Lục Gặp Ký Thu

Chương 72: Đi thẳng vào vấn đề




Lục Nhất Hành vừa nói xong thì những fan hâm mộ bên dưới đều vỗ tay nhiệt liệt.

Trên sân khấu, Nghiêm Kha cầm micro, nói đùa: “Tớ nói này Nhất Hành, muốn thể hiện tình cảm thì về nhà mà thể hiện… Anh chàng áo thun trắng kia, tôi hoài nghi cậu là người mà Lục Nhất Hành mới tới đây để thể hiện tình cảm đấy —— “

Vừa dứt lời, khán giả trong rạp cười vang, bầu không khí cũng ấm dần lên sau kết cục phim có chút bi thương.

Sau khi cười đùa xong, Lộ Ký Thu nói ngắn gọn về cảm nhận của mình đối với bộ phim. Những người có mặt ở đây chia làm hai phe, một phe nghe xong Lộ Ký Thu nói cảm nhận của mình có giống họ hay không, một nửa còn lại muốn xem Lộ Ký Thu có bao nhiêu hiểu biết về điện ảnh.

Cho dù biết sơ sơ, nhưng cũng đã tận tâm tìm tòi nghiên cứu nội hàm, đây là điều mà những người ở đây đều mong đợi.

Lộ Ký Thu nói xong, hơi nghiêng người, nói thêm: “Tôi cảm thấy rằng, mỗi lần xem bộ phim này thì sẽ cảm nhận được ý nghĩa khác nhau, tôi nghĩ tôi sẽ xem thêm mấy lần nữa…”

Nói xong, micro còn chưa bỏ xuống thì Tư Mã Kiềm trên sân khấu đã cầm micro lên và hỏi: “Xin lỗi, xin chờ một chút.”

“Tôi mạo muội hỏi một chút, theo quan điểm cá nhân của cô thì kết thúc lý tưởng là như thế nào?”

Tư Mã Kiềm ở trên sân khấu, vẻ mặt và giọng nói đều vô cùng nghiêm túc và tôn trọng. Nhìn ra được, ông ấy có thể đồng tình, hoặc cũng có thể là rất bất đồng với cảm nhận của Lộ Ký Thu.

Lộ Ký Thu không vội ngồi xuống, tỉ mỉ suy nghĩ một chút, trả lời: “Hoàng đế ngã ngựa bị thương rất nặng, khiến cho mọi người bàng hoàng. Phía trước phía sau cung điện đã dốc hết tâm ý cho ‘vị trí’ đó… Có lẽ đây sẽ là mở đầu của phần hai.”

Đây chính là suy nghĩ thật lòng của Lộ Ký Thu, cô thích kiểu nội dung bộ phim có biến hóa như vậy.

Lời của cô vừa dứt, ngay cả hàng chục nhà phê bình phim ở hàng ghế phía sau cũng phải trầm ngâm.

Người dẫn chương trình trên sân khấu lên tiếng đúng lúc, ném vấn đề cho Tư Mã Kiềm. Với tư cách là nhà biên kịch và nguyên tác của bộ phim, ông ấy là người có quyền phát biểu nhất ở đây.

“Tư Mã tiên sinh, ngài có viết tiếp phần hai hay không?”

Nghe vậy, Tư Mã Kiềm chỉ cười cười, giơ tay lên vuốt hàm râu quai nón, cũng không đưa ra câu trả lời chính xác.

Buổi công chiếu kết thúc, chỉ còn ký giả truyền thông phỏng vấn những nhân viên chế tác và diễn viên chính. Vì để tránh rắc rối không đáng có, Lục Nhất Hành và Lộ Ký Thu rời khỏi hậu trường trước.

Mọi người đi xuống lầu bằng cầu thang độc lập trong hậu trường để đến lối ra cổng đông của Trung tâm thương mại Nam Phong. Đây là bãi đậu xe và lối vào của nhân viên.

Lưu Đồng đứng một bên gọi điện thoại cho tài xế của chương trình, nghe giọng điệu kia thì đoán chừng tài xế không nghĩ mọi người lại kết thúc nhanh đến như vậy. Anh ấy đi ra ngoài đổ xăng nên vẫn đang trên đường quay lại.

Để khách mời chờ bên ngoài thì đây là một sai sót lớn của tổ tiết mục. Lưu Đồng có chút xin lỗi hai người, sau đó giải thích cặn kẽ.

“Không sao, chúng ta chờ một lát nhé!”

Lộ Ký Thu tỏ ý đã hiểu, trời vừa tối, ánh hoàng hôn cực kỳ đẹp, làm cho người ta không khỏi dừng chân ngắm nhìn thêm một lúc.

Lục Nhất Hành nắm tay cô, nhìn trên người cô chỉ mặc một cái áo khoác len mỏng, anh không yên tâm mà hỏi: “Có lạnh không?”

Nghe vậy, Lộ Ký Thu quay đầu nhìn anh, thoáng dùng sức nắm chặt tay anh, nhẹ nói: “Có anh ở đây, sao có thể lạnh được?”

Lúc nói những lời này, Lộ Ký Thu nở nụ cười rất ngọt ngào, độ cong rực rỡ khiến cho ánh ráng chiều hoàng hôn ở xa kia cũng phải kém hơn mấy phần.

Lục Nhất Hành đưa tay ôm lên eo thon của cô, cười nhẹ rồi nói nhỏ bên tai cô: “Sao hôm nay lại ngoan như vậy? Học ai hả?”

Lộ Ký Thu nghiêng đầu nhìn đi nơi khác, mím môi cười trộm, chẳng qua là cô cảm thấy mình nên bước nhiều thêm mấy bước, như thế này thì hai người mới đi song song được.

Vì để tạo thế giới riêng cho hai người, Lưu Đồng và nhân viên công tác đều lùi ra ngoài mấy bước.

Đột nhiên, góc áo của Lộ Ký Thị bị người nào đó khẽ kéo hai cái, cô cúi đầu nhìn xuống thì phát hiện có một cậu bé đang ngửa đầu nhìn cô.

Cậu bé mặc một bộ vest yếm thắt nơ nhìn giống hệt như Conan, rất đáng yêu.

“Chị……” Giọng nói của cậu bé mềm mại, có chút quen thuộc.

Lộ Ký Thu ngồi xổm xuống, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu bé, cười hỏi: “Có chuyện gì không?”

Lúc ngồi xổm xuống, Lộ Ký Thu mới nhận ra cậu bé này, vừa định nói chuyện thấy có một người phụ nữ từ xa đi tới.

“Tiểu Trí ——”

Lộ Ký Thu vô thức đứng dậy, gật đầu chào hỏi với người phụ nữ kia.

Trên máy bay cách đây không lâu, là cậu bé này đã làm đổ ly nước…… Lộ Ký Thu có ấn tượng rất sâu với người phụ nữ này, bởi vì đuôi lông mày của chị ấy có một nốt ruồi, rất dễ nhận biết.

Người phụ nữ nắm tay cậu bé, cười nói với hai người: “Lại gặp mặt, lần trước không kịp chào hỏi đường hoàng, rốt cục hôm nay đã có cơ hội.”

Lộ Ký Thu sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn Lục Nhất Hành.

“Chị là?” Lục Nhất Hành cũng có chút nghi ngờ hỏi.

“Tên tôi là Phó Chi, chồng tôi là Tư Mã Kiềm.”

Thì ra là vợ của Tư Mã tiên sinh.

Bình thường Tư Mã Kiềm có rất ít thông tin liên quan, chớ nói chi đến vợ ông ấy, hai người không biết cũng không có gì kỳ quái.

“Chồng tôi cố ý bảo tôi xuống tìm hai người, anh ấy sẽ lập tức chạy tới, hai người có thời gian để nói chuyện phiếm vài câu không?” Phó Chi mím nhẹ môi, lúc nói chuyện thì không ngừng nhìn đồng hồ, bộ dáng giống như nóng lòng mong hai người ở lại.

Lúc ba người đang nói chuyện được một nửa thì Tư Mã Kiềm từ trên lầu chạy đến.

“Tư Mã tiên sinh.” Lộ Ký Thu gật đầu chào hỏi.

“Thật xin lỗi phải để vợ tôi mạo muội yêu cầu hai người ở lại…… Tôi cũng không lãng phí thời gian của mọi người, giờ tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề….”

Đầu tiên, Tư Mã Kiềm nghiêng người nói với Lộ Ký Thu: “Vừa rồi tại buổi ra mắt phim, cô nói đến giả thiết về kết cục, nói rất chuẩn, đúng là tôi có ý định quay phần tiếp theo, nhưng mà bối cảnh không giống nhau, có bối cảnh mới……”

Nói được một nửa, Tư Mã Kiềm nhìn Phó Chi một chút, có chút ngượng ngùng cười nói: “Trước đó, vợ tôi gặp mọi người trên máy bay, thực sự không giấu diếm gì, ngày đó vợ tôi đã chụp lén hình của hai người, về nhà tôi nhìn thấy ảnh chụp, trong nháy mắt đã liên tưởng đến phần tiếp theo vừa nói……”

Ông ấy vừa nói xong, thì Phó Chi đưa di động đưa tới trước mặt hai người, trên màn hình điện thoại là bóng lưng của hai người sóng vai dựa vào nhau.

“Tôi đang muốn tìm kiếm tạo hình cho nhân vật cho phần tiếp theo, tôi cũng tương đối khó tính trong việc tìm người nhưng mà khi nhìn thấy bóng lưng của hai người, tôi cảm thấy khí chất của hai người cực kỳ phù hợp, tôi rất hy vọng có thể hợp tác cùng hai người.”

Khi được một vị tiền bối cực kỳ có uy tín trong giới, đã sản xuất ra một tác phẩm từ mười năm trước nhưng đến nay vẫn là một tác phẩm chất lượng cao, đứng trước mặt cô, nói muốn hợp tác với cô. Lộ Ký Thu không biết Lục Nhất Hành nghĩ thế nào chứ cô chỉ biết là cô rất muốn đồng ý ngay lập tức!

Nhưng thực tế nói cho cô biết, những chuyện như thế này này, cô phải thương lượng với La Mẫn thì mới có thể quyết định được.

Tư Mã Kiềm cũng không phải là người không biết đạo lý, mặc dù không lăn lộn quá nhiều trong giới này nhưng mà quy trình từng bước thì ông vẫn hiểu rõ.

“Hôm nay nhìn thấy hai vị, lại thêm vừa rồi Ký Thu có phát biểu về kết cục của bộ phim, làm cho tôi rất kích động…… Tôi sẽ cho người liên hệ với công ty quản lý của hai người, hy vọng chúng ta có cơ hội hợp tác chung với nhau!”

Nói xong, Tư Mã Kiềm cũng không nói thêm gì nữa, ba người để lại phương thức liên lạc của nhau, sau đó ông ấy dẫn Phó Chi và cậu bé rời đi.

Một lúc sau, hai người lên xe của tổ tiết mục, khởi hành quay về căn hộ 901.

Lộ Ký Thu rất coi trọng chuyện này, ngồi trên xe không ngừng suy nghĩ.

“Một lát nữa em gọi điện thoại cho La Mẫn nhé, nói một chút về chuyện này.”

Nghe tiếng, Lộ Ký Thu quay đầu nhìn anh, lúc này mới nhớ tới là có thể hỏi ý kiến của anh một chút.

Tay trái siết chặt tay phải, nghiêng đầu vừa nghĩ vừa hỏi anh: “Anh cảm thấy chị Mẫn có thể đồng ý không?”

Theo cô, Tư Mã Kiềm là một biên kịch nổi tiếng trong giới, nhưng đột nhiên chuyển sang làm đạo diễn, cái này nhất định là một quyết định mạo hiểm. Chí ít theo quan điểm của cô, đây là một thử thách mạo hiểm đầy tính thách thức. Dù sao cầm bút viết nên một câu chuyện và ngồi trước màn hình, chỉ đạo cảnh quay là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Lục Nhất Hành nghiêng đầu nhìn cô, phân tích: “Nói thế nào đây, theo anh biết, bộ phim lần này của Tư Mã tiên sinh là cao thủ sau mười năm trở lại màn ảnh rộng.”

“Sau khi xem hết bộ phim, anh không nghĩ ông ấy đã dùng hết 100% tài năng của mình để thể hiện. Có lẽ trở lại trận chiến đầu tiên sau mười năm, ông ấy chỉ đơn giản muốn nói cho mọi người biết rằng —— có một biên kịch ‘Tư Mã Kiềm’ với những câu chuyện hay đã quay lại.”

“Bộ phim tiếp theo, Tư Mã tiên sinh lựa chọn tự mình sẽ làm đạo diễn, anh cảm thấy đây không phải là chuyện sở thích, mà giống như đã chuẩn bị từ rất lâu… Nói tóm lại, La Mẫn không nên từ chối, nhưng La Mẫn nhất định sẽ lo lắng nếu đây là bộ phim đầu tiên của em thì em có đủ sức để gánh vác hay không…”

Nghe anh nói vậy, Lộ Ký Thu không kìm lòng được mà ngắt lời: “Làm sao anh biết đây là bộ phim đầu tiên của em?”

Bộ phim của đạo diễn Ngụy xảy ra vấn đề, theo lý mà nói, Lục Nhất Hành sẽ không biết nha? Sao mà anh lại…

Lục Nhất Hành ngẩn ra, sau đó lập tức trả lời: “Anh và đạo diễn Ngụy cũng tương đối quen thuộc, ông ấy có nhắc qua với anh về việc bộ phim của ông ấy sẽ bị hoãn.”

“Ồ…” Lộ Ký Thu đáp lại, cô cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục hỏi anh: “Vậy bộ phim này của Tư Mã tiên sinh, anh sẽ nhận sao?”

Vừa dứt lời thì xe đã dừng ngay trước chung cư của bọn họ.

Lưu Đồng đi vòng ra cửa xe, giúp hai người mở cửa xe, nói: “Anh Hành, Ký Thu, ngày mai, tổ tiết mục sẽ sắp xếp cho hai người tham gia chương trình tạp kỹ trên kênh truyền hình Nam Phong.”

Lộ Ký Thu xuống xe trước, bật thốt lên hỏi: “Chương trình gì?”

“Làm một gameshow với một nửa là trò chơi, một nửa là trò chuyện, tương đối nhẹ nhàng, thời gian ghi hình khoảng chừng 2 tiếng.” Lưu Đồng vừa nói vừa đi tới cửa thang máy, “Hiện tại, nghệ sĩ xác định tham gia có cô Đặng Mạn, một nhóm nhạc nữ năm thành viên và một quán quân trong một chương trình tìm kiếm tài năng gần đây…”

Sau đó Lưu Đồng nói cái gì, Lộ Ký Thu đều không nghe lọt tai.

Đặng Mạn, trùng hợp như vậy, lại gặp chị ấy.

Lộ Ký Thu không biết vì sao, sau khi nghe người ta nói nhảm nhí về mối quan hệ của chị ấy và Lục Nhất Hành lúc trước, cô không có ấn tượng tốt với Đặng Mạn, thậm chí có chút…

Lục Nhất Hành thấy cô không nhấn nút thang máy thì tiến lên đưa tay nhấn nút, sau đó xoa nhẹ đỉnh đầu của cô, “Làm sao vậy? Còn đang suy nghĩ chuyện bộ phim đó sao?”

Lộ Ký Thu khôi phục tinh thần, sờ lỗ tai nói: “Không phải, chỉ đang nghĩ đến gameshow ngày mai, cảm giác lâu rồi không đến đài truyền hình Nam Phong.”

Năm đó, Lộ Ký Thu cũng trổ hết tài năng trong chương trình tìm kiếm tài năng của đài truyền hình Nam Phong, sau đó mới được La Mẫn nhìn trúng rồi ký hợp đồng.

Mọi người đi vào thang máy, từ đầu đến cuối Lộ Ký Thu đều không nói chuyện, cho đến khi hai người vào căn hộ 901.

Lộ Ký Thu thay dép trước, vừa chầm chậm cởi cúc áo khoác vừa nhìn lén anh.

Nếu không, sao mà Lục Nhất Hành lại tóm được ánh mắt trốn tránh của cô khi ngẩng đầu lên cơ chứ.

“Rốt cuộc là làm sao vậy?” Lục Nhất Hành ôm cô vào lòng, nhếch mày, cố ý làm bộ hung dữ hỏi: “Nói cho anh biết nào!”

Lộ Ký Thu dựa vào lòng anh, do dự rồi hỏi: “Anh với Đặng Mạn… rất thân thuộc sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.