Lục Gặp Ký Thu

Chương 70: Kỹ thuật không tệ




Làm trò trước mặt mấy trăm vạn khán giả xem livestream, Lục Nhất Hành không hề giấu diếm tình cảm của mình dành cho Lộ Ký Thu, giống như có người từng nói —— Có đôi khi chỉ là một hành động xoắn tóc cũng làm cho người ta cảm thấy chùm tóc đó vốn thuộc về lòng bàn tay của người đó.

Lộ Ký Thu ‘từ chối’ Lục Nhất Hành giúp cô hóa trang thành ‘mèo hoang quyến rũ’. Cô tìm cho anh một bảng phấn mắt tông đất ‘an toàn’ nhất.

“Dùng màu nhạt nhất để tán lên trên là được.” Lộ Ký Thu vừa nói vừa khua tay múa chân, rất sợ anh làm sai.

Lục Nhất Hành nghe theo, thậm chí còn làm rất tốt. Nghĩ đi ngẫm lại cũng phải, anh từng đóng nhiều phim như vậy, mặc dù trang điểm không quá nữ tính cũng đã xem qua rất nhiều kỹ thuật của các chuyên viên trang điểm.

Với phong cách trang điểm mắt nhẹ nhàng, Lộ Ký Thu cầm kẹp mi lên, theo thói quen trước đây, cô thích chuốc một lớp mascara nhẹ nhàng, nhưng ít nhất thì lông mi phải cong, nhìn như vậy sẽ có sức sống hơn một chút.

Cầm lên, lo lắng anh không biết dùng nên len lén thao tác nhanh chóng, kẹp kẹp hai cái.

Lục Nhất Hành tìm mascara trong túi trang điểm, “Cái này anh biết, cũng phải nhắm mắt lại.”

Lộ Ký Thu không khỏi bật cười, đính chính nói: “Không cần!”

Nói xong thì hơi ngửa đầu, mắt nhìn xuống, chuẩn bị sẵn sàng để anh chuốt mi.

Nhìn anh lại gần, Lộ Ký Thu vội vàng đặt tay lên vai anh, nhỏ giọng nói: “Không cho phép lại…”

Lục Nhất Hành buông lỏng tay, mím môi nói: “Anh không có muốn như vậy, nhưng mà nếu như em muốn thì…”

Lộ Ký Thu mím chặt môi, không để ý tới anh!

Khán giả trong livestream đều đồng loạt lên tiếng ‘ăn dưa’, cái cảm giác xem livestream yêu đương ân ái thì khó làm cho người ta bấm thoát được.

Qua một hồi giày vò, cuối cùng đã tới bước cuối cùng —— thoa son.

Lục Nhất Hành nhìn bốn băm thỏi son trước mắt, không khỏi lên tiếng hỏi: “Cái này cũng bắt buộc à?”

Lộ Ký Thu vừa nhìn gương, vừa nói: “Đương nhiên là bắt buộc, con gái mà không có son thì tổng thể trang điểm sẽ trông rất tệ, ngay cả nước da cũng khác.”

Lục Nhất Hành quay đầu nhìn cô, trịnh trọng nói: “Anh cảm thấy em như vậy rất xinh.”

Lộ Ký Thu bỏ gương xuống, nhìn gần mấy thỏi son, nhẹ giọng nói: “Cho dù có xinh cũng phải thoa.”

Nói xong thì cầm lên một thỏi son tint, “Cái này thế nào? Em chưa bao giờ dùng qua loại này…”

Lộ Ký Thu thử thoa son ra mu bàn tay một chút, đưa tay đến trước mặt anh, hỏi anh màu son như vậy được không.

Lục Nhất Hành đưa tay lau một phát, màu son tint đều dính lên ngón tay anh.

“Không được, bay màu quá nhanh.”

Lộ Ký Thu ngẫm lại, thấy cũng phải, hầu như son tint đều có độ bóng nhất định, nếu như không phải chụp hình thì quả thật làm gì cũng không tiện.

Sau đó, Lộ Ký Thu chọn một thỏi son lì khác, một màu hồng đất, có độ lên màu khá tốt và cũng trông rất nhẹ nhàng.

“Cái này có khả năng lên màu tốt, màu này nhé?” Lộ Ký Thu đưa thỏi son cho anh.

Lục Nhất Hành nhận lấy, vặn thử ra xem, màu son rất đẹp, rất phù hợp với cô.

Đến gần, vừa giúp cô thoa son vừa hỏi: “Thoa cái này lên thì môi có cảm giác bị vướng không?”

“Hả?” Lộ Ký Thu khẽ mở môi, chần chừ một chút rồi mới phản ứng lại.

Đưa tay chắn màn hình điện thoại, dùng giọng rất nhỏ nói với anh: “Anh, sau này nếu anh muốn hôn em thì phải hỏi em trước!”

Lục Nhất Hành không có phản đối, ngược lại rất sảng khoái đồng ý: “Được!”

Cuối cùng, son môi cũng thoa xong, bởi vì quá trình tương đối lãng phí thời gian nên lúc này đã gần bốn giờ.

“Được rồi, thầy Lục Tony của mọi người đã hoàn thành.”

Lộ Ký Thu nghe thấy anh nói giỡn với người hâm mộ thế này thì không khỏi mỉm cười, nói: “Sự thật chứng minh, thầy Lục Tony có kỹ thuật cũng không tệ lắm.”

Cũng vì một câu nói này, livestream lại bùng nổ cao trào cuối cùng.

【Người xem N: Kỹ thuật không tệ!!】

【Người xem O: Kỹ thuật không tệ!!】

【Người xem P: Kỹ thuật không tệ!!】

【Người xem Y: Xin hỏi là phương diện kỹ thuật gì?!】

【Người xem Z: Lầu trên phá hư đội hình quá nha! Chỉ cần nói kỹ thuật tốt là được rồi! Tất cả chúng ta đều hiểu!】

【Người xem Y: Đã hiểu! Kỹ thuật của anh Hành quả thật không tệ!!】

Hai tay Lộ Ký Thu che mặt, hối hận vì câu nói của mình có hai nghĩa.

Lục Nhất Hành đóng livestream, mới vừa đặt điện thoại xuống thì anh mỉm cười hỏi cô: “Xin hỏi là kỹ thuật ở phương diện nào?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lộ Ký Thu đỏ lên, đứng dậy đẩy anh đi ra khỏi phòng ngủ, “Em phải thay quần áo, chút nữa gặp nhau dưới lầu!”

Nói xong thì đóng cửa phòng ngủ lại.

Lục Nhất Hành đứng ở ngoài cửa, nở nụ cười thật tươi trên mặt, không hề giấu diếm.

Buổi công chiếu được tổ chức trong rạp chiếu phim ở tầng 5 của Trung tâm thương mại Nam Phong, có một sảnh siêu lớn được thiết kế đặc biệt cho sự kiện này, với sức chứa từ ba đến năm trăm người. Nơi đây được chia làm hai tầng, tầng dưới là sảnh chính, có thể chứa từ ba đến bốn trăm người, tầng trên có thể chứa khoảng một trăm người, quy mô thế này thì không tính là nhỏ.

Vì vào với tư cách là bạn bè cho nên hai người không dẫn theo nhiều cameraman, ngoại trừ Lưu Đồng thì còn có anh Lương và một anh cameraman khác nữa. Dù sao nơi này cũng có các đoàn khác.

Khi đến nơi, thì vẫn còn nửa giờ nữa mới tới giờ công chiếu. Theo quy trình trước đó, bây giờ là lúc các phóng viên báo đài hoạt động, vì vậy họ đi vào hậu trường tìm Nghiêm Kha trước, coi như là chào hỏi ‘chủ nhà’.

Đây là lần đầu tiên Lộ Ký Thu tới nơi này, nhưng mà chắc chắn đây không phải là lần đầu tiên của Lục Nhất Hành.

Để mặc cho anh nắm tay mình, chậm rãi đi bên cạnh anh, nghe anh nói: “Trước đây cũng có hai bộ phim được công chiếu ở nơi này.”

Lộ Ký Thu gật đầu, đi theo sát anh, rất sợ không cẩn thận thì hai người sẽ bị tách ra.

Vô thức quay đầu nhìn xung quanh, phát hiện anh Lương không theo kịp, vì vậy vội vàng giữ anh lại, “Chờ một chút, anh Lương không theo kịp rồi ạ!”

Lục Nhất Hành dừng bước, quay đầu nhìn một chút, phát hiện anh Lương quả thực không có đi theo sau, không thể làm gì khác hơn là nhờ một cameraman khác đi tìm một chút.

“Chúng ta ở đây chờ,” Lục Nhất Hành đưa ngón tay chỉ bảng hiệu tuyên truyền bên cạnh, “Một lát nữa cậu tìm được anh Lương thì dẫn ảnh qua đây.”

Anh cameraman kia vừa mới rời khỏi thì Nghiêm Kha đã đi tới.

“Ơ, sao hai người lại đứng chỗ này? Không phải đã nói là tới phòng nghỉ tìm tớ sao?” Nghiêm Kha vừa nói vừa hất cằm và chào hỏi Lộ Ký Thu.

“Một cameraman của bọn tớ đi lạc,” Lục Nhất Hành nói xong thì chuyển chủ đề lên người Nghiêm Kha, “Thế nào? Doanh thu của phim mới này ước tính được bao nhiêu?”

Nghiêm Kha đưa tay vài con số, sau đó nhún vai nói: “Dù sao thì thù lao cũng đã nhận, không cần dựa vào doanh thu phòng vé, chỉ cần chất lượng tốt thì đã đủ thỏa mãn tớ.”

Mới trò chuyện được vài câu thì hai cameraman đã trở lại.

Thấy sắp đến giờ, Nghiêm Kha dẫn mọi người đi vào rạp chiếu phim. Đi qua một dãy hành lang, hai bên đều là các lẵng hoa do các nghệ sĩ trong giới gửi tới.

Nghiêm Kha vừa đi vừa chỉ vào một lẵng hoa lớn nhất, nói: “Tớ nói cậu, người cũng tới thì tặng hoa làm gì nha!”

Vừa nói vừa liếc mắt nhìn Lộ Ký Thu, trêu chọc: “Hơn nữa không phải cậu cũng dẫn Ký Thu tới sao, mang theo bạn gái tới thì hoa xin miễn cũng được…”

Lộ Ký Thu sờ sờ vành tai đang nóng dần lên của mình, cúi đầu cười cười.

Khi đi ngang qua lẵng hoa có chữ ký của anh thì không khỏi liếc mắt nhìn nhiều hơn vài lần.

Lu

Chữ trên lẵng hoa màu xanh này cũng không phải là chữ ký viết tay, nhưng dù là chữ in nhưng vẫn mang lại cảm giác thân thuộc.

“Ký Thu, chúng ta chụp ảnh chung nhé!”

Giọng nói của Nghiêm Kha kéo suy nghĩ vẩn vơ của Lộ Ký Thu lại, thấy người đại diện của Nghiêm Kha cầm điện thoại di động ra hiệu cho ba người đứng trước tấm áp phích lớn của bộ phim nên mọi người vội vàng đi qua.

Bất cứ ai đến thăm ban hay tham dự buổi ra mắt phim của bạn bè trong giới đều sẽ chụp ảnh lưu niệm, không biết từ khi nào đã hình thành ‘tập tục’ như vậy?

Sau vài tiếng ‘tách tách’, người đại diện của Nghiêm Kha lại ra hiệu cho một số tiền bối ở phía sau tới tham gia cùng.

“Tớ sẽ không dẫn hai người tới đó, hai người ngồi ở hàng thứ ba,” Nghiêm Kha vừa nói vừa giơ tay với một nhân viên, “Tiểu Tôn, cậu dẫn Nhất Hành và Ký Thu đi qua nhé, tới chỗ ghế giới hạn trong rạp.”

Tiểu Tôn dẫn hai người qua, còn không quên giới thiệu: “Chào lão sư, hàng thứ nhất là nhóm chế tác của phim, hàng thứ hai và thứ ba chủ yếu là người giống như hai vị, là bạn tốt của nhóm chế tác trong giới giải trí, hàng thứ tư là các lão sư bình luận phim được mời tới, hàng thứ năm, thứ sáu là ký giả truyền thông.”

Khi đang nói chuyện, bọn họ đã được dẫn tới chỗ ngồi của mình.

Mới vừa ngồi xuống thì một vị tiền bối đã ngồi xuống bên cạnh Lục Nhất Hành. Không khoa trương chút nào khi nói, Lộ Ký Thu đã xem những bộ phim của vị tiền bối này mà lớn lên!

Nếu như cô nhớ không lầm, vị tiền bối này cũng đã hơn bảy mươi, tóc bạc trắng cũng không nhuộm đen. Nhưng mà thay vì mang đến cảm giác nhợt nhạt, yếu ớt thì thầy ấy lại có khí chất tao nhã hơn.

Lúc đầu, Lộ Ký Thu có hơi ngượng ngùng khi vị tiền bối này tới gần, nhưng Lục Nhất Hành vẫn đổi chỗ ngồi, để cho hai người có cơ hội gặp nhau.

“Thầy Quản, đây là bạn gái của em, Lộ Ký Thu.” Lục Nhất Hành chủ động giúp cô giới thiệu.

Lộ Ký Thu vội vàng bắt chuyện, lễ phép gật đầu, nói: “Chào thầy Quản ạ!”

Quản Lan nở nụ cười tao nhã, bắt tay Lộ Ký Thu, nhắc nhở: “Không biết em có xem phim của ta khi còn nhỏ không, chứ ta đã nghe nhạc của em rồi đấy!”

Lộ Ký Thu có chút kinh ngạc, cô thật sự không ngờ thầy Quản Lan sẽ nghe nhạc của mình.

“Hai người còn đang ghi hình cho chương trình à?” Quản Lan cười hỏi.

Lộ Ký Thu vô thức chỉ chỉ hai anh cameraman cách đó không xa, giải thích: “Camera của chương trình có theo tới nhưng bây giờ không có ghi hình.”

Dù sao đây cũng là lần đầu công chiếu.

Quản Lan đột nhiên nở nụ cười, vỗ vỗ tay của Lộ Ký Thu, thấp giọng nói: “Thầy hỏi, quan hệ của em và Nhất Hành vẫn là trên chương trình, hay là….”

Lục Nhất Hành ở bên cạnh nghe thấy được, ngắt lời: “Thầy Quản, em sẽ không giới thiệu bạn nữ của chương trình cho thầy.”

Quản Lan vừa nghe đã hiểu, đưa tay che miệng cười, rồi hỏi tiếp: “Vậy kế hoạch kết hôn thì như thế nào?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.