão Hầu, chỉ thấy lão im lặng thất thần, trong lòng Thẩm Thạch khẽ thở dài một hơi, tiếp tục thấp giọng hỏi Hắc Tích: “ Nhân vật như vậy, nhất định chỉ có một hai người phải không?”.

Hắc Tích ngạc nhiên liếc xéo Thẩm Thạch, bỗng hắn cười hô hố nói: “ Xem ra đúng là ngươi mới ở quê đến đây a”.

Thẩm Thạch cười cười rồi nhẹ nhàng gật đầu không nói gì, ngược lại lão Bạch Hầu đang gắt gao nhìn chằm chằm vào Hắc Tích, hai tay nắm chặt tựa hồ vô cùng căng thẳng.

Hắc Tích lắc đầu nói tiếp: “ Ngươi sai rồi, tuy rằng ta không rõ Nhân tộc có bao nhiêu nhân vật Nguyên Đan Cảnh, nhưng hồi trước nghe đồn trong Nhân tộc chỉ cần một danh môn tông phái có chút quy mô thì đều có cao thủ Nguyên Đan Cảnh. Riêng các tông môn đặc biệt lợi hại, ách, hình như tên là tứ đại danh môn hay Tứ Chính gì đó, trong một đại môn phái cũng có mười mấy tu sĩ Nguyên Đan Cảnh. Nếu muốn tính toán thì sợ rằng trong Nhân tộc có đến mấy trăm nhân vật như vậy, ngươi nói xem Nhân tộc có mạnh không, chúng ta có thể trêu chọc bọn chúng được sao?”.

Hắn vừa dứt lời, sắc mặt lão Hầu càng tái nhợt, cảm thương thay khi lão nghe hết câu cuối cùng, cái gì mà mấy trăm tu sĩ Nguyên Đan Cảnh, thân thể lão bỗng nhiên chấn động mãnh liệt, như sét đánh bên tai, cơ thể lảo đảo run rẩy phun ra một ngụm máu tươi.

Đứng bên cạnh, Thẩm Thạch và Thạch Trư giật mình vội vàng đỡ lấy lão Hầu, cơ thể lão mềm nhũn như mất hết khí lực, trong mắt chỉ còn sự trống rỗng lại giống như không còn chút giận dữ nào. Thẩm Thạch thấy thế lại càng hoảng sợ, lập tức kêu to cùng Thạch Trư mang lão Hầu đặt xuống mặt đất, kẻ bóp đầu, người xoa ngực, thật lâu về sau lão Hầu mới thở ra một hơi rồi tỉnh lại.

Hắc Tích ở bên cạnh cũng bị cảnh này làm cho hoảng sợ, hắn cảm thấy có gì đó không hiểu được nên lẩm bẩm trong miệng: “ Đến thế cơ à, mới nói vài câu đã dọa thành cái dạng này rồi”. Nói xong liền bực bội quay người nhìn mấy tên Yêu tộc cổ quái này một lần nữa rồi mới lớn tiếng thúc dục yêu binh Hôi Tích tiếp tục tiến về phía trước.

Lão Bạch Hầu nằm đó, ánh mắt trống rỗng, bờ môi run rẩy, gắng gượng xoay đầu nhìn Thẩm Thạch, lão đưa bàn tay gầy guộc nắm lấy tay hắn , hình như có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói nhưng mất cả buổi cũng không thốt ra được lời nào.

Trong lòng Thẩm Thạch dâng lên một cảm giác cay đắng dùng cả hai tay nắm chặt lấy bàn tay của lão Hầu.

Lão Bạch Hầu ngước mắt nhìn hắn, tiếng nói khàn đặc nghẹn ngào như muốn khóc, dường như mộng tưởng của cả đời lão hôm nay, tại đây, trong cái mảnh rừng xa lạ này, ầm ầm sụp đổ rồi tan đi trong gió. Lão nấc lên một tiếng, nửa cười nửa khóc nhìn chằm chằm vào Thẩm Thạch nói từng chữ từng chữ như rên rỉ: “ Mấy trăm…Mấy trăm…”.

Thẩm Thạch càng nắm tay lão chặt hơn, im lặng không nói gì, sau đó hắn cắn răng, rất dứt khoát gật đầu.

Lão Hầu chậm chạp ngửa mặt nhìn lên bầu trời, nơi lão đang nằm bị lá rừng rậm rạp che khuất nên chỉ còn lộ ra vài khe hở nhỏ nhoi, thật giống như tương lai mai sau của Yêu tộc, chỉ có điều giờ đây Yêu tộc vẫn chưa phát hiện ra gánh nặng của số phận và không gian sinh tồn hạn hẹp của tộc mình.

“ Mấy trăm…tu sĩ Nhân tộc giống như Thiên yêu..”

Từng từ, từng chữ như đang lấy đi chút sức sống mà lão Hầu vừa giành giật được. Từng từ, từng chữ nói ra càng thấm đẫm nỗi tuyệt vọng. Từng từ, từng chữ giống như lời oán trách trời xanh.

“ Vì cái gì, vì sao lại như vậy, vì sao vận số của Nhân tộc lại trở nên mạnh mẽ đến thế…”

“ Yêu tộc phải làm sao bây giờ, Yêu tộc phải làm sao bây giờ…”

“ Chúng ta phải làm sao bây giờ…”

"Thiên Yêu Vương Đình. . . Yêu Hoàng. . . Thiên Yêu. . . A. . . Phi Hồng giới. . . Âm Minh Tháp. . ."

Thẩm Thạch nghe những lời lão Hầu thốt ra mà thấy như lão bắt đầu không còn tự chủ được lời nói, xem ra thần trí của lão gặp phải sự kích động quá lớn nên mơ hồ có dấu hiệu điên loạn. Nội tâm Thẩm Thạch chấn động pha lẫn hối hận, nếu sớm biết sự thật này sẽ gây ra đả kích ghê gớm như thế với lão Bạch Hầu thì thà hắn dối gạt còn hơn.

Thế nhưng sự việc đã đến mức này thì hối hận cũng vô dụng, Thẩm Thạch cau mày đột ngột dùng tay vỗ mạnh lên người lão Hầu một phát. Bốp! Một âm thanh chát chúa vang lên, Thạch Trư hoảng hốt vội chắn trước người lão Hầu như muốn bảo vệ cho lão, mắt nhìn Thẩm Thạch đầy hoài nghi.

Thân thể lão Bạch Hầu chấn động, như từ trong mộng mị bừng tỉnh dậy, xem lại chính mình mới nhận ra đã đại thương nguyên khí.

Thẩm Thạch cảm thấy bớt căng thẳng chút ít nhưng vẫn không yên tâm liền thấp giọng nói: “ Lão Hầu, đừng phát điên! Bọn chúng…Bộ tộc Hôi Tích này giờ đã thành cái dạng gì cũng không biết nữa, chẳng lẽ chúng nói gì thì ngươi cũng tin hết ư?”.

Lão Bạch Hầu lặng lẽ nằm im, hồi lâu về sau vẫn mang vẻ mặt xám xịt thở dài rồi ngồi dậy, cùng Thẩm Thạch đối mắt nhìn nhau nhưng cả hai đều không nói gì, sau đó quay đi mỗi người nhìn về một hướng.

Lời nói của Hắc Tích khi trước đến cùng là thật hay giả, trong sâu thẳm đáy lòng bọn họ lại không hiểu rõ sao?

Bọn hắn đã ở rất lâu trong mảnh rừng lạ lẫm này, Thẩm Thạch đang muốn nói vài lời động viên lão Hầu rời khỏi nơi đây, đột nhiên bọn hắn đồng thời nghe thấy từ phía xa xa truyền đến một tràng tiếng cười chói tai, âm thanh vang vọng trong cánh rừng như sóng lớn cuồn cuộn ập đến làm cho người khác theo bản năng mà sinh ra lòng kính sợ.

Sau khi tiếng cười vừa dứt, giọng nói của một nam tử mang theo vài phần kiêu ngạo và khinh thường vang lên, âm thanh như quanh quẩn giữa trời đất:

“ Loài bò sát ti tiện, cuối cùng cũng tìm được nơi ở của các ngươi rồi, sau này cả tộc các ngươi hãy đến Huyền Kiếm Môn của chúng ta đào Linh tinh đi a!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.