Lục Hào

Quyển 3 - Chương 67




Trình Tiềm vẫn đưa mắt nhìn bọn Nghiêm Tranh Minh rời đi, vùng xung quanh lông mày từ đầu đến cuối không có giãn ra.

Hắn quen nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, chỉ có lúc người khác xoay người đi, mặt mày mới lộ ra vài phần tâm sự.

Trình Tiềm nói muốn ở lại cùng Đường Chẩn đi, quả thực muốn giúp là một mặt, mặt khác cũng không hẹn mà nên với Nghiêm Tranh Minh —— hắn định tách khỏi sư môn một thời gian.

Mặc dù thái độ đại sư huynh tồi tệ, rất không phối hợp, hỏi thế nào cũng không cạy miệng y được, nhưng không ảnh hưởng đến suy đoán ít nhiều của Trình Tiềm. Tâm ma trong lòng Nghiêm Tranh Minh e rằng có quan hệ không ít với hắn, nếu không hắn chẳng nghĩ ra được có lời gì mà đại sư huynh không thể nói với mình.

Nhưng tâm tư Trình Tiềm trong sáng, thái độ làm người lại luôn luôn ít vài phần nhanh nhẹn linh hoạt. Hắn đoán được thì đoán vậy thôi, bước tiếp theo không biết phải đắn đo thế nào, hắn cũng không quen nói bóng nói gió, cũng không quanh co lòng vòng, chỉ sợ mình không đủ thoả đáng, không cẩn thận khiến đại sư huynh thêm nhiều buồn phiền. Lúc này mới nghĩ tạm thời cách xa một lúc, mong rằng cái gì hắn thiếu, nhị sư huynh Lý Quân sẽ không thiếu nhanh nhẹn linh hoạt.

Trình Tiềm cũng không biết Lý Quân có đáng tin không, các sư huynh còn chưa đi xa, hắn đã bắt đầu nóng ruột nóng gan.

Đại khái người như vậy là do ông trời phái xuống khắc hắn, khiến hắn có thể hiểu được cảm giác “Gặp thì khó không gặp cũng khó”.

Đường Chẩn ngoảnh mặt làm thinh, có vài phần cảm khái nói: “Tình nghĩa đồng môn quý phái, thật làm cho người ta hâm mộ.”

Trình Tiềm mới hồi phục tinh thần, thu hồi ánh mắt nói: “Làm chậm trễ Đường huynh, xin lỗi.”

Đường Chẩn không để bụng: “Dù sao bước chân ta cũng chậm, không có gì đáng ngại.”

Niên Đại Đại ở bên cạnh bắt đầu nhiều lời: “Sao thế, Đường tiền bối bất hoà với sư môn sao?”

“Không thể nói rõ là hoà hay bất hoà,” Đường Chẩn hơi nheo mắt lại, tựa như nhớ lại điều gì, trên mặt nhuộm vài phần cô đơn nói, “Người phái Phù Dao quý tinh bất quý đa (chất lượng quan trọng hơn số lượng), khác với Mục Lam Sơn bọn ta. Mục Lam Sơn quá lớn, dưới chưởng môn có mấy trưởng lão, đều tự chiếm đỉnh núi cho riêng mình, thu đồ đệ của mình. Ta ở trên núi mấy trăm năm, ngay cả các trưởng lão còn chưa biết hết, giữa đồng môn với nhau cũng chỉ có trong thi đấu môn phái mới có thể thấy mặt. Ai là ai cũng không biết, đừng nói gì tới tình cảm, dần dà, mọi người đều nói về chuyện tư chất với năng lực, cấp bậc rất nghiêm ngặt, lạnh như băng.”

Đường Chẩn nói, nhìn ánh mắt Trình Tiềm: “Các người rất có tình người, không giống môn phái mà giống một nhà.”

Niên Đại Đại nói: “Một khi môn phái lớn mạnh, người sẽ nhiều hơn. Một khi nhiều người hơn, trật tự phải nghiêm ngặt, cảm tình giữa mọi người tự nhiên cũng xa lạ, hết cách. Nhưng trong đồng môn, luôn luôn có một hai người thân thiết mà?”

Đường Chẩn nói: “Quả thật có một sư muội, từ nhỏ lớn lên cùng ta, nàng… Lớn lên tính cách không tốt lắm, nhưng khi còn bé cảm tình của bọn ta không tệ.”

Đây là lần thứ hai Trình Tiềm nghe y nhắc đến sư muội, liền hỏi: “Sư muội của huynh có phải tên là Đường Vãn Thu?”

“Ừ, là nàng.” Đường Chẩn cũng không quay đầu lại, “Nhưng nếu nói chúng ta là “Sư huynh muội”, cũng chỉ là danh phận lúc nhỏ thôi. Khi còn bé có vài phần thân thiết, sau khi lớn lên căn bản đều chạy đông chạy tây, mọi người đều là lữ khách Mục Lam Sơn. Bây giờ dù nàng đứng trước mặt ta, ta cũng không biết mình có nhận ra được không nữa. Ta biết các ngươi có liên quan đến nàng, hôm nay nàng cũng không ở trong vòng lục hợp nữa, việc của nàng làm cũng không tính lên đầu ta.”

Trên người Đường Chẩn có loại khôn khéo lại lạnh lùng thản nhiên, không biết là bản tính như vậy, hay là vì nhiều năm hành tẩu bên bờ sinh tử mà thành. Y không thu đồ đệ, cũng không trở về môn phái, thậm chí hiếm khi nhắc đến Mục Lam Sơn, chỉ là tự mình phiêu bạt khắp núi đồi, cho dù gặp gỡ ai, đều chỉ coi đối phương như người đồng hành ngắn ngủi.

Nhóm người đóng giả tán tu lưu lạc Nam Cương, mướn xe ngựa, như người phàm một đường trèo đèo lội suối, tiếp tục đi về phía nam.

Trình Tiềm và Đường Chẩn đều không phải người thích nói chuyện trời đất, Niên Đại Đại kìm nén quá mức phải trêu chọc Lục Lang dễ khi dễ nhất. Khi Trình Tiềm nguy hiểm nhất Lục Lang chẳng nghĩ gì đã muốn xông tới, nhưng lúc này gió êm sóng lặng, ngay cả một câu nó cũng không dám nói với Trình Tiềm. Mỗi lần theo xa xa, cúi đầu không thấy ánh sáng, chôn mặt trong bóng tối.

Niên Đại Đại chạy tới kề tai nói nhỏ với Lục Lang: “Này, tiểu huynh đệ, ta định bái nhập Phù Dao —— chính là làm môn hạ bọn Trình trưởng lão, ngươi theo ta không?”

Lục Lang nhìn lướt qua bóng lưng Trình Tiềm, rồi thu hồi ánh mắt thật nhanh, lặng lẽ lắc đầu.

Niên Đại Đại còn nói nó có mắt như mù, vội vã om sòm đi tới nói: “Ôi, chuyện này ngươi không hiểu, ta nói cho ngươi biết này —— các đại nhân vật có thể tu ra nguyên thần đều có khả năng lên trời xuống đất. Đừng nói người phàm, có nhiều tu sĩ môn phái nhỏ, cả đời đều chưa gặp qua tu sĩ nguyên thần đấy.”

Lục Lang không đáp, chỉ lặng lẽ nghe.

Niên Đại Đại có phần thích lên mặt dạy đời, thấy lực chú ý của nó đặt trên người mình, càng mở cờ trong bụng nói: “Hơn nữa, nguyên thần với nguyên thần cũng không giống nhau nha. Ngươi xem các vị tiền bối phái Phù Dao, Trình trưởng lão chúng ta… Ai yo, cũng không cần nói, còn có chưởng môn bọn họ, đấy chính là kiếm tu á! Lần đầu tiên ta thấy kiếm tu sống… Tuy tính tình không tốt lắm, nhưng không sao, cùng một kiếm tu trên nguyên thần nói chuyện, việc này đủ để ta ra ngoài thổi trâu nhiều năm.” (Thổi trâu ý nói khoe khoang)

Lục Lang lắc đầu, cố khàn giọng nói: “Đường chân nhân giữ lại cho ta một mạng, ta muốn ở bên phụng dưỡng người. Huống hồ bản lĩnh ta thấp, đi theo bên Trình chân nhân cũng thêm cản trở, trước hết cứ ghi nhớ kỹ, sau này lại báo đáp.”

Niên Đại Đại nghe xong, ngẩn người, nói với Lục Lang: “Ngươi… Ngươi người này, nói không chừng Trình trưởng lão sẽ bằng lòng thu ngươi làm đồ đệ.”

Lục Lang cúi đầu, không nói thêm nữa.

Đoạn đường này chỉ khoảng gần một trăm dặm, đoàn người bọn họ thế mà bị các đại yêu tiểu ma đánh cướp không dưới mười lần.

Trình Tiềm một kiếm chém hai gã ma tu ý đồ nửa đêm canh ba âm thầm vào giết người đoạt bảo, cảm giác thời gian này mình nên xưng là giết người như ngoé. Trên Sương Nhẫn đã kết một tầng huyết sương mỏng, phản chiếu mi tâm có một tầng sát ý của Trình Tiềm, càng thêm vẻ người lạ chớ gần.

Từ khi Nam Cương xuất hiện Ma Long, các ma tu như rục rịch chuẩn bị tạo phản, tập kết thế lực khắp nơi, thủ đoạn vô cùng đơn giản thô bạo —— tàn sát sạch nam nữ lão ấu trong thành, trực tiếp chiếm đóng, ở trên cổng thành đầy huyết khí, treo đầy đầu người. Sau đó để nghịch chuyển thanh khí trong thành, thành lập vài toà thành ma.

Không hay chính là, băng tâm hoả ở ngay trong địa bàn thành ma.

“Băng tâm hoả” này thực ra cũng không phải chân hoả, mà là một khối đá đặc biệt. Tương truyền tầng ngoài vật ấy lạnh như hàn băng nghìn năm, bên trong lại có một khối noãn ngọc chứa đầy linh khí, có thể bảo tồn thi thể nghìn năm không thối rữa, nhưng không đến mức đông cứng ngắc thi thể. Khi lấy ra sẽ tươi mới như vừa tắt thở, là thánh thạch đặt móng trong đại thành Chiêu Dương ở Nam Cương.

Nam Cương nóng bức, chướng khí hoành hành, khí hậu đa số ác liệt. Chỉ riêng thành Chiêu Dương vì băng tâm hoả này mà bốn mùa như xuân, thương khách lui tới đều tụ tập tại đây, từ từ trở thành thành trì đệ nhất Nam Cương… Cũng thành món hời trong mắt mấy tên ma đầu.

Niên Đại Đại không tim không phổi cảm khái nói: “Con vốn tưởng, ‘Băng tâm hoả’ này là nền móng thành trì người ta, ai mà lại chịu cho? Chúng ta lại không thể lừa gạt —— Giờ được rồi, thành Chiêu Dương bị ma đầu chiếm, dù chúng ta mạnh mẽ giành hay gạt khéo, cũng không mất đạo nghĩa, thực sự là tới sớm không bằng tới đúng lúc.”

Trình Tiềm không tin đây là trùng hợp, ẩn ý nhìn Đường Chẩn.

Đường Chẩn ngược lại cũng phóng khoáng, nói thẳng: “Đúng lúc cái gì? Ta sớm đoán được phía nam sẽ loạn, lần này cố ý đục nước béo cò. Cái gọi là ‘Thiên Cơ’ cũng chính là tai nghe bốn phương, mắt nhìn tám hướng, hơi thông thạo thuật hung cát mà thôi. Gần đây Nam Cương ma khí hội tụ, các đại môn phái đều có dị động, Thiên Diễn Xử đều tập trung không ít cao thủ đến đây, ta đoán cũng không xê xích gì nhiều. Chỉ không ngờ Ma Long xuất thế lại gây ra động tĩnh lớn như vậy.”

Trình Tiềm rùng mình, Hàn Uyên hoá thân cái gì không được, hoá thân thành rồng —— hết lần này tới lần khác gã vẫn đi về phương bắc, lẽ nào muốn đi đế đô hoàng thành?

Lẽ nào… Gã còn ôm thù Hoạ Hồn năm đó của Châu Hàm Chính, muốn tìm vận đen triều đình?

Trình Tiềm quen biết Đường Chẩn nhiều năm, mặc dù vì nguyên nhân tính cách hai người, hai bên đều không tính là quá thân thiết, hơi có chút ý tứ “Quân tử chi giao nhạt như nước”. Nhưng nói tới nói lui dù sao cũng có vài phần kiêng dè với người khác, Trình Tiềm hỏi thẳng: “Đường huynh, ta muốn thỉnh giáo huynh một việc…”

Đường Chẩn biết mà không nói: “Tứ sư đệ ngươi?”

“Chính là y,” Trình Tiềm hỏi, “Theo huynh xem, tứ sư đệ ta quả thật là một xác hai hồn sao?”

Dưới núi Phù Dao, không nhận ra Thuỷ Khanh sau khi lớn lên, một Hàn Uyên nghĩ đủ cách thả một tiểu cô nương xa lạ, một người khác lại muốn đại khai sát giới.

Dưới thiên kiếp, một Hàn Uyên nói chính xác muốn lột sống yêu cốt Thuỷ Khanh, một người muốn cứu Thuỷ Khanh, đau đớn rút lại ma khí…

“Ta thấy ngươi không rõ cái gì gọi là ‘Lấy tâm ma nhập đạo’,” Đường Chẩn nói, “Một nửa kia trên người hắn không phải ai khác, chính là tâm ma do hắn nuôi lớn. Đến tu vi loại này của hắn, tâm ma đã sớm không bị bản thân hắn khống chế, ngược lại sẽ phản phệ chủ nhân, ngươi nói cái này tính làm sao? Tâm ma là hắn cũng không phải hắn, thù hận hắn khắc sâu nhất khẳng định giống với tâm ma. Nhưng nếu… Đại sư huynh của ngươi một mực chắc chắn hắn bị ma vật chiếm lấy, cũng miễn cưỡng nói cho qua.”

Trình Tiềm: “Sao y đi tới bước này?”

“Ta không biết, chỉ có thể cho ngươi một suy đoán,” Đường Chẩn suy nghĩ một chút, không kiêng kỵ gì mà nói rằng, “Ví dụ như lấy ta mà nói, ta bây giờ là một cô hồn dã quỷ, nằm mơ cũng muốn một lần nữa có lại thân thể. Đoạt thân đương nhiên là tốt nhất, thân thể không bị thối rữa còn có thể lấy một thân tu vi của đối phương làm của mình. Tuy nói đạo đoạt thân là tà thuật, nhưng ta sẽ không nghĩ vậy, chỉ là không đáng để đi đường này thôi. Nhưng nếu lúc này ta có một sợi tâm ma thì dễ dàng hơn, ta muốn cái gì hay không muốn cái gì, nó đều có thể làm được, ta chiếm được cái mình muốn, lại có thể làm tất cả mọi việc mà không phải xuất phát từ ý định ban đầu, chẳng phải vừa vô tội lại được lợi?”

Câu “Không biết” từ trong miệng Đường Chẩn lời lẽ như đao, Trình Tiềm không thể chống đỡ.

Đường Chẩn lại nói: “Ma đầu sư đệ kia của ngươi, năm đó quan hệ với ngươi hoà thuận không?”

Bàn tay Trình Tiềm siết chặt Sương Nhẫn, âm thanh đè trong cuống họng, thấp giọng nói: “Còn hơn ruột thịt.”

Đường Chẩn nhẹ nhàng cười nói: “Vậy là không được rồi, hắn tu vi thấp, môn phái nguy nan trước mắt, hắn chẳng những không thể ngăn địch, trái lại bị kẻ địch lợi dụng, lỡ tay giết ngươi, từ nay về sau còn mặt mũi nào nhìn đồng môn? Còn mặt mũi nào tự nhìn mình? Dứt khoác mượn cớ Hoạ Hồn, thêm dầu vào lửa mà theo đuổi tâm ma mới mẻ —— đạo tâm ma, người tu phải vừa cường đại vừa yếu đuối mới có thể tu thành, kể ra tứ sư đệ của ngươi cũng là một nhân tài.”

“Đừng nói nữa,” Trình Tiềm bỗng đứng lên, hận không thể lập tức trở về tìm bọn Nghiêm Tranh Minh, nói nhanh: “Đêm nay ta sẽ giúp huynh lấy băng tâm hoả, Đường huynh nói cho ta biết phương hướng.”

Ma tu túng dục, thành ma không đêm.

Vào ban đêm, Trình Tiềm một mình vào trong thành.

Hắn thu liễm toàn bộ nhân khí, đi qua tầng tầng lớp lớp huyết khí ma chướng, lấy từ trong lòng ra địa đồ Đường Chẩn đưa hắn, tỉ mỉ kiểm tra đối chiếu một lát, nhất thời do dự —— nội thành có ba tầng lầu chuông trống, băng tâm hoả ở giữa đất trống, bốn phương tám hướng thông với đường, vừa vặn có thể loại trừ chướng khí và hơi ẩm nơi đây. Trình Tiềm định thần không biết quỷ không hay vào, ai ngờ chỗ băng tâm hoả lúc này bị đám ma đầu tứ lục bất thông* trong thành chiếm mất. Bọn họ dựng lên một lầu các phóng đãng trên băng tâm hoả.

(*): ý nói người cổ đại mà không biết tứ thư, lục kinh. Từ gần nghĩa là tài sơ học thiển.

Trước mặt Trình Tiềm là một tiểu lâu truyền ra tà âm, trong lòng hết sức khó xử. Hắn trốn nơi góc đường, không biết mình nên thẳng tay cầm kiếm vọt vào, chém người giành đá, hay là khiêm tốn trà trộn vào, tuỳ hoàn cảnh hành động.

Đúng lúc này, góc đượng đột nhiên vang lên một hồi tiếng bước chân thất tha thất thểu.

Một tên ma tu say khướt trên người hầu như không có bao nhiêu vải đi qua hướng bên này.

Ngay từ đầu Trình Tiềm đã không bận tâm, sau khi thu lại tức giận, các ma tu căn bản đều cho rằng hắn là khôi lỗi hình người, chẳng ai để ý tới hắn.

Nhưng gã lần này có chút quái thai. Nhìn thấy Trình Tiềm từ xa, ma tu tò mò bu lại, vòng quanh người Trình Tiềm mấy vòng, thấy vẻ mặt hắn đờ đẫn, trên người không có chút nhân khí, liền cười hì hì đưa tay lên mặt hắn sờ soạng một cái. Dùng mũi ngửi ngửi, nói: “Khôi lỗi ai thu tốt thế này? Đúng là loại cao cấp, lời cho ta quá đi…”

Tiếp đó, ma tu hí hí mắt đưa tay phải vào vạt áo Trình Tiềm.

Trình Tiềm: “...”

Lông mao hắn dựng lên, cả người nổi đầy da gà.

Ma tu đã quá say, lảo đảo rồi mà vẫn còn nói: “A… Tốt thế này hình như còn tự động đậy được? Hắc hắc, chủ cũ của ngươi khẳng định hứng thú lắm…”

Trình Tiềm không thể nhịn được nữa, hàn khí bén nhọn tản ra ngoài, ma tu giật mình tỉnh lại, đối diện một đôi mắt ngập tràn sát ý. Sau một khắc, gã chưa kịp hó hé một tiếng, yết hầu mát lạnh, bị một kiếm xuyên thủng.

Trải qua trận này, Trình Tiềm mới bác bỏ ý nghĩ “cẩn thận trà trộn vào” mới vừa rồi, hắn trực tiếp hoá thành tàn ảnh, vọt vào tường viện trong tiểu lâu.

Bên trong tường chất một loạt thi thể, có vừa mới chết không lâu linh khí chưa tan, còn có thể nhìn ra là tu sĩ. Trình Tiềm đảo mắt sơ qua, phát hiện thi thể không có một bộ hoàn chỉnh, nếu không phải cụt tay thì thiếu chân, hoặc chỉ còn trơ trọi một cái đầu, chẳng biết một bộ với ai.

Trong góc phòng có một nữ tu, mới nhìn có ba bốn phần giống Thuỷ Khanh. Ngực Trình Tiềm đập mạnh một cái, không tự chủ nhìn thêm, chỉ thấy hai gò má nàng đầy đặn, mi tâm còn có một nốt chu sa, so với tiểu sư muội gầy còm chỉ biết cắm lông gà lên đầu của hắn thì đẹp hơn không ít, đáng tiếc từ ngực trở xuống không thấy nữa.

Hồng nhan gặp phải kết cục này, ngay cả ý chí sắt đá như Trình Tiềm cũng nhìn không nổi nữa. Hắn nắm chặt Sương Nhẫn, dán người vào góc tường lướt nhẹ lên nóc tiểu lâu.

Lúc này, Trình Tiềm mới phát hiện, tiểu lâu này té ra không phải dựng lên, mà là một pháp bảo —— bên ngoài xem ra chỉ như kích cỡ tửu lâu thông thường, bên trong lại lớn đến doạ người, ước chừng xung quanh cũng phải nửa dặm, chia thành vài tầng.

Hắn liếc mắt nhìn vào, trong lầu có chừng mấy trăm ma tu, đang điên cuồng tầm hoan tác nhạc, không biết là mùi kỳ quái nào xông thẳng lên mái nhà, ngọt ngấy xen lẫn mùi tanh, khiến Trình Tiềm cảm thấy tởm lợm.

Bên góc tầng dưới chót tiểu lâu có một phòng tối, bên trong giam giữ rất nhiều người. Vì ở quá xa, không thấy rõ là tu sĩ hay người phàm, chỉ thấy mấy gã ma tu đi tới kéo cửa ra, một lát sau, dùng xiềng xích to bằng cánh tay người trưởng thành kéo một nam tử trẻ tuổi ra.

Nam tử kia vốn là một thân áo trắng, vạt áo trước dính đầy vết máu khô thành màu đen, nửa sống nửa chết bị đẩy ra ngoài, treo lên đài cao giữa sân.

Một tên ma tu lùn để mình trần lên sân khấu, trong tay cầm một cái roi thép, đi vòng quanh sân. Dưới ánh mắt nhìn trừng trừng của mọi người bên dưới bắt đầu quất vào người nọ, đánh cho vấy máu ra. Một đám đại tiểu ma đầu xung quanh ồn ào hăng hái ngẩng đầu, như mừng tết đến.

Trình Tiềm cảm thấy ngạc nhiên, ngừng chân nhìn một lát. Hắn cảm giác tên ma tu lùn này ra tay thoạt nhìn rất nặng nhưng không có ý đưa nam tử kia vào chỗ chết, trong lòng nghi ngờ nói: “Đây là muốn giữ lại từ từ hành hạ sao? Hay tên cầm roi phát ra nhân từ, muốn giữ lại một mạng cho hắn?”

Còn chưa nghi ngờ xong, Trình Tiềm đã nhìn thấy mấy ma tu khoe khoang phong tình leo lên đài, nữ có nam có. Mượn lời của đại sư huynh hắn nói, chính là bộ dạng đều chọc đau mắt, hết lần này tới lần khác còn không biết tự mình hiểu lấy. Chỉ vài bước đi, người này tốn chừng thời gian nửa nén hương, từ sợi tóc đến đầu ngón chân, toàn thân chỗ nào có thể cong đều nhéo một lần, như một đám rắn hai chân uốn éo đến.

Trình Tiềm ngạc nhiên nói: “Đây là thứ gì vậy?”

Sau một khắc, hắn trợn mắt há hốc mồm mà phát hiện nhóm ma tu này ba chân bốn cẳng tụ chung một chỗ, nhao nhao bám vào nam tử bị treo ngược lên, đem người nửa chết nửa sống từ đầu đến chân dâm loạn một lần, y phục cởi hết như nữ nhân bỏ chồng cải giá, lập tức vây quanh y bắt đầu làm tình.

Trình Tiềm: “...”

Con mẹ nó đây là nơi quỷ quái gì vậy!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.