Sau một tháng, tất cả mọi chuyện vẫn an nhiên mà trôi qua như thế, chã có rắc rối gì xảy ra.
Ngay cả Lục Ngạn Thành cũng ít khi đến tìm cô, theo cô nghĩ thì...
- Có lẽ anh ấy đã nhận ra rồi, mình bảo rồi mà, cái thứ gọi là tình yêu đó, được bao lâu chứ!?
Nhưng thật ra Ngạn Thành chỉ là quá bận mà thôi, công ty nhày càng có nhiều người muốn nhắm đến, kẻ thù và những công ty cạnh tranh khác đang có động thái mới, nếu hiện tại anh mà lơ là thì hậu quả khó mà tả nổi.
Nhưng cũng may là Trịnh Tấn Thăng đã giải quyết xong tên Lục Phó kia, Tấn đã điều tra và tìm ra được chứng cứ ông ta hối lộ, buôn lậu và mua bán chất cấm, không sợ ông ta không ngồi tù mọt gông.
...----------------...
Vào buổi chiều, sau khi Liên Tịch Nghi đống cửa tiệm hoa rồi định về nhà thì cô lại thấy Lục Ngạn Thành chờ sẵn ở đó.
- Anh....
Cô có hơi bất ngờ, cũng đã lâu rồi anh không đến tìm cô, hôm nay lại chủ động đến đây là có lí do gì.
- Em không cần sợ, anh chỉ đến đây để đón em.
Ngoại anh nói nhớ em, ngoại muốn gặp em, không biết em có rảnh không?
- Em...!chắc là tối nay....
Ngạn Thành vội ngắt lời Tịch Nghi.
- Em đừng từ chối, được không? Thật ra...!anh cũng rất nhớ em.
Tịch Nghi tránh né ánh mắt của Ngạn Thành, qua loa gật đầu đồng ý.
...----------------...
Sau khi đến Lục gia, cô có chút khó chịu, chậm rãi không dám bước vào trong.
Thấy vậy Lục Ngạn Thành liền nắm lấy tay cô.
- Em không cần phải căng thẳng như vậy, ngoại rất thích em nên em không cần phải sợ hãi.
Em cũng đừng nghĩ đến Liên gia hay Lục gia gì cả, em chỉ cần biết ngoại và anh đều là những người yêu thương em.
Tịch Nghi lắc đầu.
- Em vốn không còn nghĩ đến những chuyện xưa cũ đó rồi, chỉ là lâu quá em không đặt chân đến đây nên hơi căng thẳng một chút, không sao đâu.
Không cần Tịch Nghi phải vào trong, ngoại của Ngạn Thành đã đi ra chào đón cô và ôm cô vào lòng.
- Tịch Nghi, con đến rồi sao? Ngoại nhớ con lắm đó, sao con lại không đến thăm ngoại??
- Con...
- Không sao, con không cần nói gì cả, dù sao ngoại cũng không trách con.
Mau, vào trong đi, bữa tối ngoại đã cho người chuẩn bị xong cả rồi, chỉ còn chờ con đến thôi đó.
Sau khi ngồi vào vàn ăn, cô vội thở phào, cười một cái để lấy lại sự tự nhiên.
- Phải rồi, lâu nay ngoại vẫn khoẻ chứ? Cho vội quá nên con còn chưa chuẩn bị quà cho ngoại nữa.
Con đúng là tệ mà.
Ngoại Ngạn Thành cười phì.
- Không sao, con đến là ngoại vui rồi, ngoại cũng chẳng cần quà cáp gì đâu.
Lục Ngạn Thành nhìn hai bà cháu nói chuyện vui vẻ anh cũng khẽ mỉm cười.
...----------------...
Sau bữa cơm, ba người họ lại cười đùa nói chuyện thêm một lúc lâu.
Đến lúc về Ngạn Thành liền mở lời muốn đưa cô về nhưng Tịch Nghi lại từ chối phũ phàng.
- Không cần đâu, anh cứ ở lại nói chuyện với ngoại đi, em gọi taxi về là được rồi.
- Nhưng anh không yên tâm.
Tịch Nghi khẽ cười.
- Có gì mà không yên tâm, em đâu phải con nít, không lẽ trong mắt anh em luôn là kẻ vô vụng.
Lục Ngạn Thành khó chịu nắm lấy tay cô.
- Tịch Nghi!! Em biết anh không có ý đó mà, hay là em đang giận anh vì lâu nay không đến tìm em? Không phải như em nghĩ đâu, là do công việc của anh....
Tịch Nghi hất tay Ngạn Thành ra.
- Anh giải thích với em làm gì, anh mới là người nghĩ nhiều đó, em không hề giận gì cả, giận làm gì chứ, em cũng đâu phải người yêu anh.
Cho dù là do làm việc gay là do anh đi cùng những cô tình nhân xinh đẹp ngoài kia thì cũng đâu có liên quan gì đến em.
Nói xong cô liền quay ra bỏ đi, đúng lúc có chiếc taxi chạy đến, cô cứ vậy lên taxi và không nhìn lại phía anh thêm một lần, quả là tuyệt tình.
Ánh mắt Ngạn Thành lúc này trĩu nặng nỗi u sầu, buồn bã, anh xoay người định bước vào trong, nhưng đột nhiên trong anh lại loé lên một ý nghĩ bất an.
Thế là anh vội vàng lên xe và láy xe đi theo sau chiếc taxi mà cô đang ở trên.
Anh muốn âm thầm đi theo sau cô, bảo vệ cô an toàn cho đến khi về đến nhà mới thôi.