Lục Gặp Ký Thu

Chương 35: Ánh mắt của anh




Hai tay Lộ Ký Thu che trước người, nhẹ tránh cái ôm của Hạ Duy, trên mặt đầy dấu chấm hỏi.

Vô thức quay đầu nhìn Lục Nhất Hành, há to miệng, nhưng lại không biết mình muốn nói cái gì.

Mấy người Tần Cẩn đều có vẻ mặt xem kịch vui, lên tiếng trêu chọc nói: “Hạ Duy, cái người này thật là, vừa với đi du lịch ở Châu Âu về thì những lễ tiết này đều đã ném đi mất rồi.”

“Đúng thế! Anh Hạ Duy, bây giờ chị gái em đã có bạn trai, vì thế đừng làm mấy động tác cởi mở như bên Tây thế này nhé!” Lộ Cẩm Vũ phụ họa nói.

“Bạn trai?”

Hạ Duy giả vờ không biết, nghiêng người sang Lục Nhất Hành, vỗ trán một cái: “A, anh nhớ rồi, lúc trước Tần Cẩn có nói cho anh, Ký Thu đang tham gia chương trình truyền hình thực tế.”

Vừa nói, vừa cởi áo khoác, đưa tay về phía Lục Nhất Hành, “Chào cậu, chính thức giới thiệu một chút, tôi là người theo đuổi Ký Thu nhiều năm, Hạ Duy.”

Vừa mới nói xong, thì ngay lập tức Lộ Cẩm Vũ và Đồng Tiểu Nam ở bên cạnh bật cười.

Lộ Ký Thu đỏ mặt, không chút khách khí đập tay Hạ Duy, lôi kéo Lục Nhất Hành giải thích: “Anh, anh đừng có nghe anh ấy nói bậy.”

Lục Nhất Hành thuận thế nắm lấy tay cô, nhẹ gật đầu với Hạ Duy, tự giới thiệu: “Lục Nhất Hành!”

Tần Cẩn đứng trong quầy bar, cất giọng nói với Hạ Duy: “Được rồi, tiếp tục náo loạn nữa thì Ký Thu sẽ xù lông lên đó!”

Hạ Duy cười nhún nhún vai, đi vòng ra sau quầy bar để giúp đỡ.

Anh ấy mở mấy chai bia, đưa tới trước mặt mọi người, “Nào, uống một ly trước cho nóng người!”

Nói xong liếc mắt nhìn hai người. thì ra lời Tần Cẩn nói là thật, nha đầu Ký Thu này thật đúng là đang yêu đương.

Lộ Ký Thu cắn ống hút, tức giận trừng mắt Hạ Duy, nói: “Đàn anh Hạ Duy mỗi tháng đổi ba bạn gái, mới không có thời gian để theo đuổi em đâu.”

Nói đến một nửa, nhìn anh không nói chuyện, lại nhịn không được mà bổ sung: “Em nói thật.”

Lộ Ký Thu cũng không biết tại sao mình phải giải thích chuyện này, nhưng chính là muốn giải thích.

Lục Nhất Hành đưa tay cầm lấy chai bia trước mặt, nhấp một ngụm, rồi cúi tới gần cô, ghé sát tai cô nói: “Thật trùng hợp, khoảng thời gian này anh có rất nhiều thời gian, thật!”

Lộ Ký Thu sửng sốt một chút, lập tức kịp phản ứng, có chút né tránh cầm lấy chai bia bên cạnh, ngửa đầu uống một hớp lớn.

Chuyện ghi hình đêm nay, cơ bản không thực hiện được.

Bởi vì trong quán bar có ban nhạc đang hát, thêm nữa khi màn đêm buông xuống mọi người lần lượt đến đông hơn. Tiếng nhạc cùng tiếng mọi người nói chuyện làm cho những người ngồi cùng bàn muốn nói chuyện đều phải hét to, chớ đừng nói đến việc tổ tiết mục muốn thu âm.

Thu âm khó thực hiện, hình ảnh lại được ghi hình trong điều kiện thiếu sáng cho nên tổ tiết mục dứt khoát không tiếp tục, để hai người thỏa thích vui chơi, xem như mọi người thả lỏng một ngày vậy.

Qua tám giờ, một nhân viên pha chế khác trong quầy bar chạy đến thấp giọng nói bên tai Tần Cẩn mấy câu.

“Đã biết, cậu đi chuẩn bị đi!”

Tần Cẩn nói xong cũng vén tay áo lên, bắt đầu chương trình pha chế cocktail đặc biệt của đêm nay.

Chỗ quầy bar của bọn họ là nơi tương đối hẻo lánh, đây được xem như là căn cứ của bọn họ, thuộc về riêng bọn họ, không có khách ngoài tới.

Tửu lượng của Lộ Ký Thu không được tốt cho lắm, nhưng là do Tần Cẩn pha chế nên cô cũng có thể uống một hai ly. Nhưng mà tất cả đều có nồng độ thấp, dù sao cô cũng là nhân vật của công chúng, Tần Cẩn cũng không dám để cho cô say.

Nhưng hôm nay không giống.

Hạ Duy đứng bên cạnh hỗ trợ Tần Cẩn. Bốn người khác thì ngồi bên cạnh quầy bar, vừa tán gẫu, vừa nhìn Tần Cẩn pha cocktail.

Dùng Vodka để làm tầng hương đầu, sau đó cho đá viên có lá bạc hà bên trong vào, rồi cho một lượng vừa đủ soda, tiếp đến là đổ trà xanh lên phía trên, cuối cùng là rưới một vài giọt siro anh đào.

Siro anh đào màu đỏ tươi, chảy dọc theo những viên đá rồi chậm rãi chạm tới đáy ly, tạo nên những vệt màu đẹp mắt.

Hạ Duy bưng bốn ly cocktail đặc biệt đến quầy bar, “Thử một chút!”

Lộ Cẩm Vũ không kịp chờ đợi, khẽ nhấp một cái, mím môi, nửa ngày cũng chưa nói gì.

“Chị Tần Cẩn, em cứ nghĩ ly cocktail này sẽ khó uống, nhưng không ngờ hương vị lại tuyệt vời như vậy!” Đồng Tiểu Nam rất ít khi uống rượu, nhưng mỗi lần đều sẽ đi theo Lộ Cẩm Vũ đến cổ vũ.

Tần Cẩn híp mắt cười cười, quay đầu hỏi Lộ Ký Thu: “Thế nào?”

Lộ Ký Thu uống một ngụm, ngón tay chỉ đáy ly, có chút hiếu kỳ hỏi: “Sao nó lại có vị chua ngọt giống như chanh, nhưng mà tớ không thấy cậu thả chanh vào nha?”

“Là trên trong mấy viên đá có nước chanh sao?” Lục Nhất Hành đặt ly cocktail xuống, thử suy đoán.

Nghe vậy, Tần Cẩn cười gật đầu, “Không sai, mấy viên đá làm từ Sprite và nước cốt chanh.”

Lộ Cẩm Vũ uống hết nửa ly, lúc này mới bắt được một viên đá, ngậm trong miệng nói: “Thật lợi hại nha chị Tần Cẩn, mấy viên đá này nhìn qua thì không đáng chú ý, nhưng lại thật sự đã giúp pha loãng Vodka, đây là thuật che mắt à!”

Hoàn toàn chính xác, nước chanh bên trong ly cocktail này có tác dụng rất lớn, càng uống càng thấy giống là rượu trái cây, nhưng độ cồn thì không giảm.

Một lát sau, Tần Cẩn đã pha chế ra được đợt cocktail đầu tiên, cũng không tốn quá nhiều thời gian.

Tần Cẩn cầm chuông trên quầy bar, giẫm một chân lên chiếc ghế dựa cao, dùng sức lắc mấy cái, mọi người ở đây nghe tiếng đều vỗ tay hoan hô.

Tần Cẩn đưa tay ra hiệu cho dàn nhạc tạm dừng, giơ cao một ly cocktail vừa pha chế xong, rồi nói với mọi người:

“Đêm nay, ly cocktail này, tôi mời!”

Vừa mới nói xong, tiếng hoan hô vang lên lần nữa. Giống như tất cả mọi thả lỏng của đêm nay đều là đang chờ một ly cocktail này.

Tiếng chuông một lần nữa vang lên, Tần Cẩm xử lý cocktail trong tay, lúc này mới ra hiệu cho nhân viên lấy cocktail đã pha chế đi phân phát cho mọi người.

Mỗi tháng, khi chương trình với người pha chế đặc biệt ở quán bar như đêm nay thì 8:30 chính là thời điểm rung chuông. Ngoài ra, mỗi quầy bar và ghế dài đều sẽ có một cái chuông cầm tay tương tự như vậy. Ai lắc chuông thì tức là muốn mời tất cả mọi người ở đây uống một ly.

Lộ Ký Thu thấy Tần Cẩn uống quá nhanh, nhịn không được đưa tay kéo cô ấy: “Cậu chậm một chút!”

Tần Cẩn gẩy gẩy tóc giả, ôm lấy vai Lộ Ký Thu, nói với mọi người, “Hôm nay, đầu tiên là chúc mừng Ký Thu đã tìm được bạn trai, cũng hoan nghênh Lục Nhất Hành gia nhập tiểu đội ăn chơi của chúng ta!”

Lộ Ký Thu mắc cỡ đỏ mặt, kéo tay cô nàng, ra hiệu cô ấy đừng nói về chuyện này.

“Ài! Hừm! Cậu xấu hổ cái gì? Chương trình là giả, người luôn luôn là thật, không phải sao?” Tần Cẩn mặc kệ cô, tiếp tục nói: “Thứ hai là chúc mừng Cẩm Vũ thuận lợi tốt nghiệp, không làm cho cha mẹ già mất mặt.”

“Cuối cùng,” Tần Cẩn nói xong cũng buông tha cho Lộ Ký Thu, quay người chỉ vào Hạ Duy, nói: “Quan trọng nhất chính là, Hạ Duy, ông chủ bỏ mặc quán bar của mình rốt cuộc đêm nay đã trở về, đêm nay tất cả rượu sẽ là anh ấy bao, uống cho đến khi anh ấy cạn sạch tiền, không còn tiền để đi du lịch nước ngoài nữa, cái gì mà 13 nước châu Âu nha!”

Lộ Ký Thu bất đắc dĩ vuốt vuốt huyệt Thái Dương, một lần nữa ngồi xuống, buồn cười nói với Lục Nhất Hành: “Nghe nói lúc trước Hạ Duy không thông báo trước liền chạy đi Châu Âu nghỉ phép, để một mình Tần Cẩn trông coi quán bar, mỗi ngày oán khí càng sâu nha!”

Lộ Ký Thu không biết, lúc này gò má cô phiếm hồng, dưới ánh đèn thì càng động lòng người hơn.

Chí ít, trong mắt Lục Nhất Hành là như thế.

Một ít bia vào trong bụng, cộng thêm một ly cocktail đặc biệt, làm cho tất cả mọi người đều buông lỏng không ít, chủ đề trò chuyện cũng càng ngày càng nhiều.

Tần Cẩn lại pha chế thêm vài ly cocktail, bưng đến quầy bar, “Khó có dịp gặp mặt đông đủ, không bằng chúng ta cùng nhau chơi trò chơi đi!”

“Được, chơi cái gì?”

Nói chuyện đến chơi trò chơi, Lộ Cẩm Vũ thường thường là người ầm ĩ nhất.

“Chơi nói thật hay là chuyền khăn giấy?” Tần Cẩn lấy một chai rượu rỗng cùng với chồng khăn giấy, để cho bọn họ lựa chọn.

Lộ Ký Thu đã thấy bọn họ chơi chuyền khăn tay nên bật thốt lên: “Chơi nói thật đi!” Tần Cẩn cười xấu xa, híp mắt hỏi cô: “Cậu xác định?”

Lộ Ký Thu ngồi ngay ngắn trên ghế cao, nhìn những người khác, thấy bọn họ cũng không có ý kiến, thì nói: “Xác định, tớ đã chơi trò nói thật rồi!”

Vừa mới nói xong, Tần Cẩn liền xoay nhẹ chai rượu rỗng, chai rượu nhẹ nhàng xoay vòng, miệng bình đúng lúc chỉ vào Lộ Ký Thu.

Lộ Ký Thu nghiêng đầu nhìn cái chai rượu kia hướng về phía mình, trùng hợp như vậy sao?

Hai người Lộ Cẩm Vũ và Đồng Tiểu Nam ở bên cạnh cười không ngừng, vỗ bàn liên tục nói tốt tốt.

Hạ Duy nghiêng người dựa trên quầy bar, ra hiệu Tần Cẩn tranh thủ thời gian hỏi, “Hỏi đi nào!”

Tần Cẩn hắng giọng một cái, đưa tay chỉ vào khoảng giữa Lộ Ký Thu và Lục Nhất Hành rồi đưa qua đưa lại, hỏi: “Hai người đã hôn môi chưa?”

Cái câu hỏi gì thế này!

Lộ Ký Thu đỏ mặt, không dám nghiêng đầu nhìn anh, “Đổi, đổi câu khác!”

“Được,” Tần Cẩn sảng khoái đáp ứng, lập tức đổi giọng hỏi: “Vậy nụ hôn đầu của cậu có còn không?”

Suýt chút nữa Lộ Ký Thu bị sặc nước bọt, Tần Cẩn tuyệt đối là cố ý.

Dứt khoát cầm chồng khăn giấy trong tay, cố giả bộ bình tĩnh nói: “Đột nhiên cảm thấy, chơi chuyền khăn giấy hay hơn.”

“Chị già, chị chơi xấu nha!” Lộ Cẩm Vũ bất mãn lên tiếng.

Là người đề xuất trò chơi, Tần Cẩn nhún vai, cười xấu xa nói: “Được, vậy thì chơi chuyền khăn giấy.”

Lộ Cẩm Vũ không đồng ý, chặn lấy chồng khăn giấy nói: “Chị Tần Cẩn, chúng ta cứ như vậy mà bỏ qua sao?”

Tần Cẩn cười không nói, ngay cả Hạ Duy bình thường như vậy đã ồn ào phản đối nhưng nay cũng giữ im lặng.

Đồng Tiểu Nam ở bên cạnh kéo Lộ Cẩm Vũ, cười nói: “Anh thật là ngốc, đáp án rất rõ ràng như vậy có được hay không?”

Lộ Cẩm Vũ ngẩn người, lúc này mới kịp phản ứng, giơ chén rượu muốn chạm cốc cùng Lục Nhất Hành: “Anh rể, vẫn là anh lợi hại!”

Lộ Ký Thu ngồi giữa hai người, nhịn không được hung ác vỗ một cái lên đùi của Lộ Cẩm Vũ, “Sao mà em lại nhiều lời như vậy!”

Không phải cô không muốn nói, mà cô còn chưa hiểu, nụ hôn kia đến cùng có ý gì.

Cô không muốn mình biểu hiện ra dáng vẻ quá quan tâm.

Tần Cẩn gọi nhân viên pha chế mang đến một cái bàn nhỏ, sau người vây quanh lại một chỗ. Trên bàn nhỏ đặt một chồng khăn giấy và một vài ly rượu.

Trò chơi chuyền khăn giấy này rất phổ biến trong quán bar, Lộ Ký Thu đã nhìn thấy bọn họ chơi qua, nhưng mình lại chưa thử bao giờ.

Bởi vì trò chơi này có chút thân mật.

Quy tắc trò chơi rất đơn giản, một người ngậm một góc khăn giấy, theo thứ tự chuyền lại cho người bên cạnh. Người này có thể xé rách khăn giấy, hoặc cũng có thể cẩn thận từng li từng tí chuyển cho người tiếp theo, tất cả động tác chỉ có thể dùng miệng, hai tay phải đặt ở sau lưng, không thể đưa tay đụng vào khăn giấy.

Đến khi nào khăn giấy còn lại kích thước không còn đủ để tiếp tục chuyền nữa thì người đang ngậm khăn giấy lúc này sẽ bị phạt một ly rượu.

Hôm nay Hạ Duy không uống rượu, xung phong làm tài xế chở mọi người về, cũng thuận tiện làm trọng tài.

Tần Cẩn lôi kéo Lộ Ký Thu và Đồng Tiểu Nam, chững chạc đàng hoàng nói: “Hiện tại tớ đã có người trong lòng là bác sĩ Hứa, hai người nhất định phải đứng bên cạnh tớ, chuyện mập mờ giữa các cặp đôi hai người cũng được giải quyết.”

Nói xong thì nháy mắt ra dấu với Lộ Cẩm Vũ.

“Anh rể, anh đứng bên cạnh chị em đi, em sẽ đứng bên cạnh anh, sắp xếp như vậy thì chị em với Tiểu Nam sẽ không ăn dấm, dù sao hai chúng ta cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.”

Lộ Ký Thu cũng lười uốn nắn cách xưng hô này của cậu ấy, chỉ có thể giả bộ làm như không nghe thấy.

Hạ Duy cầm hai ly rượu rỗng trong tay, khẽ chạm vào nhau một chút làm phát ra âm thanh, “Bắt đầu từ Ký Thu đi!”

Tần Cẩn cầm lấy một tờ giấy, vừa thực hiện, vừa nói: “Ầy, thấy tớ đối xử tốt với cậu không?”

Sau khi bắt đầu, tờ khăn giấy được mở ra lớn hơn, nhưng cũng làm cho nó mỏng đi không ít.

Trước khi bắt đầu, Tần Cẩn cố ý bảo hai người bỏ mũ xuống, bây giờ ánh sáng trong quầy bar này đủ tối, trừ khi có người cố ý lại gần còn không thì hai người sẽ không bị phát hiện.

Trò chơi bắt đầu.

Lộ Ký Thu cắn một góc khăn giấy, trong lòng mặc niệm không có việc gì, không có việc gì, vượt qua người đầu tiên thì khoảng cách tới mình lần tiếp theo sẽ không quá gần.

Nhưng đến lúc anh quay người và cúi đầu, thì Lộ Ký Thu vẫn theo bản năng ngả về sau tránh một chút.

“Ài cái này không được nha!” Tần Cẩn đưa tay đẩy eo Lộ Ký Thu, không cho phép cô tránh né.

Không còn cách nào khác, Lộ Ký Thu chỉ có thể nhắm mắt, ngửa đầu đưa khăn giấy cho anh.

Đèn trong quán bar tối dần, Lộ Ký Thu mơ hồ cảm giác được chóp mũi của mình đụng phải gò má của anh.

Mở mắt ra, nhìn thấy anh đã quay người đưa khăn giấy cho Lộ Cẩm Vũ. Trò chơi này có vẻ như cũng không có khó đến như vậy.

Chuyện anh tới gần cũng đơn giản hơn so với tưởng tượng của cô.

Vừa buông lỏng một chút, thì thấy lúc Lộ Cẩm Vũ đã truyền cho Đồng Tiểu Nam còn cố ý kéo hơn phân nửa tờ khăn giấy, vừa mới tới miệng Đồng Tiểu Nam, thì tờ khăn giấy liền rơi xuống.

“Phạt rượu, phạt rượu!”

Tần Cẩn và Hạ Duy hét lên, Lộ Cẩm Vũ rất đàn ông, uống cạn ly rượu trước mặt cho Đồng Tiểu Nam.

Vòng thứ hai bắt đầu từ Đồng Tiểu Nam.

Mới đầu Lộ Ký Thu còn lo lắng Tần Cẩn sẽ làm loạn, nhưng cũng may là cô ấy chỉ xé một góc nhỏ.

So với lần trước thì lần thứ hai tiến lại gần anh, Lộ Ký Thu làm tự nhiên hơn một chút. Lần này, nàng đã chủ động nhón chân lên.

Mấy vòng kế tiếp, tất cả mọi người uống một hoặc hai ly.

Tần Cẩn thấy Lộ Ký Thu đã buông xuống phòng bị, thì vòng này bắt đầu từ Lộ Cẩm Vũ, Tần Cẩn đã ngậm khăn giấy, ngay lúc Lộ Ký Thu vừa mới chạm vào một góc của khăn giấy thì cô ấy đã cố ý kéo một cái.

Sức lục vừa đủ, chỉ để cho Lộ Ký Thu cắn lấy một góc nhỏ kia.

Lộ Ký Thu cúi đầu, không thấy được tờ khăn giấy, vô thức muốn dùng tay sờ, lại bị Tần Cẩn kéo lại.

“Không thể đụng vào! Nhanh chóng chuyền đi!”

“Đúng vậy, đúng vậy, anh rể nhất định có thể cắn được góc nhỏ này!”

Lộ Ký Thu như tin như không xoay người, cắn một góc khăn giấy, mập mờ hỏi Lục Nhất Hành: “Còn bao nhiêu?”

Lục Nhất Hành nhìn khuôn mặt đỏ ứng với đôi môi phấn nộn đang ngậm mảnh khăn giấy kia của cô, còn không được một centimet.

“Đừng do dự!” Hạ Duy ở bên cạnh thúc giục, “Nếu cậu không tiếp thì Ký Thu sẽ bị phạt rượu.”

Tửu lượng của Lộ Ký Thu không tốt, nhìn thấy hai gò má đỏ bừng cả đêm của cô thì có thể nhìn ra được, thậm chí ánh mắt cô bây giờ cũng mung lung khó định.

“Vẫn là để em phạt rượu đi!” Lộ Ký Thu nói xong thì muốn đưa tay lấy mảnh khăn giấy trong miệng ra.

Nhưng một giây sau, tay của Lục Nhất Hành liền ôm eo cô.

Hơi thở quen thuộc cùng với mùi rượu đập vào mặt, cánh môi cùng bị anh khẽ chạm, Lộ Ký Thu nhất thời quên nhắm mắt lại. Đối mặt với anh, thất thần nhìn vào đôi mắt thâm thúy của anh, cô tựa hồ thấy được đáy mắt anh tràn đầy ý cười.

Giờ khắc này, Lộ Ký Thu thực sự cảm thấy rượu là một thứ tốt.

Rời khỏi ngực anh, Lộ Ký Thu cúi đầu, chỉ cảm thấy gương mặt mình bây giờ đang nóng bỏng vô cùng.

Bên tai chỉ còn lại tiếng la hét chói tai và âm thanh ồn ào Tẩn Cẩn ở bên cạnh. Cuối cùng, trò chơi đến đây là kết thúc.

Tần Cẩn uống sạch rượu trước mặt, vui chơi qua đi, Lộ Ký Thu có thể nhìn ra tâm trạng của cô ấy không tốt. Thấy cô ấy đứng dậy đi toilet, thì cô dứt khoát đi theo.

Tần Cẩn quay đầu nhìn cô, cười trêu ghẹo nói: “Làm gì nha? Tìm tớ báo thù à?”

Lộ Ký Thu làm bộ liếc mắt nhìn cô ấy một cái, đặt tay lên vai cô ấy, cùng nhau đi vào toilet.

Bước vào toilet, Tần Cẩn ngay lập tức dùng nước lạnh vỗ lên mặt.

“Cậu không sao chứ?” Lộ Ký Thu thương xót Tần Cẩn, đi lên vỗ nhẹ phía sau lưng cô ấy, hỏi rất khẽ.

Tần Cẩn ngẩng đầu nhìn mình trong gương, tâm phiền ý loạn lấy bộ tóc giả xuống, tiện tay gẩy gẩy đầu tóc ngắn của mình, tức giận tự hỏi: “Cậu nói thử xem, tại sao anh ấy lại cho tớ leo cây? Không đến thì nói là không đến, gọi điện thoại cho tớ, hoặc là nhắn tin cho tớ, chỉ có như vậy mà rất khó sao?”

Quả nhiên, cả đêm Tần Cẩn đều nhớ đến bác sĩ Hứa.

Lộ Ký Thu cũng không hiểu, vì sao một người luôn giữ chữ tín như bác sĩ Hứa lại vô cớ thả bồ câu Tần Cẩn.

Nhưng thân là bạn tốt của Tần Cẩn, Lộ Ký Thu chắc chắn sẽ đứng về phía cô ấy vô điều kiện. Với tính cách của Tần Cẩn, bác sĩ Hứa đã đến muộn hơn hai giờ, bây giờ lại thay bác sĩ Hứa kiếm cớ thì chỉ sợ Tần Cẩn sẽ càng tức giận thêm.

Trong toilet thỉnh thoảng có người ra vào, Tần Cẩn đành phải dẫn Lộ Ký Thu đi ra ngõ hẻm sau quán bar, nơi này chỉ có nhân viên đi qua.

Tần Cẩn dựa trên tường, cúi đầu nhìn váy trên người mình, bĩu môi nói: “Anh ấy không thích phong cách Mori Girl (1) trước đây, tớ cũng đã đổi bộ khác, vốn muốn mặc cho anh ấy xem nhưng anh ấy lại không xuất hiện.”

(1) Mori Girl là phong cách thời trang xuất phát từ Nhật. Với phong cách này, cô gái mặc sẽ giống như công chúa trong khu rừng cổ tích với váy đầm được phối nhiều lớp, hay váy dáng suông thoải mái, đồ đan, thêu, có ren và bèo nhún và màu sắc vintage như be, rêu, nâu…

Lộ Ký Thu đưa tay vuốt tóc cô ấy, “Vậy lần sau lại mặc cũng được mà!”

Tần Cẩn nở nụ cười, sau đó nghiêng đầu liếc nhìn chiếc xe máy dựng ở cách đó không xa, một hồi lâu không nói chuyện.

Bình thường Tần Cần vô cùng náo nhiệt, đột nhiên không nói, Lộ Ký Thu ý thức được cô ấy có điểm không thích hợp, vội vàng nhìn sang, chỉ thấy vành mắt của Tần Cẩn đã đỏ lên.

“Tớ thật sự rất thích anh ấy!”

Giọng nói của Tần Cẩn còn mang theo chút nghẹn ngào. Đây là lần thứ hai Lộ Ký Thu thấy cô ấy khóc.

Lần trước Tần Cẩn khóc là khi cô ấy lái xe máy rồi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nằm trên giường bệnh rồi mới nói sợ mình chết, sẽ không ai giúp cô nàng sửa xe.

Trong tay Lộ Ký Thu không có khăn giấy, nên chỉ có thể kéo váy của Tần Cẩn để lau nước mắt cho cô ấy.

“Lộ Ký Thu, tớ sẽ bị lộ hàng.”

“Tớ đã nhìn thấy cậu mặc quần bên trong, sẽ không bị lộ hàng.”

Hai người tớ một câu, cậu một câu, một lần nữa xem như chuyện khóc lóc vừa rồi là chuyện đùa.

Tần Cẩn khóc đủ, thì bắt đầu quở trách những thay đổi gần đây của mình.

“Xe máy tớ không lái, áo da tớ không mặc, cũng đã mua bốn năm bộ tóc giả. Ngược lại anh lấy thì tốt rồi, bây giờ điện thoại không nhận, tin nhắn thì không trả lời, cậu nói xem, anh ấy như vậy là có ý gì?”

Lộ Ký Thu ngồi xổm bên cạnh cô ấy, chỉ gật đầu phụ họa, không nói thêm gì.

Bởi vì cô biết, bây giờ đã không thuận mắt Tần Cẩn, nhưng ngày mai, khi mặt trời mọc, thì sẽ là bác sĩ Hứa tốt nhất thiên hạ.

Nói xong lời cuối cùng, Tần Cẩn dùng bả vai đụng đụng Lộ Ký Thu, “Tớ nói này, rõ ràng cậu thích Lục Nhất Hành, nếu đã thích thì làm đến cùng chứ việc gì phải thận trọng như vậy, rất mệt mỏi!”

Lộ Ký Thu cúi đầu nhìn dưới mặt đất, không có phản bác cũng không tiếp lời.

Tần Cẩn nhún vai, tự mình nói cho cô nghe: “Chương trình này của các cậu chẳng còn thừa lại bao nhiêu này, nếu đã có được cơ hội quang minh chính yêu đương, cậu thích anh ta, anh ta cũng thích cậu, chuyện này rất tốt nha!”

“Anh ấy chưa có nói qua.” Lộ Ký Thu bất thình lình ngắt lời.

Tần Cẩn sửng sốt một chút, hỏi lại cô: “Chưa nói qua cái gì?”

Lộ Ký thu nhặt hòn đá nhỏ bên chân lên, ném qua một bên, mím môi không biết nên trả lời như thế nào.

“Tớ hiểu được, cậu nói là anh không có ở trước mặt nói thích cậu?” Tần Cẩn suy đoán hỏi.

Lộ Ký Thu gật đầu, bổ sung: “Mà bọn tớ còn đi ghi hình cho chương trình, mọi hành động của anh ấy không chừng cũng là vì hiệu quả của chương trình.”

“Sax!” Tần Cẩn tức giận, đưa tay gõ đầu Lộ Ký Thu, “Tớ xin cậu, dành thời gian quan sát ánh mắt Lục Nhất Hành nhìn cậu một chút đi!”

“Ánh mắt?”

“Đúng vậy nha, cậu không có phát hiện anh ta…”

Tần Cẩn còn chưa nói xong, thì Hạ Duy đã đến tìm hai người.

“Hai người các em còn chưa trò chuyện xong sao? Hạ Duy nói, vừa chỉ vào đồng hồ vừa nhắc nhở: “Sắp chín giờ rưỡi rồi!”

Cứ đến chín giờ rưỡi tối thứ sáu, sẽ có chín mươi giây, trong quán bar chỉ còn tiếng nhạc không ngừng, toàn bộ đèn sẽ tắt đi.

Đây cũng là câu khẩu hiệu của quán bar Keer, gọi là nhịp đập trái tim.

Hạ Duy đốt một điếu thuốc, thúc giục Lộ Ký Thu: “Ký Thu, em đi vào trước đi, anh hút điếu thuốc, vừa lúc nói với Tần Cần chút chuyện.”

Lộ Ký Thu gật đầu nói được, rồi đứng lên trở về quán bar.

Vừa đi qua hành lang chỗ rẽ của toilet, thì toàn bộ đèn ngay lập tức tắt đi.

Lộ Ký Thu không mang theo điện thoại, dứt khoát dựa lưng vào tường không đi nữa, tính toán đợi qua chín mươi giây này sẽ trở về quầy bar.

Bên tai không tự chủ lại vang lên lời mà Tần Cẩn vừa nói.

Cậu thích anh ta, anh ta cũng thích cậu, chuyện này rất tốt nha!

Dành thời gian quan sát ánh mắt Lục Nhất Hành nhìn cậu một chút đi!

Ánh mắt của anh?

Lộ Ký Thu nhắm mắt nhớ lại, giống như không có cái gì đặc biệt, nhưng là nếu như so sánh ánh mắt nhìn người khác của anh thì…

Còn đang nghĩ ngợi, hì cổ tay đột nhiên bị một người nắm lấy.

Lộ Ký Thu vô thức mở mắt ra, không nhìn thấy người đến là ai, nhưng lại ngửi được mùi hương quen thuộc của anh.

“Lục Nhất Hành?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.