Lục Gặp Ký Thu

Chương 40: Ký Thu ăn dấm




Lộ Ký Thu không khỏi thở dài một hơi, nghiêm túc hỏi: “Trước cậu có nói, là tớ phải học cách chủ động của anh ấy, tớ đều đã thử làm nhưng hình như không có tác dụng quá lớn.”

“Những chuyện này thì vẫn phải tự mình làm, coi như Lục Nhất Hành nằm thẳng ở đó thì cậu cũng không dám làm gì cả.”

“Tớ, tớ không muốn nói, tớ chỉ là muốn…”

“Tớ hiểu, cậu chỉ là muốn giống như những cặp đôi bình thường nói chuyện yêu đương, nhưng mà, không có quy tắc nào cho việc này cả.” Tẩn Cẩn nói xong thì ngồi dậy, vừa mới định tiếp tục nói gì đó thì chợt nghe có tiếng mở khóa cửa.

“Không nói, không nói với cậu nữa. Anh ấy đã trở về, hôm nào tớ sẽ nói tỉ mỉ với cậu.”

Tần Cẩn vội vội vàng vàng cắt điện thoại, Lộ Ký Thu không thể làm gì khác hơn là than nhẹ một tiếng rồi cất điện thoại.

Xem ra, vẫn phải tự bản thân mình từ từ tìm hiểu mà thôi.

Miêu Nhị đi bên cạnh, thấy cô đã nói chuyện điện thoại xong thì lúc này mới xích lại gần, nhỏ giọng hỏi: “Chị Tần Cẩn tìm bạn trai ạ?”

Lộ Ký Thu đã từng lén dẫn Miêu Nhị và Tần Cẩn ra ngoài ăn cơm vài lần nên quan hệ giữa Miêu Nhị và Tần Cẩn cũng khá tốt.

“Coi là vậy đi,” Lộ Ký Thu cũng không xác định được bọn họ có phải là xác định quan hệ yêu đương hay không, vừa đi vừa nói: “Là bác sĩ Hứa, em cũng đã gặp đó.”

Miêu Nhị nghe xong, không khỏi che miệng, kinh ngạc nói: “Bác sĩ Hứa với chị Tần Cẩn, bên nóng bên lạnh là bù trừ cho nhau sao?”

Lộ Ký Thu nhún vai, nói thật là, cô cũng không ngờ rằng hai người kia sẽ trúng tiếng sét với nhau.

Hai người một trước một sau đi đến cửa studio, Lục Nhất Hành xoay người nhìn sang, động tác tự nhiên đưa tay về phía cô.

Lúc này, Lộ Ký Thu không hề chần chừ, đi tới gần, đưa tay trái thả vào tay anh, để mặc anh nhét vào trong túi áo khoác. Bàn tay trái nhanh chóng được bàn tay ấm áp của anh bao bọc lại.

Miêu Nhị tránh máy quay, lên xe trước, rồi ngồi vào hàng ghế cuối cùng để chờ hai người.

“Hôm nay vất vả rồi!” Tào Húc kéo chặt áo khoác, cười nói với hai người, “Chờ khi nào chương trình kết thúc, chúng ta ăn bữa cơm. Hôm nay sẽ không làm lỡ thời gian của hai người.”

Lộ Ký Thu cũng không nghe ra được trong lời nói của Tào Húc có… một hàm ý khác, chỉ khéo léo đứng bên cạnh Lục Nhất Hành, gật đầu nói được.

Hai người vừa mới ngồi lên xe, A Hồng đã mang đến một túi đồ ăn.

Đưa cho Lộ Ký Thu rồi tránh ở đằng sau máy quay, nói: “Đây là cháo hải sản và các món phụ.”

Lộ Ký Thu nhận lấy, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn!”

“Là anh Hành đã đặt mua.” A Hồng cười nói, giúp hai người đóng cửa xe lại.

Lộ Ký Thu quay đầu nhìn anh, chỉ thấy anh lấy cái túi trong tay mình, vừa tháo túi đựng đồ ăn vừa nói: “Em quá gầy, nắm thấy lỏng lẻo.”

Nói xong thì múc cho Lộ Ký Thu một chén nhỏ cháo hải sản đang bốc hơi.

Lộ Ký Thu bưng lấy chén cháo, không nhịn được mà nhỏ giọng lầm bầm, “Lần trước, rõ ràng anh đã nói là ôm rất thoải mái.”

Nghe thấy cô nói vậy, Lục Nhất Hành không khỏi cong khóe miệng.

Thì ra, cô vẫn nhớ kỹ những lời anh nói ở chợ đêm đó.

Lục Nhất Hành mở một hộp rau cải ngồng, gắp một đũa rau cải đưa tới bên miệng cô, “Lần trước ôm không chặt.”

Lộ Ký Thu ăn cải ngồng mà anh gắp, đỏ mặt quên lời anh nói, thì thầm nói: “Chờ chị Mẫn xem chương trình phát sóng, nhất định sẽ thúc giục em giảm cân.”

Lục Nhất Hành lấy mấy tờ khăn giấy, nói: “Sau đó, anh với em sẽ ăn để mập thêm một chút, đến lúc đó thì em sẽ không thấy chỉ có mình em mập lên.”

Lộ Ký Thu ăn cháo, không khỏi nghĩ tới câu nói đang thịnh hành trên mạng về các cặp đôi yêu nhau, đại ý là sẽ cùng nhau mập lên.

Cô không xác định có mập cùng nhau hay không nhưng cô thì nhất định sẽ mập lên.

Hai người đơn giản ăn xong thì trở về căn hộ của Lộ Ký Thu.

Ba giờ rưỡi sẽ bay, thời gian có chút eo hẹp. Lộ Ký Thu tẩy trang xong thì thu dọn hành lý, sau đó lên xe của tổ tiết mục ra sân bay.

Hôm nay, trên máy bay không có trẻ con quấy rối ầm ĩ nhưng Lộ Ký Thu cũng không ngủ được, chính vì thế cô lấy ra một tập giấy, viết viết vẽ vẽ một chút. Trong lúc vô tình lại có linh cảm giai điệu nên đã viết nhạc.

Sau khi hạ cánh, trời đã dần tối.

Hai người vừa mới ngồi lên xe của tổ tiết mục thì Lưu Đồng đã nói với hai người: “Hôm nay sẽ có hai vị khách mời bí mật.”

Lộ Ký Thu thắt dây an toàn, vừa xoa tay vừa hỏi: “Khách mời bí mật này chúng tôi có quen không?”

Lưu Đồng gật đầu nói có nhưng lại không nói tên.

Lục Nhất Hành khẽ kéo bàn tay nhỏ bé của cô, động tác tự nhiên giúp cô làm ấm, “Là diễn viên sao?”

“Bọn họ cũng sẽ nhanh chóng đến căn hộ, tôi sẽ không tiết lộ nhiều.” Lưu Đồng nói xong cũng bảo tài xế lái xe đi.

Lộ Ký Thu suy nghĩ một lúc lâu, mặc dù trong lòng có xuất hiện vài cái tên nhưng vẫn cảm thấy là không quá có khả năng.

Mang theo lòng hiếu kỳ, mọi người trở về căn hộ 901.

Lộ Ký Thu lấy chìa khóa mở cửa, thấy Lưu Đồng giống như thường ngày dẫn camerman đi vào căn hộ 902.

Xem ra lần này thật sự không có một xíu gợi ý nào đối với vị khách bí mật này.

Lục Nhất Hành giúp cô rinh vali lên lầu, hai người ăn ý ở trong phòng tự sắp xếp hành lý.

Trong chốc lát, Lộ Ký Thu đã cầm túi đồ cần giặt đi xuống lầu.

Đi vào phòng tắm, bật đèn lên thì phát hiện đèn không sáng.

Cô vô thức gọi anh, “Lục Nhất Hành!”

Gọi xong thì cô mới sửng sốt một chút. Đây là lần đầu tiên cô gọi tên anh, nhưng lại không giống như lần trước, lần này không hề do dự chút nào.

Lục Nhất Hành nghe tiếng thì đi ra, thấy cô sững sờ đứng ở cửa phòng tắm thì nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

Lộ Ký Thu nghiêng đầu nhìn vào mắt anh, sau đó khôi phục tinh thần, chỉ vào bên cạnh nói: “Đèn, đèn bị hỏng rồi!”

Lục Nhất Hành đi qua mở chốt vài lần, đoán là bóng đèn đã bị cháy, “Anh nhớ tổ tiết mục có chuẩn bị một thùng dụng cụ, hình như có bóng đèn mới, để anh đi lấy.”

Nói xong thì cũng xoay người đi vào phòng dụng cụ.

Đang lúc Lộ Ký Thu đi theo anh vào phòng dụng cụ thì…

Ting tong!

Tiếng chuông cửa vang lên, hai người nhìn nhau một cái, chẳng lẽ là khách mời bí mật tới.

“Em đi mở cửa.” Lộ Ký Thu nói xong thì bước nhanh ra khỏi phòng dụng cụ.

Đi tới cửa, mở cửa ra thì thấy Trác Dư Hân và Nghiêm Kha đứng trước cửa, Lộ Ký Thu không khỏi sửng sốt một chút.

Trác Dư Hân là bạn bốn năm đại học, cũng là người cùng hỗ trợ chỉnh sửa nhạc kịch với cô. Cô ấy cũng ra mắt cùng năm với cô, cũng đã đóng phim. Bởi vì dáng vẻ ngọt ngào lại ngây thơ, thường đóng một số vai phụ, xem như là một màu nhưng lời mời đóng phim thì có liên tục.

Ngoài ra, năm ngoái Trác Dư Hân đóng vai em gái tinh quái của Lục Nhất Hành trong một bộ phim, và cũng được cư dân mạng gọi là em gái quốc dân. Nghe nói là trong năm nay, hai người cũng đóng chung một bộ phim, cũng là quan hệ anh em.

“Làm sao vậy? Lâu ngày không gặp, không nhận ra đây là ai sao?” Trác Dư Hân cười, tiến lên ôm Lộ Ký Thu một cái.

Lộ Ký Thu có chút lúng túng, khách sáo nói với cô ấy, “Tổ tiết mục nói là khách mời bí mật, tớ không ngờ là các cậu đấy!”

Xấu hổ là bởi vì Trác Dư Hân và Tần Cẩn từng có một lần tranh cãi, hai người còn đánh nhau một trận. Lộ Ký Thu hiển nhiên là đứng về phía Tần Cẩn, dù sao chuyện lần đó cũng đúng là Trác Dư Hân không nói lý lẽ.

Nghiêm Kha cầm một món quà trên tay, cười cắt đứt hai người. “Anh nói này hai đứa, đi vào ôn lại chuyện cũ nhé!”

Lộ Ký Thu vội vàng lui về phía sau một bước, ý bảo hai người vào nhà.

Cửa vừa đóng lại thì đúng lúc Lục Nhất Hành cầm đồ vật đi tới, thấy Nghiêm Kha thì có chút ngạc nhiên, “Sao cậu không gọi cho tớ trước khi tới?”

Nghiêm Kha đặt món quà lên bàn trà, giả vờ bất đắc dĩ nói, “Tổ tiết mục muốn giữ bí mật nha!”

Trác Dư Hân đi tới, ngọt ngào cười, nói: “Anh Nhất Hành, ngày hôm qua em muốn gọi điện cho anh nhưng mà tổ tiết mục không cho phép đấy!”

Lục Nhất Hành thuận miệng đáp lại, rồi vẩy tay bảo Lộ Ký Thu đứng bên cạnh, nhẹ ôm vai cô giới thiệu, “Anh nhớ là Nghiêm Kha và em học chung một trường, là đàn anh lớn đấy nhé!”

Nghiêm Kha vừa nghe xong thì không vui, “Cái gì mà đàn anh lớn, lúc tớ gặp Ký Thu là khi quán bar của Hạ Duy khai trương đấy!”

Lộ Ký Thu cười gật đầu, giải thích với Lục Nhất Hành, “Đàn anh Nghiêm Kha và Hạ Duy là bạn học.”

“Vậy là, tớ quen biết Ký Thu sớm hơn so với cậu đấy!” Nghiêm Kha hất cằm về phía Lộ Ký Thu, như cố ý ra oai với Lục Nhất Hành.

Trác Dư Hân bị ngó lơ nảy giờ, lúc này đi tới bên cạnh Lộ Ký Thu, nói: “Anh Nhất hành, em với Ký Thu cũng là bạn học thời đại học đấy, so ra thì cả em và anh Nghiêm Kha đều quen Ký Thu sớm hơn anh đấy!”

Lộ Ký Thu thấy cô ấy tự nhiên nói chuyện, nhưng cũng không nói thêm gì thì có chút không quen với việc Dư Trác Hân gọi cô thân mật như vậy. Tuy rằng hai người là bạn học thời đại học, nhưng ngoại trừ tập luyện, cơ bản hai người không có bất kỳ quan hệ cá nhân nào.

Nghiêm Kha thấy trong tay Lục Nhất Hành cầm bóng đèn thì tò mò hỏi: “Cậu làm gì vậy? Bóng đèn trong nhà bị cháy sao?”

Lục Nhất Hành gật đầu, ý bảo bọn họ ngồi trước, nhẹ giọng nói với Lộ Ký Thu, “Bóng đèn không cùng loại, anh đi nói với đạo diễn một tiếng.”

Ngay khi Lục Nhất Hành vừa rời đi thì Nghiêm Kha nhịn không được mà trêu, “Đây là lần đầu tiên anh thấy người này ở nhà như vậy đấy!”

Lộ Ký Thu rót cho hai người hai ly nước ấm, còn chưa kịp ngồi xuống thì đã nghe Trác Dư Hân nói: “Ký Thu, cậu dẫn tớ đi tham quan một vòng quanh nhà hai người nhé!”

Lộ Ký Thu không có suy nghĩ nhiều, cô dẫn Trác Dư Hân lên lầu.

Có lẽ là có chút ích kỷ, cô không muốn Trác Dư Hân đi vào phòng của Lục Nhất Hành.

Nghiêm Kha ở dưới tầng một mình, không có theo hai cô lên lầu.

Trác Dư Hân vừa mới bước vào phòng của Lộ Ký Thu, nhìn thấy vali còn đang bày trên sàn thì thân thiện tìm chủ đề nói chuyện, “À, hai người vừa mới trở về sao?”

Lộ Ký Thu trả lời là đúng, khom lưng kéo vali qua một bên, lúc ngồi dậy thì thấy Trác Dư Hân đang cầm khăn quàng cổ.

“Cái khăn quàng cổ này thật lâu rồi nha!” Trác Dư Hân tự cầm khăn quàng cổ, nhìn một chút lại nói: “Không phải nó là của anh Nhất Hành sao?”

Lộ Ký Thu không khỏi nhíu mày một cái, nhẹ giọng nói: “Là của anh ấy.”

Lời vừa dứt thì thấy Trác Dư Hân làm bộ muốn đeo lên cổ.

Cô vô thức đi về phía trước, đưa tay ngăn động tác của cô ta lại.

Trác Dư Hân giả vờ vô tội nhìn cô, “Tớ cảm thấy cái khăn quàng cổ này thật đẹp, không thể thử một chút sao?”

Lộ Ký Thu cầm lấy khăn quàng cổ, mím môi, cười một cái rồi nói: “Nếu như cậu thích, hôm nào tớ mua tặng cậu một cái.”

Quả nhiên, vài năm gặp lại, những người không thể hòa hợp vẫn không thể hòa hợp.

Xoay người gấp gọn khăn quàng cổ lại, mới vừa bỏ xuống thì chợt nghe Trác Dư Hân cười nói, “Ký Thu, cậu ghen ư?”

Lộ Ký Thu hơi sửng sốt, lập tức xoay người, nói: “Đúng vậy, cho nên cậu vẫn muốn thử sao?”

Nói xong, cô cũng học cô ta, híp mắt cười cười.

Giả vờ cười, ai mà không biết nha!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.