Lục Gặp Ký Thu

Chương 8: Lấy lùi làm tiến




Chín giờ sáng, Lộ Ký Thu vươn tay tắt chuông báo thức lần thứ ba, căn phòng nhanh chóng yên tĩnh trở lại.

Ở trong chăn rầm rì vài tiếng, cô cố gắng ngồi dậy, cầm điện thoại híp mặt xem giờ.

Quả thực cô nên rời giường.

Tối hôm qua, hai người chúc ngủ ngon xong, Lộ Ký Thu lăn lộn trên giường, mãi đến 5 giờ, trời tờ mờ sáng thì mới ngủ được.

Ngáp một cái, đi ra mở cửa phòng, ngay lập tức ngửi thấy mùi trứng chiên thơm phức ở dưới lầu tỏa lên, Lộ Ký Thu sững sờ một chút rồi ngay lập tức nhớ là bản thân đang quay chương trình thực tế.

Xoay người quay trở lại phòng lấy micro, cô sẽ gắn nó sau khi rửa mặt xong.

Rón rén bước xuống lầu nhưng vẫn bị Lục Nhất Hành nghe thấy.

“Sớm!”

Lục Nhất Hành đang khuấy nồi trên bếp, mỉm cười nhìn cô.

“Vâng… chào buổi sáng!”

Lộ Ký Thu đi bước nhỏ vào phòng tắm, cô còn chưa thích ứng với việc có “bạn trai” nấu bữa sáng cho.

“Một chút nữa thôi là có thể ăn, em rửa mặt trước đi.”

“Được ——”

Vừa dứt lời, Lộ Ký Thu nhanh chóng chạy vào phòng tắm.

Lục Nhất Hành xoay người nhìn đồng hồ trên tường phòng khách, khẽ mím môi, xem ra là hoàn toàn chính xác, phải chuông reo ba lần mới tỉnh dậy được.

Bên trong phòng tắm, Lộ Ký Thu rửa mặt đơn giản, sau khi rửa mặt, cô vừa chải tóc vừa liếc trộm máy cạo râu đặt bên cạnh bồn rửa mặt, anh ấy cũng hài lòng về món quà này mà, đúng không?

Đeo micro, Lộ Ký Thu đi ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy anh đang bưng đồ ăn lại bàn thì vội vàng tới giúp đỡ.

“Để em bưng lên nhé!”

Lộ Ký Thu chủ động nhận lấy cái khay, nếu cô không ngủ nướng thì đã có thể cùng với anh chuẩn bị bữa sáng rồi.

Lục Nhất Hành làm sandwich phô mai với chà bông, cộng thêm một cái trứng ốp la và vài lát thịt xông khói chiên giòn.

Chỉ cần ngửi thôi cũng đã làm cho người ta nuốt nước miếng. Lộ Ký Thu nhấp một ngụm sữa, cầm lấy bánh sandwich rồi cười híp mắt nói: “Em ăn đây!”

Nếu nói, có người khi mới rời giường thường hay khó chịu, thì Lộ Ký Thu lại là một dạng người khác, sáng sớm chỉ cần được ăn ngon thì cô có thể cười tươi suốt cả ngày.

Sandwich làm bánh mì nướng đã được cắt các cạnh đi nên ăn sẽ mềm hơn, phô mai tan chảy hòa quyện với chà bông, cắn một ngụm, Lộ Ký Thu đã không kìm lòng được mà “Ưm” một tiếng, “Ăn thật ngon nha!”

Lục Nhất Hành đột nhiên nở nụ cười, cúi đầu cầm nửa phần sandwich, cười nói: “Công ty quảng cáo mà nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ trả thêm tiền đấy.”

Lộ Ký Thu hơi sửng sốt, lập tức chú ý đến ba gói phô mai đang đặt ở vị trí rất dễ thấy trong phòng bếp…

【 Ting tong ——】

Tiếng chuông cửa vang lên, Lục Nhất Hành thả miếng sandwich trong tay xuống, đứng dậy đi mở cửa.

Lộ Ký Thu lại tiếp tục cắn một miếng sandwich, nhìn theo anh, không khỏi nghi hoặc, sẽ là ai chứ?

Vẫn còn đang suy nghĩ thì thấy đạo diễn Lục Đồng đến. Lộ Ký Thu vội vàng ăn nốt miếng sandwich cuối cùng, Lưu Đồng chắc chắn là đến tìm cô, dù sao cô ấy cũng là đạo diễn phụ trách ba mươi ngày này của cô.

“Không cần phải gấp, cứ từ từ ăn —— “

Trên tay Lưu Đồng đang cầm một túi tài liệu, đi tới ý bảo hai người không cần dừng lại.

Lục Nhất Hành lại một lần nữa ngồi xuống, liếc mắt nhìn Lưu Đồng, ho nhẹ hai tiếng.

Nghe tiếng anh, Lộ Ký Thu bật hỏi: “Thầy Lục, anh bị làm sao vậy?”

Lục Nhất Hành cầm ly sữa lên, ánh mắt hơi né tránh nói: “Không khí trong nhà quá khô hanh.”

Nói xong cũng chuyển chủ đề cho Lưu Đồng: “Đạo diễn Lưu, chị qua đây có chuyện gì không?”

Lưu Đồng xấu hổ cười, anh trai à, chẳng phải anh kêu tôi tới hay sao?

Nhớ lại tối hôm qua, lúc ba giờ sáng, một mình Lục Nhất Hành qua phòng 902.

Anh đi vào, bảo tổ tiết mục tắt hết camera.

“Anh Hành, tóc anh làm sao vậy?” A Hồng lo lắng hỏi, một chút buồn ngủ cũng không có.

Lưu Đồng đẩy nhẹ cùi chỏ vào A Hồng không hiểu chuyện, thấp giọng nói: “Đi đi, đi xem màn hình giám sát đi.”

“Khách mời đều đã ngủ, em nhìn cái gì…”

“Bảo cậu đi thì cậu phải đi!”

Thật vất vả mới đuổi được A Hồng đi, lúc này Lưu Đồng mới hạ giọng hỏi Lục Nhất Hành: “Anh Hành, anh tới tìm tôi à?”

Lục Nhất Hành khẽ nhướng mày, khóe miệng mấp máy, nói: “Tôi có đề nghị, không biết có nên nói hay không.”

Lưu Đồng cười hắc hắc, cảnh giác nhìn xung quanh một chút: “Ở đây không có ai, anh cứ việc nói thẳng nhé, khả năng nhận thức của tôi rất cao đấy.”

“Cho đến thời điểm hiện tại thì chương trình đang rất tốt, chỉ …” Lục Nhất Hành cố ý dừng lại một chút, sờ sờ mũi rồi tiếp tục nói: “Chỉ là có một số chi tiết nhỏ không được chu đáo cho lắm.”

“Dạ dạ dạ, anh tiếp tục nói đi.”

Lục Nhất Hành liếc mắt nhìn thẻ nhiệm vụ trên bàn, nhàn nhạt lên tiếng: “Nếu là người yêu, thì cách xưng hô có thể….”

Lưu Đồng chớp chớp mi, ngay lập tức đã hiểu.

Khi Lục Nhất Hành rời đi thì đã ba giờ rưỡi, Lưu Đồng sửa thẻ nhiệm vụ suốt đêm, nheo nheo mắt thì nghe thấy A Hồng nói Lộ Ký Thu đã thức dậy, cô liền rửa mặt ra cửa.

“Chị Đồng?” Lộ Ký Thu nhẹ giọng gọi Lưu Đồng đang thất thần.

Lưu Đồng ngay lập tức khôi phục tinh thần, vội vàng đi vào vấn đề chính.

“Chị tới là đưa thẻ nhiệm vụ cho em.” Lưu Đồng cười cười, đem thẻ nhiệm vụ trong tay đưa cho Lộ Ký Thu, “Bây giờ, em có thể mở ra xem.”

Lộ Ký Thu lấy khăn tay lau sạch tay, cầm thẻ nhiệm vụ, tò mò nhìn sang Lục Nhất Hành, thấy Lục Nhất Hành cũng đang hồi hộp lo lắng.

“Hôm nay thầy Lục không có thẻ nhiệm vụ sao?”

Lục Nhất Hành quay đầu nhìn Lưu Đồng, nghiêm trang hỏi: “Đạo diễn Lưu, tôi không có sao?”

Với nhiều năm kinh nghiệm nghề nghiệp, Lưu Đồng lắc đầu nói: “Anh Hành là do A Hồng phụ trách, tôi cũng không rõ.”

Lục Nhất Hành làm bộ như chợt hiểu ra, sờ sờ cằm, nhìn Lộ Ký Thu nói: “Khả năng hôm nay chỉ có em có nhiệm vụ, trước hết mở ra nhìn xem thử là gì.”

Ngẫm lại cũng đúng, nhiệm vụ nắm tay ngày hôm qua cũng chỉ có một mình Lục Nhất Hành có thẻ nhiệm vụ, cô cũng không có.

Ném nghi vấn qua một bên, Lộ Ký Thu mở thẻ nhiệm vụ, chăm chú nhìn.

【Quy tắc bắt buộc của cặp đôi: Mối quan hệ thân mật không thể không “xưng hô thân mật”, vui lòng thảo luận với nửa kia và trải qua 29 ngày còn lại với việc gọi tên nhau bằng tên gọi thoải mái nhất! 】

Xưng hô thân mật??

Lộ Ký Thu vô thức ngẩng đầu lên hỏi Lưu Đồng: “Chị Đồng, xưng hô thân mật là cái gì nha?”

Trong lòng Lưu Đồng đã rối loạn thành một đoàn, nhưng nét mặt vẫn cô gắng duy trì mỉm cười: “Hai người thương lượng một chút, cái này không có yêu cầu cụ thể, chính là… Không thể gọi là “thầy Lục” nữa.”

Lộ Ký Thu há miệng, cũng muốn hỏi vì sao nhưng lại cảm thấy đang làm điều thừa.

Hẳn là không nên gọi bạn trai bằng cái tên quá kính trọng? Quả thật đúng là có chút xa lạ, không thân mật.

“À, được rồi, ngoại trừ đưa thẻ nhiệm vụ, tôi còn muốn hỏi hai người, hôm nay có kế hoạch ra ngoài không? Nếu có, chúng ta cần phải chuẩn bị trước một chút.”

Lần trước ra ngoài ăn sáng, nhìn thì chỉ là hành trình đơn giản nhưng cũng đã làm tổ tiết mục rối loạn, vì vậy, là người phụ trách chính của cặp đôi này, cô nên hỏi trước một chút.

Lộ Ký Thu cất thẻ nhiệm vụ, mím môi suy nghĩ một chút rồi nói: “Hôm nay em không có việc gì, ngày mai mới cần phải đi thu âm ca khúc mới…”

Nói xong thì quay qua nhìn Lục Nhất Hành.

Lục Nhất Hành tiếp lời đề nghị: “Sau hôm nay tôi cũng phải quay trở về phim trường để quay phim trong vòng hai ngày, nếu hôm nay chúng ta đều rảnh, không bằng đi xem phim nhé?”

Xem phim… Cái này quả thực cũng là chuyện mà các cặp đôi yêu nhau hay làm.

Lộ Ký Thu còn chưa trả lời thì đã nghe Lưu Đồng nói: “A, tôi chợt nhớ bộ phim 《 Nằm vùng mê cung 》 của anh Hành dạo này đang rất hot ở các rạp chiếu phim!”

“Ừ, dạo này bận rộn nhiều việc, tôi chỉ có mặt vào ngày ra mắt, còn chưa xem hết bộ phim đó.” Lục Nhất Hành nhẹ giọng nói.

Nghe Lưu Đồng nói như vậy, Lộ Ký Thu mới nghĩ tới, chủ động nói: “Vậy thì xem bộ phim này nhé! Em cũng chỉ mới xem đoạn phim quảng cáo, vẫn đang muốn xem!”

Lưu Đồng vừa nghe Lộ Ký Thu hứng thú như vậy thì không quên chuyển chủ đề, hỏi: “Kỷ Thu cũng quan tâm đến phim của anh Hành sao?”

Lộ Ký Thu mở to mắt, mất tự nhiên nói: “Ừ, thầy Lục đóng phim rất tốt… Hơn nữa, có rất nhiều đề tài mà em yêu thích…”

“À…” Lưu Đồng kéo dài âm thanh, biểu cảm đã hiểu, cười đứng dậy nói: “Vậy, cứ quyết định như vậy nhé! Tôi và tổ camera nói chuyện một tiếng.”

Lưu Đồng vừa đi, hai người cùng ngồi ăn xong điểm tâm, Lộ Ký Thu chộp lấy bát đĩa, nhưng anh ta đã bình tĩnh ngăn lại.

“Đừng quậy, nghe lời.”

Lỗ tai Lộ Ký Thu đỏ ửng, đi vòng qua bên kia, lau bàn, lúc này mới nhớ đến thẻ nhiệm vụ, không kìm lòng được mà hỏi anh: “Chuyện xưng hô kia… Anh nghĩ như thế nào?”

Lục Nhất Hành mím môi, giả vờ nghiêm chỉnh phân tích, nói: “Tổ tiết mục muốn chúng ta gọi tên thân mật, như Phạm Thước đăng weibo tối hôm qua, chẳng phải xưng hô với Ông Y Y là “bảo bối” sao? Ông Y Y cũng xưng…”

Lục Nhất Hành không theo dõi weibo của Ông Y Y nên dĩ nhiên không biết cô ấy xưng hô đáp lại như thế nào. Nhưng Lộ Ký Thu và Ông Y Y là nghệ sĩ cùng công ty, đương nhiên thấy được bài đăng weibo tối qua của Ông Y Y.

Lộ Ký Thu sờ sờ cổ, có chút không được tự nhiên, nói: “Sư tỷ gọi Phạm Thước là… Anh yêu.”

“Như vậy sao!”

Lục Nhất Hành tắt vòi nước, nghiêng người nhìn cô, làm bộ như đã lui một bước lớn, “Nếu như em cảm thấy không thoải mái thì chúng ta có thể xưng hô bằng tên trước.”

Lộ Ký Thu không ngờ anh sẽ chủ động nhượng bộ, vội vàng gật đầu.

“Vậy em gọi anh là… Lục Nhất Hành?” Vừa nói xong liền che miệng, nhỏ giọng hỏi: “Có phải nghe có vẻ không lễ phép hay không?”

“Sẽ không.”

Lục Nhất Hành gần như không chần chừ, lập tức trả lời cô.

Vấn đề xưng hô rốt cuộc cũng được sửa chữa, Lưu Đồng ngồi trong phòng giám sát 902 không kìm lòng được mà vỗ tay khen hay, hay cho chiêu “Lấy lùi làm tiến” đấy!

Hai người đặt vé xem phim trực tuyến, nhưng bởi vì bộ phim này quá hot, nên việc chọn chỗ ngồi chỉ có thể thực hiện trực tiếp tại rạp mà không thể chọn online.

Rạp chiếu phim nằm ở tầng năm của trung tâm thương mại, trung tâm này có lượng khách lớn, bãi đỗ xe cũng rất nhiều người và xe, vì để tránh những phiền hà không cần thiết, hai người được tổ tiết mục sắp xếp dùng xe thương vụ đến rạp chiếu phim.

Bởi vì chân thực trải nghiệm cuộc sống người yêu, cho nên tổ tiết mục không có bao hết nguyên rạp, vì vậy đã chọn rạp thông thường, việc ghi hình công khai cũng không thể thực hiện được.

Người qua đường vừa nhìn thấy camera, bất luận khách mời có được bảo vệ nghiêm ngặt đến đâu thì cũng chẳng giúp ích được gì.

Cho nên, camera hôm nay chỉ có thể quay lén. Sắp xếp ba máy quay tại chỗ mua vé, cố gắng ghi hình được càng nhiều càng tốt.

Tổ tiết mục lái xe quanh bãi đỗ xe ba vòng, cuối cùng cũng tìm được một chỗ đậu gần nhất, sẽ thuận tiện hơn nếu đi theo từng tốp ít người, những người đi sau đều là những người ngồi trong góc, hai người xuống xe nhất định phải giữ khoảng cách ba, bốn mươi mét mới có thể đi vào thang máy.

“Dừng ở chỗ này nhé, tôi dẫn Nhất Hành và Ký Thu đi trước, mọi người chờ thang máy sau nhé!” Lưu Đồng vừa nói vừa bảo hai người xuống xe.

Lộ Ký Thu đội mũ, đeo khẩu trang, đi theo Lục Nhất Hành cũng đang ăn mặc tương tự như vậy xuống xe.

Mới vừa đi hai bước đã bị anh kéo lại.

“Hả?” Vẻ mặt Lộ Ký Thu tràn đầy nghi hoặc, xoay người nhìn anh.

Lục Nhất Hành đưa tay giúp cô kéo vành mũ lưỡi trai thấp xuống một chút, nhẹ giọng nói: “Đi theo anh.”

Một giây kế tiếp, anh đã nắm lấy tay cô.

Chờ một chút… Nhiệm vụ nắm tay chẳng phải đã kết thúc vào ngày hôm qua rồi ư??


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.