Tám năm trôi qua, dưới bầu trời Đại mạc, là vùng đất dân cư thưa thớt, quanh năm lạnh lẽo, mùa đông tuyết còn phủ dầy, người qua kẻ lại khó khăn, nhưng để mưu sinh người dân chẳng còn cách nào phải lặn lội đường xa qua biên giới Nguyệt Linh mà buôn bán. Trước cổng thành Tô Châu của Nguyệt Linh quốc, một đoàn người Đại Mạc buôn vải đang đi đến. Dẫn đầu là hai nam nhân Võ giả trên lưng ngựa, thân đeo bội kiếm, tiếp đến là ba xe vải vốc cùng hai mươi người đi cùng canh giữ, là những người luyện võ bình thường, không có nguyên tố trợ lực.
Xe ngựa cuối cùng, bên trong là một nam tử trẻ tuổi chừng mười tám, xung quanh phảng phất hơi thở nguyên lực ít ỏi, ắt hẳn là người Tu chân ở cấp bậc Phi Thanh trung cấp. Y gương mặt trắng toát, hơi khó khăn hít thở, nhưng đường nét hài hòa dễ nhìn, đặc biệt đôi mắt đen hơi ngả màu lục thanh tịnh, ngưng mắt nhìn phía trước. Mặc dù không có gì đáng để nhìn, nhưng y cứ như vậy, không liếc đi chỗ khác, có lẽ y là đang tu luyện.
Chỉ là Mộc Tranh không hiểu, tu luyện bình thường đều nhắm mắt, kẻ này lại mở mắt, chẳng lẽ y, Mộc Tranh chớp chớp con ngươi nghĩ, bị mù sao.
Một tiểu công tử mười bốn tuổi, tên gọi Mộc Tranh, tóc búi gọn cao, được giữ trên đỉnh đầu bằng một cây trâm gỗ đơn giản, quần áo càng tùy tiện chân chất. Đôi mắt thiếu niên sáng như những vì tinh tú, mày được tỉa gọn, mũi thẳng tắp, môi mỏng mím lại, đang gác chân ngồi ăn bát mỳ bên lề đường, nghi ngờ nhìn xuyên vào xe ngựa.
Hắn bỗng dưng hứng thú nhìn đoàn người bên kia, chắc do bình thường ít mặt đồ đẹp nên nhìn thấy vải vóc liền sinh tâm muốn trộm vặt. Hắn giả vờ khoan thai, nhưng hai mắt đã phóng lực rình rập bọn họ, dùng một thuật Xuyên thấu liền có thể nhìn vào bên trong, điều tra một chút trước khi hành động. Đột nhiên vọng lên tiếng chi chi nhỏ mà gắt bên tai của thiếu niên:
- Này này Mộc Mộc, sao lại xem trộm nam nhân. Bộ ngươi thích hắn à?
Mộc Tranh mắt cười nhẹ hoàn toàn không có ý gì tốt, nhìn đoàn người được vào thành, bên môi hắn nhếch lên một độ cong hoàn mỹ, tính toán một chút. Mộc Tranh dùng ý nghĩ trả lời:
- Nói gì vậy? Ta là thích mấy khúc vải thôi, là đồ thượng hạng đó. Ha ha ha chuẩn bị có đồ mới mặc rồi! Nhất định phải mang về cho nhị tỷ một khúc. Vũ nhi, yên tâm, muội sẽ có phần. – Hắn hơi ngiêng đầu cười cười.
Để ý mới thấy, bên tai của tiểu tử này vậy mà có một tiểu tinh linh, nàng nhỏ chỉ bằng hai ngón tay, tóc trắng dài chạm gót chân, mắt to gần nửa khuôn mặt, môi chúm chím đáng yêu vô cùng, đặc biệt phía sau còn có hai cánh bướm màu trắng xinh đẹp. Vũ nhi lại chi chi tiếp:
- Ha ha ha thích quá! Cám ơn ngươi Mộc Mộc!
Thiếu niên cười tươi, húp hết tô mỳ, nhanh chân lách người vào con hẻm, nhẹ nhàng theo sau đoàn người. Xe ngựa cộc cạch dừng trước tiểu điếm Huệ Chân, không ngoài dự đoán, nam nhân thanh tịnh được người dìu xuống, hai mắt không thấy được, bước vào bên trong, chọn hẳn giang phòng thượng hạng lầu ba nghỉ ngơi, đồ đạc được hạ nhân thu dọn, để vào một góc, canh giữ cẩn thận. Mộc Tranh lách người bên hông cổng sau của khách điếm, theo dõi đám người ngựa, hai mắt hắn liền tính toán đường đi nước bước.
Bóng đêm như nước, dưới ánh trăng mờ ảo, nam hài y phục bình dị sơ sài, mặt hơi lắm lem, tóc mai bay theo gió, hắn núp sau tán cây to cách khách điếm Huệ Chân vài bước chân, nhìn chằm chằm vào gian phòng thượng hạng, bên môi vươn nét cười giảo hoạt. Đến khi đèn dầu vụt tắt, cả tiểu điếm rơi vào u tối, bên vệ đường cũng chẳng còn nhà nào sáng đèn, hắn cười thầm lẩm nhẩm:
- Đi đi Tiểu Vũ!
- Được! – Âm thanh chi chi rơi vào không gian, nho nhỏ mà kéo dài.
Đợi một lát, cả đám người gồm Võ giả và các Võ sỉ đều lao ra ngoài tiểu điếm, vụt chạy về phía trước, ai nấy mặt mày vừa hưng phấn vừa mong ngóng, nhìn kỹ mới thấy bọn họ dường như đuổi theo gì đó. Một đốm sáng màu lục lam, chớp nhòe bay giữa không trung, một Võ giả hệ Phong lao đi trong đêm tối, tốc độ hơn người, nhanh gọn đuổi bắt.
Thân ảnh màu đen trên cây chớp chớp mắt hài lòng liền đạp nhẹ chân, cơ thể hạ xuống khoảng đất bên dưới, bước chân di chuyển ngang dọc, vùn vụt theo gió, kì lạ là không thể nhìn rõ hắn vừa đi qua nơi nào, đủ biết thân thủ nhanh nhẹn ra sao.
Chỉ một khắc, hắn đã đến trước cửa phòng thượng hạng của Huệ Chân tửu điếm, hắn phóng nguyên lực, thăm dò không gian bên trong, không cảm nhận hơi thở nào, hắn yên tâm vọt qua khe cửa, chớp mắt tiến vào. Mắt sáng nhìn quanh một chút liền phát hiện đống đồ đạc đám người Đại Mạc ban sáng cất giữ. Phốc một cái, hắn đã dừng trước mấy đống vải, hắn hơi nghiêng đầu đánh giá, mười xấp tơ lụa mềm mại, mười xấp gấm bông dày dặn, bên cạnh còn hai rương đồ, ắt hẳn là vải vóc đáng giá ngàn vàng đi.
Mộc Tranh hơi đờ mắt, thèm nhỏ dãi nhưng đáng tiếc không thể mang hết đi. Hắn hiểu rõ bản thân sức không bằng người, làm sao khiêng hết những thứ này, hắn lại không có vật trữ đồ không gian như mấy cường giả Tu chân cấp bậc cao, đành ngậm ngùi ôm lấy hai xấp tơ lụa màu hồng phấn và màu đỏ tươi, mặt mày hài lòng chuẩn bị đạp cửa rời khỏi.
- Tiểu hài tử, bản lĩnh không nhỏ nhỉ!
Đột nhiên giữa không gian yên tĩnh vang lên giọng nói châm biếm đầy lạnh lẽo, hơi thở nguyên lực ngập tràn, căn bản phải là cao thủ Phi Thanh đỉnh cấp, Mộc Tranh méo mặt nghẹn họng, tay run lên, suýt nữa rớt cả hai sấp vãi. Hắn nuốt nước bọt, hơi hơi quay đầu về phía phát ra giọng nói. Mộc Tranh mắt trợn trừng, hơi há mồm kinh ngạc, cảnh tượng mơ hồ xuất hiện.
Nam nhân dáng người thon dài ngồi trên giường, một bộ y phục rộng rãi màu lục trà nhàn nhạt, vẫn đôi mắt đen pha chút màu lục thanh tịnh, cả người toát ra vẻ an nhàn xa cách sự đời. Y hơi nhếch môi nói tiếp:
- Ta còn ở đây, ngươi ngạc nhiên lắm đúng không?
Mộc Tranh qua đi kinh ngạc, hơi khịt mũi dời tầm mắt, nhẹ giọng bất cần:
- Khịt.. Cũng không hiếm lạ, các hạ ẩn giấu thật tài tình! Là ta khinh địch, bị người phát hiện.. Thôi thì vải này trả cho ngươi là được chứ gì!
Đối phương hơi buồn cười không hiểu, sao hài tử này đã đến ăn trộm còn ra vẻ bản thân ấm ức như vậy. Giọng nói hài tử không bằng lòng, hơi chút bướng bỉnh, y còn nghi ngờ bản thân, chẳng lẽ do mình quá đáng, giấu giếm thực lực, khiến nó khinh địch. Hài tử này cũng thật thú vị.
Nam nhân lục trà đáng thương, lúc sáng chẳng qua cũng chỉ là cảm nhận có người phóng chú lên chỗ y, đương nhiên dưới tình huống không biết đối phương muốn làm gì, che dấu một chút, rõ ràng an toàn hơn rất nhiều. Y cũng không làm gì sai, nhưng lạ thay đối với kẻ trộm này, chưa nói được hai câu, y bất giác lại sinh ra cảm giác áy náy. Gặp quỷ rồi!
Nam nhân lục trà hơi trầm giọng nói tiếp:
- Ngươi thật chỉ cần mấy xấp vải?
- Ừm.. Vốn là vậy, nhưng mà bị ngươi phát hiện, cho nên coi như.. Ừm.. Ta dạo chơi một vòng vậy.. Ha ha..
Lúc phát hiện đối phương cấp bậc hơn mình rất nhiều, bước chân Mộc Tranh lập tức di chuyển gần sát cửa, chuẩn bị chuồn đi, hắn lanh lợi vừa trả lời, vừa lợi dụng bóng tối và đôi mắt bị mù của đối phương, tính toán đạp chân rời đi.
Chỉ là Mộc Tranh hoàn toàn không ngờ được, thoáng chốc nguyên lực của hắn cảm nhận rõ rệt hơi thở cường giả, hắn to mắt nhìn ra bên ngoài, là nguyên tố hệ Hỏa, Lôi, Võ giả gần chục người, đáng nói còn có cả Tu chân giả cấp bậc cao hơn hắn không biết bao nhiêu lần, nguy to rồi!
- Hài tử, mau đi!
Đột nhiên giọng nói lạnh lẽo, mang thêm ý vị hơi lo lắng vang lên, Mộc Tranh hơi nghiêng đầu quay sang, hắn tiếp tục không tin được nhìn thấy nam nhân lục trà chân đã chạm đất, giày vải gọn gàng, tay cầm nhuyễn kiếm màu bạc, chuôi kiếm màu lục, có khắc họa hình Sư tử vàng, vầng sáng màu lục yếu ớt tỏa ra xung quanh, bao bọc lấy y và kiếm. Cửa sổ bên cạnh giường đã mở, Mộc Tranh ngơ ngác bất động, ý của y là nhường cho hắn chạy trước, y ở lại chống địch sao.
Mộc Tranh hiểu những cường giả này là vì nam nhân lục trà mà đến, không can hệ đến hắn. Nhưng hắn là kẻ trộm, mặc dù chưa trộm được gì, nhưng cũng không có ý tốt. Buổi sáng lén lút thăm dò, ban đêm dùng mồi nhử hết đám cận vệ rời khỏi, hòng cướp của, nhưng y một lời chất vấn nặng nề cũng không có, nhẹ nhàng để hắn đi như vậy. Là y niệm tình hắn chỉ như đứa trẻ không hiểu chuyện, không thèm tính toán, hay là sợ hắn vướng chân y, hay là y lương thiện không muốn liên lụy ai. Mặc kệ là lý do gì, không phải lúc này y nên đạp Mộc Tranh một cước, làm đệm lưng cho y rời khỏi sao.
Nên biết thế giới này cường giả vi tôn, lấy mạnh đạp yếu, Tu chân giả càng là những người mắt cao hơn đầu, ở Đại Mạc càng ít, một Tu chân cấp bậc Phi Thanh Đỉnh cấp, là bao nhiêu trân quý, phất tay cũng đủ nghiền nát Mộc Tranh, càng là một tên trộm không rõ lai lịch, không đáng để y phải lưu tình.
Mộc Tranh khẽ cười, mặc dù đuôi mắt lạnh nhạt, nhưng lòng cũng được an ủi. Lâu rồi hắn chưa gặp Tu chân giả nào thương xót như vậy, tất cả những người hắn từng gặp đều ích kỷ và ngạo mạn vô cùng. Mộc Tranh thay đổi tông giọng con nít, không đùa nghịch nữa, mắt thấy cường địch sắp đến, hắn trong trẻo nói:
- Đa tạ các hạ, nhưng đi, cũng nên là cùng đi. Một mình ngươi đấu không lại bọn họ đâu.
Từ túi gấm bên hông, Mộc Tranh lấy ra hai viên đen tròn nho nhỏ, bắn về phía đối phương một viên, bản thân cũng uống viên còn lại. Mắt hắn quét một vòng rồi hai bàn tay giơ lên, dùng các ngón trỏ và ngón giữa làm một hình chữ thập, tung ra ít bột phấn, vội quay đầu sang nhìn đối phương còn đờ đẫn chăm chăm vào viên dược, hắn liền nhăn mày vội bước sang cầm lấy tay y không kiên nhẫn nói:
- Còn không uống đi, nhanh lên!
Nam nhân lục trà nhíu mày, y không biết mặt mũi đối phương thế nào, nhưng y đoán, hẳn là nhỏ tuổi hơn y đi. Y mặc cho đối phương kéo đi, miệng bỏ viên dược vào, hơi hồi hộp chờ nó tan qua cổ họng, rơi xuống, không tin nỗi, lúc này y chỉ có một ý nghĩ, đối phương, vậy mà có đan dược.
Không phải chứ, cơ thể hắn chắc cũng thấp chỉ đến ngực y, giọng nói còn con nít học chữ, sao lại có đan dược bên mình, là con cái đại gia tộc nào sao, nhưng Đại Mạc từ khi nào có Dược sư hào phóng như vậy, cho đối phương nhiều đến cả túi. Y nghe được tiếng các viên đan dược va chạm vào nhau đấy. Đừng hỏi sao y nghe được, đơn giản là mắt không nhìn thấy, các giác quan còn lại nhạy bén hơn thôi.
Khó hiểu, nhưng y biết hắn đang giúp mình, cả bột phấn hắn thả cũng lợi hại, cả căn phòng không còn hơi thở của tu chân giả là y, cả những người khác trong tửu điếm cũng không còn dấu vết nguyên lực hay nguyên tố. Y cả kinh theo bước di chuyển của đối phương lao vào màn đêm, chạy nhanh vào cánh rừng phía sau.
Cho dù cường giả lợi hại tới đâu, đêm đen như mực, nhìn không thấy, càng không thể cảm nhận nguyên lực của Tu chân giả, căn bản không biết đường nào mà truy lùng, trừ phi ngươi ở cấp bậc cao thâm. Nhưng mà địa hạt biên giới Đại Mạc và Nguyên Linh, cường giả như vậy căn bản không gặp được.
Cả hai chạy hồng hộc, không dám nghỉ ngơi một giây nào. Mộc Tranh là có Bộ pháp phòng thân, di chuyển hơn hẳn những người Tu Chân khác, chỉ là hắn không ngờ, bên cạnh đối phương chạy cũng chẳng kém, lòng hắn hơi tán thưởng.
Là do nguyên lực dồi dào sao, bởi bước chân của y không có quy luật đặc biệt, không phải nhờ Bộ pháp nào, gần như là nhờ vào lực lượng của bản thân. Mộc Tranh cảm thán trong lòng. Đúng là bẩm sinh lợi hại, hắn phải mày mò tập tành bao nhiêu mới chạy nhanh hơn người, ai dè đi đêm liền đụng trúng cao thủ ngang tầm, còn không phải nhờ vào loại bộ pháp linh kĩ hiếm có như hắn. Tức chết hắn mà.
Gần một canh giờ, cảm nhận địch nhân không đuổi theo nữa, cả hai dừng một chút, thở gấp tại chỗ, song mắt nhìn ngó xung quanh kiểm tra. Nơi này như những Rừng rậm Địa giới, nơi ở của các chủng tộc thú, chỉ là không nên gặp nhân thú hay linh thú, cơ thể mệt lả chẳng thể đối đầu nỗi.
Hai người tìm một hang động nghỉ tạm, Mộc Tranh từ túi gấm bốc ra thêm hai viên dược, hắn một viên, cho nam nhân lục trà một viên. Nam tử ngửi được mùi dược thoang thoảng man mát, y ngẩn mặt vừa châm lửa vừa hiếu kì hỏi:
- Này là dược gì?
- Khắc Nhân dược. – Mộc Tranh hơi vén một bên tóc mai, dựa lưng vào nền đá, lạnh lẽo khiến hắn nhíu mày khoanh tay lại, không thích thú mấy trả lời.
- Là dược áp chế hơi thở con người. Ngươi.. - Nam nhân lục trà kinh ngạc thấy rõ, dù hai mắt không nhìn được, nhưng khứu giác hơn người, y cảm nhận tất cả dược hắn đưa đều là thượng phẩm, cấp bậc cũng không thấp, phải từ Đức giai sư trở lên mới luyện được.
Luyện dược nhìn vậy cũng không đơn giản, dược sư luyện ra cùng một loại đan dược, nhưng có người chỉ đạt được bốn đến sáu phần dược hiệu, nhưng cũng có người đạt bảy tám phần, còn người có thể luyện ra tròn trịa cả mười phần, ở Đại Mạc căn bản không có đi.
Cũng vì vậy y có thể khẳng định đối phương là con cái đại gia tộc, không thì là đệ tử đại môn phái nào đó, hoặc là người hoàng tộc, còn không nữa thì là hắn tự luyện. Phải, bởi cho dù thân phận cao quý cỡ nào, Dược sư có bao nhiêu kiêu ngạo, dễ gì cho hắn nhiều dược như vậy, trân quý cỡ nào chứ. Ý nghĩ đó, làm mắt y trợn ngược trong lòng, nếu đối phương thật là Dược sư, phải là thiên tài bậc nào đây.
Nam nhân lục trà kinh ngạc qua đi, mắt nhắm hờ, giọng lạnh lẽo nay có thêm phần tin cậy truyền ra:
- Tại hạ họ Lương, tên Phan Ngọc.
Mộc Tranh đã giả vờ nhắm mắt, biết đối phương nãy giờ đánh giá hắn, hắn cũng mặc kệ, chỉ nghỉ ngơi một bên. Nghe từng chữ tiết kiệm như vàng, hắn bật cười đáp:
- Ta gọi Mộc Tranh! Các hạ thực ít lời. Bất quá như vậy cũng tốt, đỡ phải nghĩ ngợi. Ha ha..
- Ta cũng vậy! Nhưng sao ngươi lại giúp ta? – Phan Ngọc trầm giọng nói.
Mộc Tranh hơi đảo mắt, không mặn không nhạt đùa nghịch:
- Vì ngươi soái a..
Câu trả lời bất ngờ, khiến nam nhân nào đó mặt mày phiếm hồng, hơi nghẹn xoay người qua chỗ khác ngồi nghỉ. Miệng lẩm bẩm:
- Trời tối nguy hiểm, đợi sáng hẵng đi.
Mộc Tranh nhếch mày khó hiểu, bộ tưởng hắn sẽ bỏ đi chắc. Làm ơn đi, hắn nào có lạnh lùng như vậy, hắn là người tốt, còn hay giúp đỡ mọi người được không, là Dược sư đó, thầy thuốc cứu người đó. Bất quá đôi khi đúng là hắn cũng thấy chết không cứu, bỏ mặc người ta, nhưng mà Phan Ngọc thì khác. Một khắc y đứng ra muốn cản địch cho hắn rời khỏi, hắn đã nhận bằng hữu này, chuyện khác không nói, không thể để một người mù ở trong rừng một mình như vậy được. Hắn cười cười đáp:
- Được..