Phiên ngoại mừng năm mới – Niên niên hữu dư
Tác giả: Đại Phong Quát Quá
Tam
Ngày nghỉ, trời nắng ấm áp, không có gió.
Tháng chạp hiếm có được một ngày đẹp thế này, Vương Lăng ngẩng đầu nheo mắt nhìn mặt trời, vui vẻ nói: “Hôm nay thực sự là một ngày tốt để đi mua thịt”.
Ứng Cảnh Lan ở một bên nói: “Đan Chu ca, sao mua thịt còn phải coi ngày nữa?”
Cơ Dung Quân khoanh tay đứng bên cạnh, nhìn Ứng Cảnh Lan đang cười hì hì không nói gì nữa. Từ sau khi Ứng tiểu đệ vào Hình bộ, không biết có dính vào cái gì không mà càng ngày càng giống âm hồn bất tán, dù là đi tới đâu hắn cũng có thể tùy thời tùy chỗ chui ra. Thí dụ như hôm nay chẳng hạn.
Hôm nay nguyên bản là Cơ Dung Quân vừa sáng sớm liền chạy tới phủ Vương Lăng, cùng hắn đi dạo chợ mua thịt. Cơ Dung Quân hôm nay cố ý không mang theo tiểu tư, mặc áo lông tay ngắn, một thân giản dị phi ngựa tới Vương phủ. Vương Lăng thấy khí trời rất tốt, thích hợp đi bộ thuận tiện vận động gân cốt, Cơ Dung Quân bỏ ngựa lại trong chuồng ngựa chỗ Vương Lăng, cùng Vương Lăng đi chợ.
Kinh thành phồn hoa, chợ lớn cũng có đến bảy, tám cái, Vương Lăng và Cơ Dung Quân lần này là đi đến chợ Nhạc Phường, cách phủ nhà Vương Lăng không xa, trung tuần tháng chạp chính là thời gian cao điểm lo liệu đồ Tết, trong chợ sạp lớn sạp nhỏ chen chúc, người đi người tới rộn ràng, từng góc đường đều thấm đẫm hương vị cận Tết.
Cơ Dung Quân và Vương Lăng đi trên đường, trời đã vào đông, trong thanh lãnh lại xen chút ấm áp mơ hồ.
Cơ Dung Quân từ trước đã hỏi thăm rõ ràng, Tạ Lạc Bạch hôm nay có hẹn, Ứng Cảnh Lan thì ở Hình bộ đang có đại án, mọi người đều không ngơi tay. Những kẻ không liên quan một người cũng không đến, y sẽ có cơ hội cùng Vương Lăng ở riêng, hiển nhiên cực kỳ cao hứng. Nhìn sạp bán thịt heo ở cách đó không xa, y cảm thấy đến thịt heo cũng xinh đẹp như hoa, nở rộ dưới ánh nắng vàng rực rỡ.
Ngay khi y kéo tay Vương Lăng, tay kia chỉ sạp thịt heo hỏi “Là chỗ này hả? Chúng ta vào đi” thì một bóng người mặc y phục màu nâu đất từ sau quầy thịt nhảy dựng lên, chạy thẳng tới chỗ Vương Lăng, vừa kinh ngạc vừa vui sướng nói: “Đan Chu ca, sao lại là huynh?”
Cơ Dung Quân còn chưa kịp phản ứng, Ứng Cảnh Lan từ trên trời rơi xuống như sét đánh không kịp bịt tai đã lôi tay Vương Lăng đang nằm trong tay Cơ Dung Quân ra, chăm chú: “Đan Chu ca, ta không ngờ ở quầy thịt lại có thể gặp được huynh nha.”
Đúng vậy, cư nhiên, cư nhiên đi đến đây rồi mà vẫn bị phá đám là sao.
Ứng Cảnh Lan vẫn giữ rịt lấy tay Vương Lăng, hưng phấn nói: “Đan Chu ca, huynh tới đây làm gì?”, vừa nhướng mày nhìn qua Cơ Dung Quân cười nói: “A, Thiếu Hiền huynh cũng ở đây à.”
Cơ Dung Quân thản nhiên: “Đúng vậy, chúng ta tới đây mua đồ Tết”. Thật ra y định nói “ta với Vương Lăng”, nhưng lúc ra khỏi miệng lại đổi thành “chúng ta”.
Cơ Dung Quân lại hỏi: “Dục Ngạn hiền đệ sao lại tới nơi này?”
Ứng Cảnh Lan cười cười, vừa nhìn chung quanh vừa hạ giọng nói: “Ta đang vi hành đó”. Rốt cục thả tay Vương Lăng, vỗ vỗ tay áo chính mình: “Đan Chu ca, huynh thấy ta có giống một bách tính bình thường không?”
Trang phục của Ứng Cảnh Lan lúc này xác thực là vô cùng hiếm lạ, nếu không phải tự Ứng Cảnh Lan chạy ra chào hỏi, Vương Lăng nghĩ đến người nhà cũng không nhận ra mất. Ứng Cảnh Lan trên mặc áo bông ngắn màu nâu đất, dưới là quần vải bông màu nâu đất, trên đầu quấn khăn màu nâu đất, nhìn có vẻ mập mạp, còn thắt một cái thắt lưng màu nâu đất, chân mang giày vải cũ mèm cột bằng dây thừng, từ trên xuống dưới y chang một cái bình đất đang chờ đưa vào lò nung. Vương Lăng không nỡ nhìn thêm nữa, trả lời qua loa: “Giống, giống… chỉ là… sao ngươi phải ăn mặc thành như vầy đến đây?”
Nghe nói gần đây Ứng Cảnh Lan đang điều tra một vụ án diệt môn, là một quan viên, toàn gia đều bị giết, chỉ còn lại một người sống không thấy người chết không thấy xác.
Lẽ nào nghi phạm lại ở trong tiệm bán thịt này?
Thi thể băm nhỏ giấu trong đống thịt, coi như thịt đem bán luôn? Nói không chừng là đang nằm trong khạp thịt nhà mình…
Vương Lăng nghĩ tới đây, dựng đứng cả tóc gáy.
A di đà Phật, Phật tổ phù hộ. Tháng chạp sắp tới năm mới rồi, không thể liều được, phải đổi chỗ mua thịt thôi.
Ứng Cảnh Lan lại nhìn bốn phía, thấp giọng nói: “Đan Chu ca, huynh đừng nói với ai nha… Chúng ta gần đây đang tìm thi thể cuối cùng trong một vụ án, tìm được rồi. Hai vị Thượng thư và Thị lang cùng tranh nhau một vụ này, Lý thượng thư nói hung thủ là một người, Trương thị lang nói hung thủ có hai người, bởi vì vết đao chém không giống nhau, ta nghĩ Thượng thư đại nhân nói có lý hơn, vì vậy Trương thị lang nhìn ta không vừa mắt, kêu ta đi tiệm bán thịt học việc, để xem nếu không cùng một thanh đao không cùng một thủ pháp thì cắt ra thịt có gì khác nhau.”
Vương Lăng nói: “Vị Trương thị lang này kêu ngươi làm như vậy cũng là có ý tốt thôi.”
Ứng Cảnh Lan nói: “Đan Chu ca muốn nói hắn muốn ta học hỏi kinh nghiệm? Vậy thì cứ lấy mấy vết thương ra nói luôn cho ta biết chẳng phải nhanh hơn sao? Chỉ giỏi dựa vào chuyện này bắt nạt ta thôi.”
Vương Lăng biết Ứng Cảnh Lan và Trương thị lang kết oán quá sâu nên cũng không nói thêm nữa, chỉ đổi giọng hỏi: “Vậy vì sao… lại mặc thành thế này?”
Ứng Cảnh Lan nói: “Ưm, tại ta nghĩ đi xuống phố điều tra thì phải nhìn giống với mọi người, bộ y phục này là Lạc Bạch huynh cho ta mượn, hắn nói rất hợp với ta”.
Ứng Cảnh Lan sờ sờ tay áo, vui vẻ nói: “Ta cũng thấy bộ đồ này không tệ.”
Vương Lăng bất đắc dĩ không biết nói cái gì, hài tử này tuổi còn nhỏ, người ta thật tình đối đãi hay chỉ đùa giỡn còn chưa phân rõ được.
Cơ Dung Quân hơi mỉm cười: “Lạc Bạch cũng thật là nhiệt tình nha.”
Vương Lăng cùng Cơ Dung Quân đi mua thịt, Ứng Cảnh Lan chăm chăm theo sát. Cơ Dung Quân nói: “Dục Ngạn hiền đệ cứ lo việc của mình đi, một mình ta giúp Vương Lăng được rồi.”
Ứng Cảnh Lan cười hì hì: “Không sao, ta cũng đã ở đây nhìn nửa ngày rồi, vừa lúc theo Đan Chu ca học cách chọn thịt heo thế nào, đỡ sau này Trương Thị lang lại lấy cái gì nhìn thịt đoán xem người chết mấy canh giờ các thứ để đá ta ra tiệm thịt heo nữa”, nói xong liền kiên định chạy theo bên người Vương Lăng, muốn bỏ cũng bỏ không được.
Cơ Dung Quân không thể làm gì khác hơn là mặc cho Ứng Cảnh Lan đi theo.
Lão bản tiệm thịt quả nhiên cùng Vương Lăng có giao tình, đem một tảng thịt heo đến cho Vương Lăng lựa, Vương Lăng nhíu mày nhìn kỹ, người phụ việc của tiệm đứng một bên cầm bút và nghiên mực, Vương Lăng chọn được thịt sẽ hạ bút ký lên thịt vài dấu hiệu.Vương Lăng bình thường ngay ngắn quy củ, lúc này chọn thịt say sưa lại có vài phần khí phách tung hoành.
Lựa thịt và ước định ngày giờ giao hàng xong, Vương Lăng xoay người lại nói: “Đi thôi”.
Cơ Dung Quân hỏi: “Không cần lấy thịt?”
Vương Lăng cười: “Thịt buổi chiều sẽ có người đưa tới”. Ứng Cảnh Lan cũng vừa nói vừa cười: “Nói thật thì kêu người ta làm một con heo rồi mang tới phủ là được rồi, sao phải phiền phức như thế?”
Vương Lăng nghiêm mặt: “Không giống nhau, vì trên cùng một con heo không phải thịt chỗ nào cũng ngon, ví dụ như thịt ta vừa chọn có thịt mông, thịt sườn, thịt lưng và chân giò, thịt sườn và thịt lưng thì phải mua thịt heo mọi, thịt chắc ăn ngon, mua thịt mông, chân giò hay ba chỉ thì mua thịt heo trắng, heo ăn cám thịt mông ngon nhất, ăn bã đậu thì chân giò và ba chỉ ngon, mà trong đó lại có…
Hắn là chuyên gia lựa thịt, vừa đi vừa thao thao bất tuyệt, Ứng Cảnh Lan vẻ mặt khiêm tốn lắng nghe, Cơ Dung Quân cũng chỉ có thể yên lặng đi theo.
Đi một lúc, Ứng Cảnh Lan với bừng tỉnh đại ngộ: “A, Đan Chu ca, gần tới quý phủ rồi, huynh ở gần chợ a.”
Vương Lăng liền hỏi: “Vậy buổi trưa ghé nhà ta ăn cơm đi?”
Cơ Dung Quân ở một bên trừng mắt nhìn, chỉ thấy Ứng Cảnh Lan cực kỳ sảng khoái đáp lời: “Được.”
Vì vậy, Ứng Cảnh Lan đến phủ nhà Vương Lăng ăn một bữa trưa, nhàn thoại hàn huyên tròn một buổi chiều, kể chuyện Hình bộ từ án diệt môn đến án phóng hỏa đến án bắt cóc đến án bánh bao thịt người, đến khi mặt trời lặn về phía tây mới đứng dậy nói cáo từ, Vương Lăng giữ lại ăn cơm chiều Ứng Cảnh Lan lập tức đồng ý, rốt cục ăn đến khi trăng treo cao mới rời đi, trước khi đi còn hỏi: “Thiếu Hiền huynh không đi cùng sao?”
Cơ Dung Quân diện vô biểu tình: “Dục Ngạn hiền đệ mời ngươi đi trước đi, ta còn chút chuyện.”
Chờ Ứng Cảnh Lan đi rồi, Cơ Dung Quân nói với Vương Lăng: “Vương Lăng, ta lâu rồi chưa ra hậu viên chỗ ngươi”. Trong mắt tràn ngập ánh trăng như nước, nhìn Vương Lăng.
Vương Lăng nhất thời giật mình, một lát sau nói: “Hậu viên sao, hiện tại không được tốt a, rau khô ngũ cốc đều đang để ngoài đó, cho nên mấy ngày nay cũng không ai ra đó được.”
Ánh trăng trong mắt Cơ Dung Quân lưu chuyển, Vương Lăng bỗng cảm thấy có chút hổ thẹn: “Bằng không, để ta nghĩ thử…”
Lúc này trong hành lang không có người, chỉ có trăng thanh gió mát, Cơ Dung Quân khẽ thở dài: “Không cần đâu”. Vương Lăng bỗng thấy trên vai ấm áp, Cơ Dung Quân đang ôm vai hắn, môi áp lên môi hắn, thoáng qua liền rời khỏi.
Vương Lăng đứng đơ tại chỗ, cảm thấy Cơ Dung Quân lại đang nắm tay mình, ánh trăng trong mắt y không giống như ánh trăng trên trời, mà như trăng trong nước, lung linh lung linh. Vương Lăng nghe y thấp giọng nói: “Vương Lăng, ta về trước đây, chờ ta trở lại.”
Ấm áp trên tay bỗng dưng tiêu thất, Cơ Dung Quân xoay người, ống tay áo Vương Lăng do vậy mà khẽ động, trong lòng Vương Lăng có ngàn vạn câu nói, rốt cục đều nuốt vào, chỉ còn một câu cuối cùng thốt ra: “Ừm, được, buổi tối gió lớn, cưỡi ngựa cẩn thận nhiễm lạnh, về nhà rồi uống canh gừng nóng cho ấm bụng, dùng đường đỏ mà nấu, đừng dùng đường trắng.”
Tứ
Một năm nói đến là đến, đến cũng rất nhanh.
Chớp mắt là tới ngày cúng ông Táo, cúng ông Táo xong coi như cũng hết năm, Vương Lăng mỗi ngày từ lễ bộ trở về lại vội vàng an bài gia nhân quét tước dọn dẹp trên dưới Vương phủ, cho người chuẩn bị đồ mới cho cô lão thái thái, cùng với chuẩn bị lễ vật mừng năm mới cho khách tới nhà, đặc biệt là bên di mẫu Mạnh Hoàng hậu, ngoại tổ mẫu, còn có cữu cữu, càng phải hao tâm tốn sức. Năm nay không thể so với năm ngoái, tuy hắn đã có chức quan chính thức nhưng dù sao cũng là người mới, cho nên lễ vật nặng nhẹ cần chăm chú đắn đo. Toàn là việc vặt mà lại hao tổn không ít tinh thần, trong lúc hoang mang thì đêm ba mươi đã tới.
Cơ Dung Quân mấy ngày nay thật ra lại tương đối nhàn rỗi, dù sao thì Cơ phủ đối ngoại đã có Cơ thái sư, đối nội có Cơ phu nhân, trên còn có đại ca, thế nào cũng không tới lượt y phải lo liệu. Cơ Dung Quân an nhàn ngoài sức tưởng tượng, thường chạy đến phủ Vương Lăng, đang lúc hắn chọn lễ vật năm mới, Cơ Dung Quân rất rành chuyện này, đứng cạnh bên cùng Vương Lăng chọn lựa.
Đêm ba mươi, mọi việc đã xong, thiên gia vạn hộ vang lừng tiếng pháo.
Sau khi cùng cô lão thái thái cùng mấy gia nhân ăn xong cơm tất niên, Vương Lăng chợt nhớ tới Cơ Dung Quân giúp mình chọn lựa sắp xếp lễ vật mừng năm mới, thế nhưng hắn đã quên chuẩn bị một phần cho Cơ Dung Quân.
Tặng cái gì thì được? Vương Lăng nhất thời nghĩ không ra.
Nói về đồ ăn đồ mặc, Cơ Dung Quân hẳn là không thiếu, Vương Lăng trong lòng suy tư, có chút thất thần, múc thêm ít canh vào trong chén.
Tiếng pháo ngoài cửa khi xa khi gần, Vương Lăng bỗng cảm thấy đêm trừ tịch có chút tịch mịch.
Ngày hôm sau là mùng một, tế bái tổ tiên và phụ mẫu xong cũng đã quá ngọ, hai muội muội của Vương Lăng mùng hai mùng ba sẽ về nhà, buổi chiều Vương Lăng bắt tay chuẩn bị phòng nghỉ cho muội muội cùng muội phu, bận rộn tới chạng vạng, Vương Lăng dọn dẹp phòng xong mở cửa bước ra, vừa ngẩng đầu đã thấy tại hành lang gấp khúc phía xa xa có một thân ảnh trường thân ngọc lập.
Vương Lăng còn tưởng mình hoa mắt, trong phủ thái sư ba mươi mùng một hai ngày này hẳn là có nhiều việc, hắn nghĩ Cơ Dung Quân nhất định không rảnh.
Nhưng người đang đứng tại hành lang lúc này rõ ràng là Cơ Dung Quân, khóe mắt mang theo một tia ánh sáng như tịch mai dưới nắng, bên môi ẩn ẩn mỉm cười, thân ảnh càng đến càng gần, cho tới khi đứng trước mặt Vương Lăng: “Ta vội tới chúc Tết ngươi”.
Vương Lăng trong lòng có bao nhiêu câu nói dồn thành một đoàn, thấy trên tay áo Cơ Dung Quân còn vương vài mẩu giấy pháo đỏ au, đưa tay phủi giúp y, sau đó cẩn thận nói: “Nhà ngươi hôm nay hẳn là rất bận, sao ngươi đến đây?”
Cơ Dung Quân mỉm cười: “Thừa dịp mọi người nghe hát ta trốn ra, tới gặp ngươi một chút rồi ta trở về” – nhìn vào mắt Vương Lăng một chút lại nói – “Ngươi chúc ta trước đi?”
Rõ ràng ngươi nói tới chúc Tết ta, sao lại kêu ta nói trước?
Vương Lăng tuy rằng khi quan tâm người khác có thể nói hoài không dứt, nhưng đến khi cần nói vài câu cát tường lại có chút quẫn bách, nghĩ một chút liền cười nói: “Phỏng chừng ngươi cũng đã nghe không ít rồi, ta đây chỉ biết cho ngươi hai câu khuôn sáo cũ mèm, bình an cát tường, vạn sự như ý.”
Cơ Dung Quân nhíu mày: “Đúng là cũ thật” – đột nhiên nở nụ cười – “ta đây cũng tặng ngươi một câu, cung chúc Vương đại nhân năm nay quan vận hanh thông, tiền tài phong phú – niên niên hữu dư[1]”.
Tay Vương Lăng đột nhiên bị nắm lấy, Cơ Dung Quân vừa nhét vào tay hắn thứ gì đó.
Vương Lăng giật mình muốn rút tay về, Cơ Dung Quân đè lại, thấp giọng nói: “Lễ vật năm mới cho ngươi, cũng không phải cái gì trân quý, ta phải về nhà đây, sẽ lại đến nữa”. Cơ Dung Quân nhìn Vương Lăng một chút, buông tay vội vã rời đi.
Vương Lăng nhìn bóng lưng người nọ dần khuất sau dãy hành lang, mới giơ tay phải lên nhìn, trong tay là một túi gấm thêu phúc tự kim hoa[2], quả thực cũng không phải cái gì quý giá, nhưng khi Vương Lăng kéo sợi dây thắt trên miệng túi, bên trong là một khối ngọc bội đỏ son ôn nhuận, hình một con cá.
Vương Lăng lấy ngọc bội ra ngắm nghía, đúng là một con cá, là bỉ mục ngư[3], điêu khắc hình như có chút vụng về, đông một dao tây một dao, khắc đến cái đuôi xiêu xiêu vẹo vẹo không ngay ngắn, thật đáng tiếc cho một miếng ngọc tốt.
Vương Lăng bỏ ngọc bội vào trong ngực, cười rộ lên.
Ngũ
Mùng hai mùng ba, Kỳ Nhàn Kỳ Huệ cùng tướng công trở về nhà, nhà chồng của Kỳ Nhàn nguyên bản ở Giang Nam, nhưng vài năm nay đều ở kinh thành nên so với Kỳ Huệ còn tiện về hơn. Phu gia hai muội muội đều phô trương, nhũ nương nha hoàn tiểu tư cộng thêm người dắt ngựa với kiệu phu, chiếm dụng hết hơn phân nửa sương phòng trong phủ Vương Lăng, chuyện ăn mặc ở của tất cả mọi người đều một tay Vương Lăng sắp xếp, mà trong Lễ bộ cũng có vô số chuyện cần làm, Vương Lăng chạy tới chạy lui, bỗng nhiên vì cảm giác bận bịu này mà có chút cảm giác quen thuộc đến vui vẻ.
Hai muội muội cùng cô lão thái thái nói chuyện phiếm với nhau, Vương Lăng lúc không có công vụ cũng vội vàng lo liệu chuyện trong phủ, rồi cùng hai muội phu uống trà nhàn thoại. Tới mùng ba thì đến chúc tết ngoại tổ mẫu, mùng bốn muội muội muội phu đem một đoàn người ngựa rút khỏi phủ, Vương Lăng nhất thời đầu váng mắt hoa, xương sống thắt lưng đau nhức, vừa đặt mình xuống giường đã ngủ mê mệt.
Tạ Lạc Bạch cùng Ứng Cảnh Lan đều đã tới chúc Tết, chỉ có Cơ Dung Quân không tới, có người nói trong Cơ phủ có khách quý làm y không thể thoát thân, chỉ có thể gặp nhau tại nha môn Lễ bộ. Chạng vạng một ngày, khi cùng nhau đi ra hoàng thành, Vương Lăng rốt cục hỏi Cơ Dung Quân: “Tối nguyên tiêu ngươi có rảnh không?”
Cơ Dung Quân hai mắt chợt sáng bừng: “Có, Vương Lăng, chúng ta cùng đi ngắm hoa đăng đi?”
Lục
Tối mười lăm tháng giêng, một vầng trăng sáng treo giữa bầu trời, quang đãng trong trẻo, kinh thành buổi tối đầy đường hoa đăng, ánh đèn đỏ cả trời đêm, ngay cả ánh trăng cũng bị đoạt mất mấy phần nhan sắc, Cơ Dung Quân và Vương Lăng sóng vai đứng trong hội hoa đăng, trăng nguyên tiêu thấm đẫm ống tay áo hai người, sóng sánh trong đáy mắt Vương Lăng.
Dải ngân hà tỏa sáng muôn ngàn tinh tú, trong một lúc, hai người chỉ im lặng đứng cạnh nhau, không nói một lời.
Toàn bộ ngôn ngữ đều tại hoa đăng, tại câu thơ, tại bầu trời đêm, tại ánh trăng sáng.
Một lúc sau, Cơ Dung Quân hỏi Vương Lăng: “Nếu có một ước nguyện, ngươi ước cái gì?”
Vương Lăng cười cười nói: “Không có, hiện tại đã rất tốt”. Cứ như vậy ở cạnh nhau, với hắn đã đủ, trước kia hay sau này đều không quan trọng nữa.
Cơ Dung Quân lặng lẽ cầm tay hắn: “Ta có, ta muốn năm sau, năm sau nữa, mỗi một năm sau này đều cùng ngươi mừng năm mới, hai người chúng ta.”
Vương Lăng cười nói: “Cái này không được nha, lễ mừng năm mới phải có nhiều người mới vui. Bằng không treo một ngọn hồng đăng, chỉ có ta với ngươi, chẳng khác gì chuyện ma, thật là đáng sợ đó.”
Cơ Dung Quân không khỏi bật cười, lại cầm chặt tay Vương Lăng hơn: “Ta đây muốn mỗi năm mỗi năm đều cùng ngươi đi ngắm hoa đăng, giống như bây giờ vậy.”
Vương Lăng lông tơ dựng đứng, trong lòng không tự chủ được cảm thấy ấm áp, đáp lời: “Ừm, cái này thì dễ.”
Cơ Dung Quân nét cười càng sâu, Vương Lăng khụ một tiếng, vươn tay phải đưa ra một cái hộp, đây là hắn mang theo từ nhà, Cơ Dung Quân còn cười hắn quá cẩn thận, đi xem hoa đăng còn phải mang theo bữa đêm, sợ đói bụng.
Vương Lăng đưa chiếc hộp ra trước mắt Cơ Dung Quân: “Cho ngươi, ăn thử đi.”
Cơ Dung Quân mở hộp ra, bên trong là một chén bánh trôi nguyên tiêu.
Vương Lăng: “Đầu bếp nhà ta làm bánh trôi không tệ, nhưng nấu lâu rồi bây giờ đã nguội, không ăn được, ngươi đem về phủ kêu nhà bếp hâm nóng là ăn được.”
Cơ Dung Quân cầm hộp nhìn nhìn: “Thế nhưng cái này…”. Trong chén bánh trôi có một con cá, cũng là dùng bột bánh trôi làm thành, lẳng lặng nằm giữa đống bánh trôi. Cơ Dung Quân nói: “Lão Quách tay nghề tốt thật, làm con cá này rất sống động, so với ngọc bội của ta đẹp hơn nhiều.”
Vương Lăng thần sắc thản nhiên nói: “Ừm, cá này là ta làm”. Cơ Dung Quân khựng lại nhìn hắn, Vương Lăng vẫn không đổi sắc nói: “Ta làm hai con, một con lúc nãy trước khi đi ta ăn rồi, con này tặng ngươi, ngươi tặng ta một con cá, ta cũng tặng ngươi một con cá, chúc ngươi niên niên hữu dư.”
Hoa đăng rực rỡ, ngẩn người nửa ngày, Cơ Dung Quân cẩn thận đóng nắp hộp, ôm ở trong tay, dưới hoa đăng y cùng Vương Lăng, thắt lưng mỗi người đeo một dải ngọc bội hình con cá, ôn nhuận trong suốt.
Cơ Dung Quân một lần nữa nắm tay Vương Lăng mỉm cười: “Ừ, niên niên hữu dư, cung chúc cung chúc, năm này hay năm nào, chỉ cần còn năm còn tháng, chúng ta sẽ đều như vậy.”
Hoàn
[1] Niên niên hữu dư: Theo quan niệm dân gian, Cá chép là biểu tượng cho sự kiên trì,bền chí, linh thiêng,cao quý. Cá chữ Hán là “ngư”, âm đọc là ” Yu” đồng âm với “dư” (dư dả). Do vậy, cá biểu trưng cho sự dư dả. Hình vẽ cá phối hợp với nhiều hình họa, hoa văn khác có thể hiểu là “hữu dư” có nghĩa là “có”, tức giàu có: dư ăn dư để. Tranh Niên niên hữu dư thường vẽ cá chép và hoa sen, hoa sen là “liên”, đọc gần giống với “niên”.
[2] Phúc tự kim hoa: thêu hoa và chữ Phúc, có ý nghĩa may mắn
[3] Một loài cá sống ở biển, hai mắt nằm sát nhau