Lục Gặp Ký Thu

Chương 3: Nắm tay nhé!




Thu thập xong hành lý, Lộ Ký Thu làm theo hướng dẫn của tổ tiết mục, ngồi trên chuyến bay sáng sớm đến nơi sinh hoạt chung mà chương trình sắp xếp.

Sau khi hạ cánh, Lộ Ký Thu vẫn còn buồn ngủ, đứng trước băng chuyền chờ lấy hành lý.

Mặc dù trên máy bay không có quay phim, nhưng Lộ Ký Thu cũng ngủ không ngon lắm. Không biết được người đồng hành với mình là ai, cũng không biết ba mươi ngày tiếp theo có sống hòa thuận được với nhau hay không.

“Ký Thu, đó có phải là vali của cô không?” Đạo diện ở bên cạnh nhẹ giọng nhắc nhở.

Còn đang chìm trong suy nghĩ nên Lộ Ký Thu giật mình một chút, lúc này mới vội vàng cố sức khiên vali ra khỏi băng chuyền.

Vì đang quay phim nên những nhân viên công tác bên cạnh cũng không thể chủ động giúp đỡ, cũng may vali không quá nặng nên cô có thể tự mình xoay xở được.

“Trước đây, bạn trai cô cũng sẽ giúp cô lấy hành lý đúng không?” Đạo diễn đang khai thác thông tin.

Lộ Kỷ Thu đẩy xe hành lý, theo bản năng trả lời: “Tôi chưa từng yêu đương.”

Đạo diễn cũng không có biểu hiện quá ngạc nhiên, dù sao trước khi bắt đầu quay, anh ta cũng có đầy đủ thông tin về khách mời.

Trên đường đi, ngồi trên xe của tổ tiết mục một lúc lâu Lộ Ký Thu mới cảm thấy ấm áp hơn.

Lúc vừa lên xe, cô đã nhận được nhiệm vụ đầu tiên — Đánh thức người đồng hành của bạn và nói chào buổi sáng với nhau.

Lộ Ký Thu nhìn đồng hồ, bây giờ là bảy giờ sáng, đến căn hộ chắc là khoảng bảy giờ ba mươi, tổ tiết mục tính toán thời gian rất hợp lý.

Tuy nhiên…

“Anh ta có bực bội khi bị gọi rời giường không?” Lộ Ký Thu có chút bận tâm, dù sao cũng là lần đầu tiên gặp mặt, cô rất sợ phá vỡ giấc mộng buổi sáng của người ta.

Đạo diễn chỉ cười cười, không nói chuyện, nhìn bộ dáng kiểu như hỏi cũng như không.

Ở trên xe chợp mắt một lúc, cho đến khi đạo diễn gọi, Lộ Ký Thu mới xốc lại tinh thần, đeo ba lô xuống xe.

Ở trước cửa khu chung cư, cô mới chính thức nhận chìa khóa nhà từ tay đạo diễn, sau đó xách vali đi vào thang máy.

Đứng trong thang máy, Lộ Ký Thu không nhịn nổi mà ngáp một cái, buộc chặt khăn quàng cổ để giúp bản thân bình tĩnh hơn một chút.

Phòng 901.

Lộ Ký Thu đứng trước cửa, đạo diện cùng cameraman đi vào căn phòng 902 đối diện. Chỉ cần khách mời đi vào căn hộ thì họ có thể ở phòng đối diện để nghỉ ngơi, chỉ cần luân phiên giám sát camera là được rồi.

Lộ Ký Thu hít sâu một hơi, nhẹ nhàng mở cửa, đưa mắt nhìn, mọi ngõ ngách trong phòng đều được gắn camera.

Nói thật, phản ứng đầu tiên của Lộ Ký Thu là có chút không quen.

Tầng 9 là tầng cao nhất, đây là một căn hộ duplex, không gian rất rộng rãi, phong cách trang trí và lắp đặt thiết bị trông đơn giản, thanh lịch nhưng đem đến cảm giác thoải mái.

Phải gọi bạn đồng hành thức dậy, còn phải chào hỏi buổi sáng…

Lộ Ký Thu nhẩm thầm nhiệm vụ trong lòng, đem hành lý để qua một bên, đưa mắt nhìn quanh bốn phía nhưng không thấy ai xuất hiện, anh ấy chắc vẫn còn đang ngủ?

Phòng ngủ hẳn là ở trên lầu? Lộ Ký Thu để chân trần trực tiếp đi lên lầu.

Bên kia, đạo diễn Lưu Đồng cùng cameraman đi vào phòng giám sát 902, ngay lập tức bổ nhào lên giường.

“Oh? Mọi người đến nhanh như vậy ư?” A Hồng – đạo diễn phụ trách quay phim cho Lục Nhất Hành, vừa ăn bánh bao vừa hỏi.

Lưu Đồng duỗi người, trả lời: “Đi thẳng một đường tới nên dĩ nhiên là nhanh rồi… Được rồi, thầy Lục vẫn chưa tỉnh đúng không?”

Lời vừa nói ra, Lưu Đồng thấy A Hồng hơi sửng sốt, bánh bao xém rơi xuống đất.

“Không xong rồi! Thầy Lục đang tắm đó.”

A Hồng bỏ cái bánh bao đang ăn dở xuống, vội vàng cùng Lưu Đồng nhìn màn hình giám sát.

“Cậu chỉ biết ăn thôi! Sao không chịu xem kỹ kịch bản gốc cơ chứ? Đây là nhiệm vụ đầu tiên của Lộ Ký Thu đấy!” Lưu Đồng không kìm lòng được mà oán giận.

A Hồng gãi đầu, nhỏ giọng nói: “Tôi cũng không ngờ thầy Lục sẽ dậy sớm như vậy …”

Nhắc đến thì mới cảm thấy kỳ lạ, Lục Nhất Hành dường như biết sáng nay Lộ Ký Thu sẽ tới nên đã thức dậy vô cùng sớm.

Không có biện pháp, bọn họ chỉ có thể ở phòng giám sát xem những gì đang diễn ra trong phòng 901 đối diện, nhiệm vụ chỉ là thứ yếu và hiệu quả của chương trình mới quan trọng hơn.

Lộ Ký Thu đi lên lầu, dùng tay đẩy nhẹ cửa phòng ngủ.

Ơ? Sao không có ai?

Căn phòng này không có một hạt bụi, ngay cả rèm cửa sổ cũng được buộc ở hai bên, tấm chăn trải giường cũng phẳng phiu, hoàn toàn không giống như có người ngủ qua.

Lẽ nào đây không phải là phòng của anh ấy?

Nghĩ tới đây, Lộ Ký Thu mới ý thức được bản thân quá lỗ mãng, chưa xem kỹ ở tầng trệt đã vội vàng chạy lên lầu. Cô xoay người định đi xuống dưới.

Ngay lúc này, Lục Nhất Hành vừa tắm rửa xong ở phòng tắm của tầng trệt, đang lau tóc thì nghe thấy có tiếng mở cửa, cố tình đi thật khẽ, bước chân lên lầu.

Cô ấy đã tới ư?

Đột nhiên, lại có một âm thanh khác đi xuống cầu thang, Lục Nhất Hành nhanh chóng xoay người đi vào phòng tắm.

Từ trên lầu đi xuống, Lộ Ký Thu vô thức nhìn về phía phòng tắm.

Chờ một chút… tay nắm cửa đang di chuyển?

Lẽ nào người đồng hành của cô đã thức dậy?

Lộ Ký Thu còn chưa kịp suy nghĩ lại vấn đề thì một giây sau, Lục Nhất Hành đã đi ra từ phòng tắm.

Cô vốn chuẩn bị nói chào buổi sáng, thì ngay lúc này lại nghẹn cứng trong cổ họng, Lộ Ký Thu ngây ngốc nhìn anh, làm sao lại là anh ấy?

“Sớm!”

Lục Nhất Hành chủ động chào hỏi, anh không muốn Lộ Ký Thu quá mức xấu hổ, mặc dù toàn bộ biểu tình trên gương mặt cô bây giờ, chính là không biết phải làm sao.

“Sớm, thầy Lục… buổi sáng tốt lành!” Lộ Ký Thu theo bản năng đi về phía vali.

Ánh mắt cô không dám nhìn loạn, vì anh chỉ mặc một chiếc quần dài, phần thân trên chỉ khoác một chiếc khăn tắm mà thôi.

Nói thế nào thì Lục Nhất hành cũng là nam thần quốc dân, mới sáng sớm đã biểu diễn một màn kinh hỉ như thế này.

Cơ bụng thì ai cũng yêu thích, nhưng mà với hình ảnh trước mắt, cô vẫn nên chuồn đi là thích hợp nhất.

Lộ Ký Thu nắm lấy tay cầm của vali, lập tức nói: “Em đi cất hành lý trước, anh cứ bận việc của mình đi…”

Mơ mơ hồ hồ nói xong, Lộ Ký Thu kéo hai vali quanh phòng khách rồi lại quay lại. Chỉ có một phòng ngủ ở tầng trệt, mà hiện giờ thì anh đang ở.

Nhưng mà vali này…. Cô sợ mình sẽ không mang lên lầu được.

Lục Nhất Hành thấy cô giống như con thỏ, muốn trốn mà không có chỗ để trốn, không khỏi giật giật khóe miệng.

Tiến lên phía trước, không kìm lòng được mà giơ tay xoa xoa tóc cô, “Chờ anh một chút!”

Nhìn cô cúi đầu, gương mặt đỏ ửng, nhẹ giọng đáp lời anh, thật sự vô cùng ngoan ngoãn.

Lộ Ký Thu liếc trộm anh, nhìn anh đi vào phòng ngủ mà không đóng cửa, rồi mặc một chiếc áo thun màu xám, khẽ cắn môi dưới.

Không ngờ anh lại là người đồng hành với mình nha.

Nghĩ đến việc tối hôm qua hai người nói chuyện một lúc lâu trong điện thoại, tim liền đập liên hồi. Nếu như biết đó là anh, nhất định cô đã khẩn trương đến nỗi nói không nên lời.

Khi Lộ Ký Thu còn đang ngây người, Lục Nhất Hành đã đến gần, cầm lấy vali trong tay cô.

“Ăn sáng chưa?”

Lục Nhất Hành hỏi một cách tự nhiên, hai người giống như bạn bè lâu năm, biểu hiện quan tâm của anh không một chút xa lạ nào.

Lộ Ký Thu hơi xấu hổ khi để một mình anh khiêng vali, vì vậy cô nâng cái vali còn lại đang ở trong góc, đi theo phía sau, nói: “Chưa… Thầy Lục đã ăn chưa ạ?”

Lục Nhất Hành không khỏi nhíu mày, cách xưng hô này, phải sửa.

Đem hành lý lên lầu, Lộ Ký Thu còn chưa kịp nói cảm ơn, thì đã nghe anh nói: “Anh dẫn em đi ăn sáng.”

Lộ Ký Thu theo bản năng muốn nói không cần, nhưng bụng lại không hợp tác, khẽ kêu vài tiếng.

“Được…”

Lộ Ký Thu một lần nữa buộc chặt khăn quàng cổ rồi đi theo sau Lục Nhất Hành xuống lầu.

Thấy Lục Nhất Hành mặc áo khoác, Lộ Ký Thu vội vàng nói: “Đúng rồi thầy Lục, áo khoác của anh vẫn còn ở chỗ em này, em đi lấy…”

Lời còn chưa nói xong, Lục Nhất Hành đã đưa tay kéo Lộ Ký Thu đang có ý định lên lầu lấy áo khoác.

“Không cần vội, tí nữa quay về rồi hẵng lấy cũng được.”

Ngẫm lại cũng phải, hiện tại anh không cần mặc, ăn sáng xong thì cô sẽ trả lại cho anh.

Trong phòng giám sát, hai đạo diễn phụ trách hai người gấp gáp tới độ vung tay múa chân.

“Các tổ quay phim chuẩn bị! Xuất phát!”

Nói chương trình thực tế đều có kịch bản, nhưng chương trình này của bọn họ, kịch bản hiển nhiên là do khách mời tự sáng tạo.

Hai người vừa mở cửa ra, thì đạo diện và cameraman cũng cùng lúc từ phòng 902 đi ra.

Mọi người nhanh chóng di chuyển, một bên tránh camera, một bên tránh đường cho hai người.

Lục Nhất Hành nhấn nút đi xuống của thang máy, Lộ Ký Thu liền phát hiện mình không mang theo ví tiền.

“Em đi lấy ví tiền!”

“Không cần,” Lục Nhất Hành một lần nữa đưa tay kéo cô lại, cười cười nói: “Chỉ là ăn sáng thôi mà, bạn trai có thể mua được.”

Vừa dứt lời, Lộ Ký Thu chỉ cảm thấy mặt đỏ ửng, nóng bừng.

“Bạn trai”… Đây là lần đầu tiên cô nhìn thẳng vào “mối quan hệ” này của hai người.

(Đinh…)

Thang máy tới, Lộ Ký Thu không nói gì, dù sao cũng có nhiều người như vậy, cô cũng không thể cố chấp quá mức.

Theo anh vào thang máy, cameraman và đạo diễn đều đứng dựa sát vào tường.

Đạo diễn không bỏ qua khoảng thời gian đầu tiên mà hai người ra ngoài cùng nhau, nhỏ giọng hỏi: “Hai vị đã quen biết nhau trước hay sao?”

“Đã từng hợp tác một lần.” Hai người đáp cùng một lúc.

Trước đó không lâu, tại buổi tiệc cuối năm, đạo diễn dĩ nhiên biết điều này.

“Vậy hai người lén liên lạc với nhau hay sao?” Đạo diễn chỉ là hiếu kỳ chuyện lúc nãy hai người có đề cập đến áo khoác.

Lộ Ký Thu theo bản năng lắc đầu, lại vô thức nhìn về phía anh.

Lục Nhất Hành nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mắt cô, làm cho người ta đỏ mặt, trả lời: “Từ hôm nay bắt đầu có.”

Nếu không phải cửa thang máy mở, thật sự Lộ Ký Thu không biết nên trốn đi nơi nào.

Hóa ra, ảnh đế lại hay trêu chọc người như thế này.

Bước ra khỏi tòa nhà, nhiệt độ buổi sáng vẫn rất thấp và Lộ Ký Thu không khỏi rụt cổ lại.

“Lạnh không?” Anh ở bên cạnh, nhẹ giọng hỏi.

Lộ Ký Thu ngẩn ra, cứng rắn nói: “Không sao.”

Lục Nhất Hành bỏ tay vào trong túi áo, nắm chặt, kìm lại ý định muốn ôm cô vào lòng.

“Đầu đường có tiệm ăn sáng rất ngon, sữa đậu nành và bánh quẩy ở đây là ngon nhất.” Lục Nhất Hành thấp giọng nói, nhìn chóp mũi hồng hồng của cộ, lại tiếp tục nói: “Lần sau, để anh đi mua đem về.”

Lộ ký Thu cúi đầu, nhìn gạch lát đường màu sắc rực rỡ dưới chân, lắc đầu nói: “Sữa đậu nành và bánh quẩy phải ăn nóng mới ngon nha!”

Từ khi ra mắt đến nay, Lộ Ký Thu hiếm có cơ hội đi bộ thả lỏng cơ thể như thế này, chính vì thế, cô không khỏi thả chậm bước chân.

Đường không quá rộng, một số học sinh cấp hai vội vã đạp xe đạp đến trường, thấy máy quay phim, ai nấy cũng đều tò mò.

Lộ Ký Thu đang đi phía ngoài, có một bàn tay đột ngột xuất hiện phía trước, nhìn theo hướng bàn tay, chẳng biết anh đưa tay về phía bên này từ lúc nào.

“Chuyện gì thế ?”

Lộ Ký Thu nghi ngờ hỏi, thậm chí cũng đưa tay của mình ra, tưởng anh đang cần nhìn cái gì của mình.

“Nhiệm vụ hôm nay của anh là nắm tay em cả ngày, không thực hiện sẽ bị phạt.”

Ánh mắt Lục Nhất Hành có chút né tránh, nhưng chỉ một giây sau, lại nhanh chóng khôi phục lại bình thường.

Lộ Ký Thu giật mình, vô thức nhìn về phía hai đạo diễn, có nhiệm vụ như vậy sao?

Lúc này, hai đạo diễn mới anh nhìn tôi, tôi nhìn anh sau đó cùng nhìn về Lục Nhất Hành.

“Lúc sáng sớm chẳng phải em cũng có nhiệm vụ hay sao?” Lục Nhất Hành lảng sang chuyện khác, hỏi.

Lộ Ký Thu mới nhớ lại, bản thân đã thất bại trong nhiệm vụ “đánh thức”, nói như vậy… Anh thật sự có nhiệm vụ này?

Lộ Ký Thu vẫn còn đang chần chừ, Lục Nhất Hành lại một lần nữa vươn tay, “Thật lạnh, nắm tay nhé!”

“Hả, được!”

Đem tay đặt vào bàn tay anh, lòng bàn tay của anh vô cùng ấm áp.

Nắm được rồi!

Lục Nhất Hành cúi đầu, đem bàn tay nhỏ bé của cô nắm chặt, nhét vào túi áo, che miệng cười nói: “Đi thôi.”

Đi ở phía sau, hai đạo diễn trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra.

Được rồi, nhiệm vụ nắm tay này, bây giờ thiết lập.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.