(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Rạng sáng, tôi được Giang Đình Thâm dẫn ra khỏi Tập đoàn Giang thị.
Nghe bảo vệ trước cửa nói, đêm qua Giang Dã đập phá cả văn phòng, thư ký Lâm sợ đến mức khóc nức nở.
Dù biết hắn phát điên là vì tôi, nhưng trong lòng tôi không hề gợn sóng.
Vì tôi và hắn sớm đã chẳng còn liên quan gì đến nhau rồi.
Tôi tưởng Giang Dã sẽ chủ động đề nghị giải trừ hôn ước, nhưng không ngờ hắn lại chia tay Lâm An Nghiên.
Còn tôi đã không ít lần nói với ba rằng tôi sẽ không lấy Giang Dã, nhưng ông hoàn toàn bỏ ngoài tai.
Khi tôi mở tiệc chiêu đãi khách hàng, tôi vô tình gặp cậu em trai cùng cha khác mẹ của Hứa Tử Vĩ ở phòng bên cạnh.
Nghe nói hiện tại ngày nào cậu ta cũng chẳng khác gì một con chó bám theo Giang Dã.
Làm tôi càng ghét cậu ta hơn.
Khi lướt qua nhau ở hành lang, tôi thậm chí còn không buồn chào hỏi.
Không ngờ cậu ta lại túm cánh tay tôi, kéo tôi vào phòng vệ sinh, sau đó khóa trái cửa từ bên ngoài.
“Xin lỗi chị gái nhé, anh Dã muốn tìm chị tâm sự, chị cứ trốn mãi nên mới đành dùng cách này thôi.”
Túi xách của tôi bị cậu ta cướp mất, không có điện thoại, tôi chỉ còn cách đập cửa thật mạnh.
Càng đập mạnh, đám công tử ngoài kia càng cười lớn.
Rất nhanh sau đó Giang Dã đi đến, hắn mở cửa, sắc mặt âm trầm nhìn tôi.
“Hứa Mộc Tô, anh biết mấy năm em ra nước ngoài đã ở cùng người khác, anh cũng vậy, chúng ta coi như huề nhau.
"Nhưng em phải nói cho anh biết gã đó là ai? Hắn dám động vào người của anh, anh nhất định phải khiến hắn trả giá.”
Tôi lạnh lùng nhìn hắn: “Anh có bệnh à? Tôi và anh đã chấm hết từ lâu rồi.”
Giang Dã đỏ mắt nhìn tôi, hung dữ nói: “Má nó anh đúng là có bệnh đấy, biết em phản bội, anh vẫn còn muốn kết hôn với em.
“Anh với em chấm hết là sao hả?
“Đợi lát nữa em sẽ cầu xin tôi có quan hệ với em thôi.”
Hắn cầm ly rượu người bên cạnh đưa đến, cho thêm thứ gì đó vào trong, sau đó bóp cằm tôi, đổ rượu xuống cổ họng tôi.
Chẳng bao lâu sau, toàn thân tôi mềm nhũn, trong cơ thể dâng lên một cảm giác nóng bức khó tả.
Tôi biết rõ hắn đã ép tôi uống thứ gì.
Nhưng tôi không ngờ, hắn lại có thể dùng thủ đoạn bẩn thỉu như vậy đối với tôi.
Giang Dã từ trên cao nhìn xuống tôi: “Nói anh nghe, thằng nào dám cướp người của nhà họ Giang, nói đi rồi sẽ giúp em, dù gì chúng ta cũng phải kết hôn mà.
“Còn nếu em không nói, anh sẽ ném em ra ngoài cửa quán bar.
“Không phải thích cắm sừng anh sao? Anh cho em cắm thoải mái đấy.”
Tôi đẩy hắn ra, bắt đầu chạy ra bên ngoài.
Gặp một nhân viên phục vụ đang mang đồ ăn lên, tôi cố cầu cứu: “Họ bỏ thuốc tôi, làm ơn giúp tôi báo cảnh sát…”
Tiếng cười chế nhạo vang lên bên tai.
“Đây là địa bàn nhà họ Giang, ai dám báo cảnh sát chứ?
“Chị nên sớm nhận sai đi, anh Dã đặt phòng xong hết cả rồi đó.
“Chị dâu, chị thành ra thế này rồi mà anh Dã vẫn thích chị, chị đừng có mà không biết điều thế chứ.”
Tôi cầm chai rượu trong tay, đập mạnh vào cạnh bàn, cầm phần sắc nhọn chỉ vào Giang Dã.
“Nếu anh dám chạm vào tôi, tôi nhất định sẽ giết anh.”
Tôi lảo đảo chạy khỏi phòng, đi chưa mấy bước, hai chân đã mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất.
Thủy tinh sắc nhọn cứa vào lòng bàn tay, truyền đến từng đợt đau nhói.
Vì sợ hãi, toàn thân tôi đều run lên.
Tôi không có cách nào khống chế cơ thể mình, nhưng ý thức lại ngày càng tỉnh táo.
Cảm giác sợ hãi bắt đầu lan ra khắp cơ thể.
Đột nhiên, ánh sáng trước mắt tối sầm lại, trước mặt xuất hiện một cặp chân dài được bao bọc bởi tây trang giày da.
Anh đỡ lấy cánh tay tôi, kéo tôi dậy, tôi run rẩy thốt lên:
“Đừng chạm vào tôi... đừng chạm vào tôi…”
Anh ôm bả vai tôi, giữ tôi khỏi trượt xuống.
Hơi thở quen thuộc phả ra, tôi ngược mắt, thấy gương mặt của Giang Đình Thâm.
Thần kinh căng thẳng rốt cuộc cũng được thả lỏng, chai rượu trong tay rơi xuống, vang lên một tiếng ‘choang’ vỡ vụn.
Tôi khẽ lẩm bẩm: “Đưa tôi đi…đưa tôi đi…”
Cách đó không xa, Giang Dã chậm rãi bước lại gần.
“Chú út, chú không cần phải xen vào đâu, cô ấy cắm sừng cháu, cháu chỉ muốn hỏi xem thằng đó là ai thôi.
“Hứa Mộc Tô, em thật sự nghĩ chú anh sẽ giúp em sao? Em biết chú ấy mang họ gì không?
“Ở đây, người em có thể cầu cứu chỉ có anh mà thôi.”
Giang Đình Thâm thả tôi xuống, để tôi ngồi tựa vào tường.
Sau đó anh đi đến trước mặt Giang Dã, khi hắn còn chưa kịp phản ứng, đầu hắn đã bị đè mạnh xuống đống thủy tinh vỡ vụn.
Mắt tôi như phủ một lớp sương, âm thanh lọt vào tai cũng ngắt quãng.
Giang Dã hét lên một tiếng, làm đầu óc tôi tỉnh táo hơn rất nhiều.
Giang Đình Thâm túm gáy hắn, nhìn chòng chọc gương mặt đầy máu của hắn, cười lạnh nói.
“Tôi sớm đã không còn là người của nhà họ Giang, mấy năm qua tôi không biết đã đâm sau lưng nhà họ Giang bao nhiêu nhát nữa rồi.
“Còn có một chuyện quên chưa nói cho cậu biết, mấy năm nay người ở cùng Hứa Mộc Tô là tôi.”
Giang Dã nghe xong, khó tin ngước mắt nhìn Giang Đình Thâm.
“... Là chú?
“Sao chú có thể cướp người của cháu chứ!
“Cô ấy là bạn gái cháu, chú vẫn luôn biết cơ mà!”
Giang Đình Thâm buông Giang Dã ra, đứng lên, cụp mắt nhìn hắn.
“Hình như cậu vẫn luôn muốn giết chết tôi? Muốn xem thử ai giết chết ai trước không?”
Giọng anh bình thản, nhưng từng chữ đều mang theo giá lạnh.
Giang Đình Thâm đi đến trước mặt tôi ngồi xổm xuống, thấy mắt cá chân tôi vì ngã sấp mà sưng lên, đưa tay cởi giày cao gót của tôi ra.
Sau đó khom người bế tôi lên rời đi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");