Có đôi khi, một cái nháy mắt lại trở nên dài đằng đẵng, dài như không thể kết thúc.
Người sống một đời, có thể trải qua mấy lần như thế, nói cách khác đã đến lúc chết rồi.
Mũi kiếm Sương Nhẫn theo bản năng hướng về phía sau, bay đến giữa không trung, thẳng đến khi nó quay đầu thấy gương mặt của người sau lưng —— Hàn Uyên.
Có rất nhiều lý do để Hàn Uyên đột nhiên chạy đến sau lưng nó, có thể là muốn xem náo nhiệt, có thể là muốn đá Châu Hàm Chính một cái, chửi vài câu cửa miệng… Không có ai sẽ đề phòng gã.
Lúc này, màu đỏ trong mắt tứ sư đệ của nó chẳng khác gì với những tán tu trên đảo Thanh Long, khuôn mặt quen thuộc bị khí đen bao phủ, ngũ quan đều vặn vẹo, dường như gã đã đem toàn bộ chân nguyên tập trung vào một tay này, cố dùng sức quá mức, xương ngón tay đã gãy, nhưng gã không biết đau.
Tán tu hoạ hồn trên đảo cũng giống vậy —— đừng nói là đau, ngay cả chết bọn họ cũng nào biết.
Trình Tiềm kinh ngạc nhìn Hàn Uyên chằm chằm, cảm giác chân nguyên và sinh mệnh tất thảy đều trào ra theo lỗ hổng nơi ngực, còn rỉ ra hỉ nộ ngập tràn trong lòng nó, bịt không được, giãy dụa cũng không được, dù thế nào cũng khó mà tin được.
Hàn Uyên không hề hay biết mà nhìn lại nó, sau đó mạnh mẽ rút tay khỏi ngực Trình Tiềm, máu thịt bắn tung toé trên mặt gã, gã thẩn thờ nhìn Trình Tiềm ngã dưới chân mình.
Trình Tiềm vẫn nhìn chằm chằm gã, tứ chi vô thức co giật, chút huyết sắc trên mặt dường như đều tụ lại nơi vành mắt, một chữ cũng nói không nên lời.
Trải qua mười mấy năm, từ lúc chào đời đến nay tất cả đau khổ, giận dỗi, lẫn vui mừng đè nặng tấm lưng nó, lúc này gần như đã phai màu, rơi vào một lời tán tụng hoang đường “Vận mệnh đã an bài”.
Cuối cùng, Sương Nhẫn kiếm vốn đã gác trên cổ Hàn Uyên rung kịch liệt, như một thanh sắt tầm thường rơi xuống mặt đất, chỉ làm xước một lớp da đất mỏng manh của Hàn Uyên.
Biến cố xảy ra quá nhanh, tất cả mọi người đều sững sờ, mãi đến khi Thuỷ Khanh khóc ré lên tiếng đầu tiên, Nghiêm Tranh Minh như tỉnh từ trong mộng, y vẫn giữa động tác quỳ một chân trên đất vừa rồi, tay chân như bị tước đoạt, cả người cứng ngắc, đứng không nổi.
Lý Quân luôn nhát như thỏ đế lại nhất thời nóng não, quên sạch tình trạng đáng sợ của những tán tu trên đảo, liều lĩnh xông tới đẩy Hàn Uyên ra.
Hàn Uyên bị đẩy ngã nhào ra sau, gã cũng không biết đứng lên, ánh mắt trống rỗng lệch sang một bên, nếu ngực không còn phập phồng, nhất định giống một thi thể vừa mới chết.
“Tiểu Tiềm, tiểu Tiềm…” tầm nhìn của Lý Quân bị nước mắt làm nhoè, luống cuống quỳ gối cạnh Trình Tiềm, một tay sờ tới sờ lui vô định khắp người mình, như đang ôm một tia may mắn sẽ tìm thấy thứ gì đó có thể cứu mạng người.
Trình Tiềm nằm nghiêng trên đất, như con cá mắc cạn sắp chết, có thể vì nghe thấy được giọng nói Lý Quân, đồng tử đã hơi rời rạc của nó như hồi dương có lại thần thái. Tiếp đó, Sương Nhẫn kiếm cũng vùng bay lên trời, lướt qua người Lý Quân, suýt thì đông luôn nước mắt nước mũi trên mặt Lý Quân thành băng, cắm lút vào đỉnh đầu Châu Hàm Chính.
Kiếm này giống như ứng với câu “Nam nhi đến chết tâm vẫn kiên cường.”
Châu Hàm Chính tránh thoát Tụ Linh ngọc đã là gắng gượng, lại liều mạng thúc giục “Hoạ hồn” hạ trên người Hàn Uyên, cơ bản coi như giao mạng. Cuối cùng gặp kết cục thế này, một đời gieo hoạ, đến đây là kết thúc.
Trình Tiềm và Sương Nhẫn mặc dù có cảm ứng đặc thù, Châu Hàm Chính chết dưới kiếm nó, nó không cần kiểm tra trong lòng cũng biết.
Thiếu niên mặt dính đầy máu lộ ra một nụ cười —— cuối cùng đã giết được gã họ Châu này, sau này chỉ cần bọn nó cẩn thận chút, ở bên ngoài sẽ không có người biết bọn nó là phái Phù Dao, không có người âm thầm tung tin nửa thật nửa giả về bảo vật này nọ lên người bọn nó…
Trình Tiềm khẽ thở phào nhẹ nhõm, gần như cảm thấy mình đã đại công cáo thành. Nó hơi nghiêng mặt sang một bên, giống như người sắp chết, theo bản năng tìm kiếm một chốn về.
Lúc này, Lý Quân kêu lên: “Hàn Uyên! Đệ làm sao vậy?”
Châu Hàm Chính vừa chết, cả người Hàn Uyên như một con rối giật giật một lát, chẳng biết trên người gã bị động thứ gì, Hàn Uyên vẫn chưa tỉnh táo lại, ánh mắt mê man nhìn khắp bốn phía. Khi lướt đến người Trình Tiềm, vẻ mặt gã vùng vẫy một hồi lâu, tựa như Hàn Uyên thật đang liều mạng giành quyền khống chế thân thể.
Thế nhưng, đến cuối cùng gã không thể tỉnh lại.
Hàn Uyên chợt bật dậy, không nhìn đến các đồng môn sư huynh trên đảo, đi thẳng hướng biển rộng.
Lý Quân khóc hổn hển, nhặt một đạo bí quyết chẳng biết đúng không, vung tay đánh vào sau lưng Hàn Uyên, chỉ thấy từ lòng bàn tay gã vươn ra vô số tơ nhện rất nhỏ, vững vàng trói Hàn Uyên lại, quát lên: “Đệ đứng lại cho ta!”
Hàn Uyên vô tri vô giác mặc cho tơ nhện cắt từng vết từng vết trên người. Lý Quân nghiến răng, mạnh mẽ co năm ngón tay lại, phải cố kéo gã trở về. Nhưng vào lúc này đây, trên người Hàn Uyên bỗng nổi lên một ngọn lửa không rõ, chẳng biết ngọn lửa này là gì, chớp mắt đã đốt sạch tơ nhện quấn người của Lý Quân và y phục Hàn Uyên. Sau đó, không ai có thể cản được Hàn Uyên cứ loã thể như vậy mà thả người nhảy, nhảy vào biển nước mênh mông, không nhìn thấy nữa.
Một loạt sự việc này Trình Tiềm không biết. Tất cả giác quan của nó đều trở nên trì trệ, toàn bộ đều tập trung vào đau đớn. Một đôi tay lạnh lẽo duỗi đến, nâng cả người nó lên, ngón tay của người kia run rẩy vuốt ve khuôn mặt nó.
Nói đến cũng kỳ, giờ khắc này, Trình Tiềm không hề ngửi thấy mùi máu tươi đầy đất, quái lạ mà ngửi được mùi hương hoa lan.
Đây là mùi toả ra từ nơi ống tay áo đại sư huynh mỗi lần bôi thuốc cho nó, là mùi trong áo ngủ bằng gấm nhàn nhàt toả ra mỗi khi nó đến ngủ nhờ phòng sư huynh. Mỗi lần vương vấn bên người, nó đều cảm thấy buồn ngủ.
Ý thức Trình Tiềm bắt đầu mơ hồ, sự trấn tĩnh mới vừa rồi nó có chết cũng muốn kéo Châu Hàm Chính theo thoáng qua rồi biến mất, nhất thời cũng quên mất chính mình đang ở đâu.
“Đệ…” Trình Tiềm phát ra tiếng mê sảng nhỏ như muỗi kêu.
Nghiêm Tranh Minh cúi đầu, chậm rãi nâng tai Trình Tiềm đến gần môi y: “Ừ?”
“… Muốn về… nhà…”
Nghiêm Tranh Minh giật mình, lộ ra nụ cười như đau như mừng.
Y lảo đảo ôm Trình Tiềm đứng lên, dịu dàng nói: “Được, về nhà, sư huynh mang đệ về núi Phù Dao, chúng ta đi.”
Dường như Trình Tiềm có mỉm cười, dần dần không còn sức nói, vì vậy nó lặng im.
Đồng thời, nó thầm nghĩ viễn vông: “Đau thật, chết đau như thế này, vậy sinh cũng đau như vậy sao?”
Sau nó lại nhớ tới, khi sinh dường như có mẹ ruột đau thay nó.
Đột nhiên, tất cả oán giận với cha mẹ hay với mọi người trong Trình Tiềm đều tan thành mây khói, ngay cả cuộc đời ngắn ngủi đầy khốn khó hay ăn nhờ ở đậu của nó, cũng đều tan trong mùi hoa lan tĩnh mịch rối rắm.
Cuối cùng, đầu Trình Tiềm chợt mất đi chống đỡ, vô lực ngã trên vai Nghiêm Tranh Minh.
Đã gọi là trần duyên, ắt phải xôn xao, hợp rồi lại tan, không thể cưỡng cầu.
Lý Quân vội đuổi theo: “Sư huynh! Sư huynh! Huynh bỏ nó xuống đi, tiểu Tiềm chết rồi!”
Nghiêm Tranh Minh mắt điếc tai ngơ, Lý Quân níu cánh tay y lại: “Sư huynh!”
Bước chân Nghiêm Tranh Minh tạm dừng, quay đầu lẳng lặng nhìn gã, một giọt nước mắt cũng không rơi, lời Lý Quân không để trong lòng, chỉ cho gã hai câu “Đồng Tiền đang ngủ, đừng quấy rầy.”
Trước mắt một chết một mất tích, nếu còn thêm một điên, nhất định Lý Quân sẽ không biết làm sao. Gã lui về sau nửa bước, run giọng nói: “Đại sư huynh, huynh đừng làm đệ sợ.”
“Ta biết.” Nghiêm Tranh Minh rũ mắt, tự lẩm bẩm một mình, “Ta không điên, đệ nói tiểu sư muội đừng khóc.”
Lý Quân nghe xong lại càng hoảng, bởi vì đại sư huynh điên vậy có chút khác thường.
“Múc nước qua đây.” Nghiêm Tranh Minh kêu, y không quay đầu mà ôm thi thể Trình Tiềm đi đến giữa đảo, miệng nói, “Cho đệ ấy sạch sẽ… Sau đó chúng ta nghĩ cách làm một chiếc thuyền.”
Lý Quân ngơ ngác hỏi: “Ngồi thuyền đi đâu?”
Nghiêm Tranh Minh: “Trước hết về Nghiêm gia xem, nhưng ta đoán chắc Nghiêm gia đã mất. Nhà của ta tuy rằng giàu có một phương, dù sao cả nhà toàn người phàm, diệt trừ họ với nhấc một tổ kiến cũng không khác gì… Ta chỉ muốn tận mắt nhìn, bằng không cứ nghĩ đến.”
Cả người Lý Quân lạnh run. Dọc đường đi, bọn họ toàn lừa mình dối người nói khôi lỗi phù của Tuyết Thanh là bị mất, người không sao cả, đương nhiên Nghiêm gia càng không thể nào có chuyện. Mà bây giờ, chưởng môn sư huynh dường như đã chấp nhận trên đời này chẳng còn ai có thể tăng thêm tin buồn cho y nữa.
Giả Thạch lặng lẽ buông Thuỷ Khanh ra, nhanh nhẹn đi tìm nước, lại giúp Nghiêm Tranh Minh để Trình Tiềm xuống, rửa sạch vết máu khắp người thiếu niên. Làm xong đâu đó, Nghiêm Tranh Minh vẫn cảm thấy áo mũ Trình Tiềm hơi qua loa, vì vậy cởi áo ngoài mình ra, bọc lại Trình Tiềm.
Nghiêm Tranh Minh nửa quỳ bên cạnh Trình Tiềm, ngơ ngẩn nhìn gương mặt đó hồi lâu, cảm thấy hy vọng trong lòng bay hết.
Nghiêm Tranh Minh bỗng thầm nghĩ: “Ta còn sống làm chi, không bằng cùng đi với đệ ấy?”
Ý nghĩ vừa ra, chân nguyên trong cơ thể y nhất thời nghịch chuyển, trên mặt Nghiêm Tranh Minh bỗng phủ lên một tầng huyết sắc chẳng lành, giống như dấu hiệu tẩu hoả nhập ma. Nghìn vạn oán khí nhấp nhô trong lòng y, không đầu không đuôi mà xâu thành một cái thiên la địa võng, vây chặt lấy ba hồn bảy vía y. Châu Hàm Chính, Đường Nghiêu, Bạch Kê… Vô số khuôn mặt hiện lên trước mắt.
“Vì sao bọn họ không chết đi?” Nghiêm Tranh Minh thì thào, “Cái gọi là lẽ trời, chính là để loại vô sỉ sống đến trăm tuổi sao?”
Giả Thạch ở cạnh y lập tức cảm thấy bất thường, nhỏ giọng gọi: “Chưởng môn?”
Ánh mắt Nghiêm Tranh Minh chậm rãi chuyển qua, cặp mắt hoa đào thường mang theo ý cười như hai miệng giếng cạn sâu không thấy đáy, đen tối vô bờ. Nghiêm Tranh Minh bỗng cúi đầu nở nụ cười, gằn từng chữ một: “Nếu ta đắc đạo, cũng muốn hống hách lộng hành, tuỳ ý lạm sát, ra sức cướp bóc. Ai dám cản đường ta, ta sẽ khiến hắn ngàn đao róc thịt, vĩnh viễn không được siêu sinh, bất kể là thần hay phật!”
Lý Quân hoảng hốt: “Sư huynh, huynh, huynh nói gì vậy?”
“Dựa vào cái gì?” Nghiêm Tranh Minh cúi đầu đè thấp giọng nói khàn khàn, “Dựa vào cái gì chứ!”
Lời y chưa dứt, quanh thân đã dâng lên một tầng khí đen, cát đá theo tiếng nổi lên, nhất thời người khác không thể đến gần. Lý Quân đưa tay nắm bừa bả vai y, còn chưa đụng được đã bị văng ra ba bốn bước, nện mông xuống đất.
Giả Thạch chẳng biết nên làm thế nào cho phải, đành trông mong nhìn Lý Quân.
Lý Quân nhảy dựng lên, miệng hùm gan sứa nói: “Nghiêm Tranh Minh! Tiểu Tiềm gặp chuyện không may, tiểu Uyên mất tích, huynh tưởng là đệ không biết đau khổ sao? Đệ tình nguyện người chết là đệ!”
Tính cách Lý Quân từ nhỏ đã không sắc sảo, là nguỵ quân tử, theo năm tháng lớn lên, hiếm khi giận dữ hay nghiêm nghị. Bởi vậy vừa tích góp được chút lửa giận, hai ba câu đã bay sạch, sức cùng lực kiệt. Lý Quân nói xong, vành mắt ửng đỏ, giọng nói mang theo chút nức nở thổ lộ ra việc nhiều năm gã vẫn không chịu thừa nhận ngoài miệng: “Chí ít tiểu Tiềm mạnh hơn đệ nhiều.”
Đáng tiếc khó lắm gã mới thổ lộ tiếng lòng, kết quả đàn gảy tai trâu, Nghiêm Tranh Minh giống như bị điếc, đất đá bay loạn đập trúng mặt Lý Quân, để lại một vệt máu. Lý Quân bị ép lui về sau mấy bước, vừa lúc đụng phải Thuỷ Khanh bị ném qua một bên không ai coi.
Thuỷ Khanh bất lực ôm lấy bắp chân gã. Chỉ mới mấy ngày, gương mặt phúng phính như bánh bao của nhỏ gầy hẳn đi, cằm nhọn hoắc như hai cây Sưu Hồn châm trên cổ. Nhãn thần Lý Quân đảo qua, đột nhiên ngồi xổm xuống chụp lấy vai nhỏ, nói gấp: “Cho ta mượn Sưu Hồn châm chút!”
Thuỷ Khanh chưa kịp phản ứng, Lý Quân đã kéo ra một cây Sưu Hồn châm, phá bỏ lớp bọc gỗ nơi đầu châm, phóng tới hướng Nghiêm Tranh Minh.
Thuỷ Khanh sợ ngây người, đệm theo một tiếng thét chói tai, Sưu Hồn châm bay thẳng vào trong khói đen, cắm trúng vai Nghiêm Tranh Minh.
Khói đen dày đặc tản đi, Nghiêm Tranh Minh kêu lên một tiếng đau đớn, cả người bổ nhào về trước, nằm trên người Trình Tiềm, không đứng dậy nổi.
Lý Quân lập tức xông lên, nhanh nhẹn rút châm độc ra, cầm máu cho Nghiêm Tranh Minh, đẩy một đạo chân nguyên vào, ép sạch máu độc ra trước khi nó kịp lan tràn, mãi đến khi máu đen chuyển sang đỏ gã mới thở phào nhẹ nhõm. Lấy một lọ thuốc giải độc trong người bị ngâm nước biển ra, đẩy đẩy Nghiêm Tranh Minh vẫn không nhúc nhích, lúng ta lúng túng nói: “Ta gọi mà huynh không chịu trả lời… Cực chẳng đã, sư huynh, trước hết ăn thuốc giải độc này đi.”
Nghiêm Tranh Minh không ngẩng đầu, Lý Quân đợi một lát, không thấy hồi âm. Vì vậy cẩn thận đặt tay lên bên vai không bị thương của Nghiêm Tranh Minh, lúc này mới cảm giác được thân thể đại sư huynh run bần bật như lá rụng.
Nghiêm Tranh Minh ôm chặt lấy thân thể đã lạnh lẽo của Trình Tiềm, khóc rống nghẹn ngào.
Bọn họ nán lại trên đảo nửa tháng, rốt cục làm xong một con thuyền độc mộc khắc đầy phù chú thô sơ. Con thuyền nhỏ chỉ có thể chở được hai người, may là Thuỷ Khanh còn nhỏ, có thể ráng chen một chút. Nghiêm Tranh Minh có thể ngự kiếm, miễn cưỡng đồng hành được. Y xé một đoạn vải bố, bọc kỹ thanh Sương Nhẫn của Trình Tiềm mang theo, bao hành lý đơn giản đến không thể đơn giản hơn.
“Chưởng môn sư huynh, đi thôi.” Lý Quân nhắc nhở.
Nghiêm Tranh Minh gật đầu, trước khi đi còn quay đầu nhìn thoáng qua hoang đảo nhỏ vô danh. Vẻ thiếu niên lém lỉnh giữa hai hàng lông mày trong một đêm như phủ thêm một tầng u sầu, giống như lòng người bị năm tháng kéo dài vô tận, chỉ trong khoảnh khắc, thiếu niên cũng đã thay da đổi thịt, trưởng thành.
Nghiêm Tranh Minh nhìn hòn đảo, mặt mày bỗng nhiên hơi cong, lộ ra vài phần dịu dàng trĩu nặng: “Đợi một ngày, chúng ta có thể quang minh chính đại trở về núi Phù Dao, sẽ đến đón đệ về nhà có được không?”
Dĩ nhiên chẳng ai trả lời y.
Nghiêm Tranh Minh đeo bọc vải cuộn lấy Sương Nhẫn sau lưng, giẫm lên một góc bội kiếm, ngự kiếm mở đường.
Trời biển một màu, khắp nơi chỉ còn mênh mông.