Lục Gặp Ký Thu

Chương 28: Trời mưa tầm tã




Trong bút ghi âm chỉ có một bài hát kia của cô, Lộ Ký Thu khó mà không nghĩ lung tung.

Coi như là vì hiệu quả của chương trình, nhưng cái bài hát trong bút ghi âm thì máy quay cũng sẽ không ghi hình được, người xem sẽ càng không hiểu rõ.

Đặt bút ghi âm xuống, Lộ Ký Thu một lần nữa nằm ngửa ra, nhìn đỉnh chóp của lều vải, đột nhiên cảm thấy hô hấp trở nên khó khăn.

Lặng lẽ thở dài một hơi, tự thuyết phục bản thân có lẽ là do cô quá kinh ngạc, giống như lúc cô nhìn thấy anh trên phim chứ thật ra cũng chẳng có gì to tát.

Lục Nhất Hành ở bên cạnh nghe thấy tiếng thở dài của cô thì khóe miệng không khỏi nhẹ cười.

Lộ Ký Thu cũng không bấm dừng bài hát, mà cứ để cho nó phát lặp đi lặp lại hết lần này tới lần khác, sau đó từ từ ngủ thiếp đi.

Đang mơ màng chuẩn bị ngủ thì bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng nói chuyện phiếm.

“Cái bóng đèn kia chớp sáng liên tục, trong đêm tối đen như mực, có một bóng đen chạy tới.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó nha, bóng đèn vỡ tan, phát ra âm thanh ghê rợn, người kia quay người lại, thì bị bóng đen đuổi tới bắt lấy.”

Ban đêm luôn luôn không thể thiếu những câu chuyện ma.

Lộ Ký Thu càng nghe càng thanh tỉnh, lập tức tỉnh cả ngủ, trở mình, trong lòng yên lặng cảm thán sức tưởng tượng của nhân viên công tác này thật phong phú.

Một lần nữa nhắm mắt lại, nhưng trước mắt lại hiện ra hình ảnh vừa rồi mới nghe thấy. Lộ Ký Thu nhếch môi, không khỏi nuốt nước bọt, là cô tự đánh giá cao bản thân sao.

Kéo cao túi ngủ, một lần nữa xoay người, co người lại, hai cái tay nhỏ kéo mép túi ngủ, nhân viên công tác trực bên ngoài lều còn đang kể chuyện ma làm cho người ta cả người nổi da gà.

Khi Lộ Ký Thu đang yên lặng đếm cừu, muốn thay đổi lực chú ý đến một chuyện khác thì đột nhiên trên vai có thêm một cái tay.

“A!”

Lộ Ký Thu không thể khống chế kinh hô một tiếng, mở mắt ra, lại nhìn thấy ánh mắt chăm chú của anh, lúc này mới thở phào một hơi.

Thật ra, lúc các nhân viên công tác ở bên ngoài vừa mới bắt đầu kể chuyện ma, thì Lục Nhất Hành đã tỉnh.

Anh cảm nhận được Lộ Ký Thu lăn qua lăn lại, biết chắc là cô có khả năng đã nghe thấy, thậm chí còn sợ hãi đến mức không ngủ được.

“Anh ở đây,” Lục Nhất Hành thấp giọng nói, bàn tay vỗ nhẹ trên lưng cô, “Yên tâm ngủ đi!”

Lộ Ký Thu cúi đầu xuống, nhìn hai người chẳng biết từ lúc nào đã gần sát nhau, hơi ngẩn người, nhưng cuối cùng vẫn không nói chuyện, cũng không né tránh.

Bởi vì tại thời điểm này, động tác vỗ nhẹ của anh làm cho cô cảm thấy an toàn.

Xung quanh yên lặng, tiếng bước chân của nhân viên công tác bên ngoài lều càng ngày càng gần. Tiếp đó, thì nghe nhân viên công tác đứng bên ngoài lều hỏi thăm.

“Vừa rồi chúng tôi mơ hồ nghe được tiếng kêu, hai người không có sao chứ?”

Lục Nhất Hành không có ngừng động tác trên tay, cất giọng trả lời: “Không có việc gì!”

Nhân viên công tác đứng ngoài cửa ra vào dừng lại một lúc, cuối cùng mới đi ra xa.

Lộ Ký Thu và anh nằm nghiêng, đối mặt với nhau, người kể chuyện ma ở ngoài kia cũng không có tiếp tục. Được anh vỗ về nhẹ nhàng, dần dần cô lại chìm vào giấc ngủ.

Lộ Ký Thu không biết mình là đã quen thuộc sự quan tâm và chiếu cố của anh, hay là đã từ từ tháo bỏ phòng bị với anh, vậy nên lần này, cô không có chút nào né tránh với sự đụng chạm, tiếp cận của anh nữa.

Buổi sáng, trên đỉnh chóp của tất cả các lều vải đều phủ kín một tầng sương sớm.

Nhân viên công tác ở bên ngoài đi tới đi lui, Lộ Ký Thu trở mình, nửa tỉnh nửa mê sờ tìm điện thoại.

“7 giờ 10 phút, thức dậy nào!”

Giãy dụa ngồi dậy, nhìn thấy trên túi ngủ của mình được phủ một cái áo khoác, Lộ Ký Thu không khỏi ngơ ngác một chút, đây là…

Vô thức quay đầu nhìn sang bên cạnh, chỉ có túi ngủ trống trơn, không thấy anh đâu cả.

Mặc áo khoác dày, cô mở tấm màn che cửa, khom người đi ra khỏi lều vải.

Cho dù đã là đầu ba tháng, nhưng gió lạnh sáng sớm vẫn làm cho người ta không chịu được, phải rùng mình một cái.

Lộ Ký Thu mặc áo khoác, trước tiên rửa mặt đơn giản một chút, rồi trở lại chỗ mọi người đang tập trung, mới phát hiện mấy người đang đau đầu vì nhóm lửa.

Hôm nay thời tiết hiển nhiên không bằng hôm qua, trời nhiều mây, so với hôm qua thì nhiệt độ cũng thấp hơn.

“Củi tối hôm qua nhặt về đều bị ướt, lõi củi đều bị thấm nước nên rất khó để bắt lửa.” Tiết Phong có kinh nghiệm nên chỉ cần liếc mắt đã nhìn ra vấn đề.

Lục Nhất Hành nhẹ gật đầu, cầm than củi dùng để nướng đồ ăn tối hôm qua tới, “Em thử cái này một chút.”

Phạm Thước cũng hỗ trợ xếp than củi lên, rồi nhóm lửa, cũng coi là giúp đỡ nhau chuẩn bị.

Lộ Ký Thu đứng ở bên cạnh lẳng lặng nhìn, chẳng biết mình có giúp đỡ được gì.

Y Mai nhìn chung quanh một chút, thấy nhánh cây khô không còn thừa lại nhiều thì nói với Tiết Phong: “Anh đi nhặt thêm củi để mồi lửa đi, chứ không một lát nữa sẽ không đủ dùng.”

Nghe vậy, Lộ Ký Thu vội vàng lên tiếng: “Để em đi nhé!”

Tối hôm qua, lúc ăn cơm cô có nghe được, đầu gối của Tiết Phong không tốt, hiện tại đi đường còn cần chống gậy, đây là di chứng do quay phim của ông khi còn trẻ.

Lục Nhất Hành ngẩng đầu nhìn cô, vừa định đứng lên, thì đã nghe Lộ Ký Thu nói: “Em không biết nhóm lửa, nhưng việc nhặt củi này vẫn có thể.”

Cô cũng không thể đi cắm trại dã ngoại mà cái gì cũng không làm.

Vừa dứt lời, Ông Y Y từ nơi cách đó không xa đi tới, vừa tết tóc đuôi ngựa, vừa nói “Em với Ký Thu cùng đi .”

Phạm Thước nhìn hai người một chút, nhưng lại không nói gì.

Hai cô gái đi nhặt củi, tốt xấu gì cũng có bạn, vì thế bọn họ cũng yên tâm.

Lưu Đồng đứng ở bên cạnh, ra hiệu anh Lương đi cùng với Lộ Ký Thu.

Mỗi người cầm một cái giỏ, cùng nhau đi nhặt củi.

Lục Nhất Hành nhìn Lưu Đồng sắp xếp để anh Lương đi theo ghi hình thì cũng yên tâm, sau đó lại tiếp tục nhóm lửa. Dù sao hai vị tiền bối tuổi tác đều lớn rồi, thật sự là không để bị lạnh được.

Lộ Ký Thu không biết tại sao Ông Y Y lại có hứng thú với việc nhặt củi như thế, nhưng nếu cô ta đã muốn như vậy thì cùng đi với cô ta thôi.

Đi theo Ông Y Y cũng có một cameraman, bốn người bắt đầu đi kiếm củi.

“Ký Thu, hôm qua trên xe em có nói, em muốn trở về làm việc, là về công ty sao?” Ông Y Y hỏi cô.

Lộ Ký Thu đành phải thả chậm bước chân, trả lời: “Chị Mẫn gọi em trở về.”

“À, là như vậy sao.” Ông Y Y kéo dài giọng, làm cho người ta nghe không ra cảm xúc gì.

“Với lại, hôm qua chị thật không phải, làm cho ngón trỏ tay phải của em bị rách.”

Nghe cô ta nói như vậy, Lộ Ký Thu không khỏi quay đầu nhìn cô ta một cái.

Hôm nay Ông Y Y làm sao thế, bình thường trước kia nói không quá ba câu là bắt đầu đổi giọng. Sao nay thật kỳ quái nha!

Ông Y Y dừng lại, nhìn cô rồi cười một cái, nói “Em đừng có nhìn chị như vậy mà.”

“Em nói đi, hai chúng ta ở cùng công ty cũng gần ba năm rồi nhỉ, vậy mà cũng chưa có cơ hội nói chuyện đường hoàng với nhau. Cuối cùng thì cũng cùng ghi hình một chương trình nhưng mỗi người chúng ta đều vội vàng yêu đương của riêng mình.”

Lộ Ký Thu xoay người nhặt lên cành cây khô bên chân, không thể đoán được Ông Y Y muốn nói gì, đành phải nghe cô ta nói tiếp.

“Em với anh Hành tiến triển thế nào nha? Chị còn chưa có xem tập đầu tiên của chương trình, nhưng mà trên mạng được phản hồi rất tích cực, chắc hẳn là tiến triển không tệ nhỉ?” Ông Y Y cùng cô sóng vai đi về phía trước, giọng nói chuyện giống như hai chị em tốt đang tâm sự với nhau.

“Nghe nói chị và Phạm Thước tiến triển rất nhanh.” Lộ Ký Thu thông minh đem chủ đề câu chuyện dời đi chỗ khác.

Ông Y Y mím môi, cười nói: “Hai chúng ta à, em cũng biết rất nhiều dân mạng đều nói tuổi của chị so với anh ấy thì lớn hơn, ngay từ đầu chị cũng lo lắng bọn chị sẽ khó hòa hợp, nhưng thật ra khi ở cùng với anh ấy, thì chị có thể cảm nhận được cảm giác yêu đương là như thế nào.”

Lộ Ký Thu không khỏi nhìn về phía chị ta, nếu như chỉ nghe thôi, thì cô cũng cho rằng Ông Y Y và Phạm Thước đã phát sinh tình cảm.

Chỉ là ngẩng đầu nhìn chị ta một cái, thì thấy Ông Y Y nhìn vào ống kính mà nói những lời này.

Thật là khiến người ta nghĩ không thấu.

Cất bước tiếp tục đi về phía trước, mới vừa đi được hai bước, thì lại nghe Ông Y Y nói: “À, Ký Thu, em có biết theo sắp xếp ban đầu của chương trình, em sẽ cùng một nhóm với Phạm Thước hay không?”

Lộ ký Thu hơi sửng sốt một chút, quay đầu nhìn chị ta, “Sắp xếp ban đầu là có ý tứ gì?”

Ông Y Y ngoẹo đầu nhìn cô, nói: “Em không biết?” đang đùa hay sao?

Lộ Ký Thu lắc đầu, cô chưa từng nghe nói. Trước khi chương trình chính thức ghi hình, cô hoàn toàn không biết gì về người đồng hành của mình cả. Đây cũng là do bên trong hợp đồng đã viết rõ ràng là muốn tạo ra cảm giác thần bí, làm sao chị ta lại biết được?

“Chị cũng là nghe bạn bè nói, em cũng biết, chị biết rất nhiều diễn viên, bọn họ có quen biết với Phạm Thước, truyền qua truyền lại, thì chị biết được.”

Hóa ra là như vậy

Ông Y Y thấy Lộ Ký Thu không có phản ứng gì, trong lòng nảy ra một kế, đưa tay lôi kéo Lộ Ký Thu, ra vẻ thần bí thấp giọng nói: “Em phải cẩn thận với anh Hành đó nha!”

“Vì sao?” Lộ Ký Thu theo bản năng hỏi lại.

Ông Y Y làm bộ cẩn thận nhìn hai cameraman bên cạnh một chút, bịt micro rồi nói nhỏ bên tai cô: “Trước đây, chị với anh Hành từng tham gia chung một bộ phim, anh ấy bảo người đại diện đưa cho chị một tờ giấy.”

Lời nói của Ông Y Y còn chưa dứt nhưng cũng đủ để khơi gợi hứng thú cho Lộ Ký Thu.

Như suy nghĩ của bất kỳ người trưởng thành nào, ít nhiều đều có thể đoán được nửa đoạn sau mà Ông Y Y còn chưa nói xong.

Đơn giản chính là, Lục Nhất Hành lén lút muốn hẹn Ông Y Y trước. Nhưng nội dung của tờ giấy đó là gì.

Phải nói là Lộ Ký Thu không muốn biết. Bởi đó là chuyện không thể nào.

Ông Y Y nhìn thấy biểu cảm của Lộ Ký Thu có chút thay đổi, trong lòng không khỏi đắc ý, buông tay cô ra và nói: “Em sẽ không phải tưởng chương trình này thành thật đấy nhé!”

Lộ Ký Thu rút lại biểu cảm trên gương mặt, nở nụ cười, nói: “Làm sao như vậy được.”

Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng cô lại không nghĩ như thế.

“Cũng không hoàn toàn là không thể, dù sao thì cũng đã có rất nhiều tiền bối tìm được tình yêu đích thực qua các chường trình thực tế như thế này, em cứ nhìn mọi người xem!” Ông Y Y cười như không cười nói.

Lời vừa dứt, thì Lộ Ký Thu cũng vội vàng kết thúc đề tài này, xoay ngược đi nhặt củi.

Cô không muốn cùng Ông Y Y nói những chuyện này.

Đi được một đoạn, Ông Y Y nhìn thấy phía trước chỉ có một con đường nhỏ hẹp, còn bị cỏ dại và tán cây phủ xung quanh nữa. Nhìn thấy Lộ Ký Thu đi tuốt ở đằng trước, khóe miệng không khỏi cong lên.

Lộ Ký Thu khom người, nhấc những cành cây lộn xộn lên, thận trọng đi về phía trước. Trước mặt là một cánh rừng nhỏ, nhưng những cây ở đó đều đang mọc chồi xanh nên sẽ không làm mồi lửa được.

Lộ Ký Thu không có nhận ra là anh Lương đã không theo kịp, vì vậy cứ đi thẳng qua rừng cây này để tìm củi khô.

Trong khi đó, anh Lương mang camera đi theo phía sau Lộ Ký Thu, lúc vừa mới đi tới đường hẹp đó thì đã bị Ông Y Y kéo lại.

Ông Y Y chọn đúng thời điểm, nhìn thấy Lộ Ký Thu đi xa vài bước thì lúc này mới chân trái đá chân phải, làm cho chính mình bị vấp, thuận tiện nắm chặt dây kéo balo của anh Lương.

Anh Lương bị cô ta kéo một cái thì camera trong tay muốn rớt xuống, vội vàng ngồi xổm xuống để ổn định cơ thể.

“Ai, ui, hình như tôi bị sái chân rồi.”

Ông Y Y ngồi trên mặt đất đầy cỏ dại và bùn, tư thế ngã không giống như đang diễn kịch, ngay cả trên mặt cũng biểu cảm vô cùng đau đớn.

A Huy là người phụ trách camera cho Ông Y Y cũng đi qua, anh ta nhìn thấy Ông Y Y thực sự bị vấp. Ông Y Y, người luôn già mồm cãi láo lúc này có thể ngồi trên cỏ như thế này thì chắc hẳn là té thật.

“Chị Y Y, để tôi đỡ chị trở về cho nhân viên y tế kiểm tra một chút.” A Hy cất thiết bị, đưa tay cho Ông Y Y vịn, cố gắng kéo cô ta đứng dậy.

Ông Y Y cố ý xụi lơ cơ thể, chịu đựng khó chịu, nói: “Cậu gầy tong gầy teo, làm sao mà đỡ tôi được. Anh Lương ơi, anh có thể cõng tôi trở về được không?”

Anh Lương đưa tay giúp A Huy đỡ cô ta đứng lên, lùi về phía sau một bước, lại nhìn Lộ Ký Thu ở đằng xa kia, nói: “Không được, tôi còn phải quay phim đó. A Huy, cậu nhanh chóng đỡ cô Ông về đi, sái chân cũng chỉ là vấn đề bình thường thôi.”

Nói xong, anh Lương xoay người đi tìm Lộ Ký Thu.

“Hửm,” Ông Y Y vội vàng kéo anh ấy lại, “Anh Lương, anh xem, A Huy còn phải cầm máy quay, làm sao mà đỡ em được.”

Ông Y Y cố gắng kéo dài thời gian, nhưng anh Lương rất chuyên nghiệp.

“Tôi cũng có máy quay, hơn nữa Tiểu Thu còn đang ở phía trước. Được rồi, được rồi! Không nói nữa, A Huy, nhanh lên, đỡ cô ấy về đi.”

Anh Lương nói xong cũng ôm máy quay đuổi theo Lộ Ký Thu.

“Chị Y Y, chị bị sái chân nào?” A Huy cẩn thận đỡ Ông Y Y, hỏi.

Ông Y Y hơi sửng sốt, thu hồi tầm mắt, nói: “Chân phải.”

Nói xong, cô ta khẽ nhấc chân phải, đi cà nhắc trở về.

Mới vừa đi được vài bước thì đột nhiên có giọt mưa rơi trên cánh tay.

Trời mưa, thật sự ông trời cũng muốn giúp cô.

Anh Lương khiêng camera, ở trong rừng nhỏ tìm cả nửa ngày, nhưng không có đi qua rừng cây nhỏ này. Anh cho rằng Lộ Ký Thu chỉ ở khu vực lân cận nhặt củi, không nghĩ là cô sẽ đi sâu hơn.

Có phải cô ấy không nhặt củi nữa mà đã trở về.

Đây cũng không phải là không có khả năng, dù sao anh đứng trong rừng cây này tìm cả nửa ngày, cây dại là mọc rậm rạp như vậy, Lộ Ký Thu trở lại thì chắc chắn sẽ phải phải được anh.

Trong lòng đang nóng như lửa đốt thì những giọt mưa lớn như hạt đậu rơi xuống, càng ngày càng dày hơn. Máy quay không có đồ che mưa, lại không biết đi nơi nào để tìm Lộ Ký Thu nên chỉ có thể quay về trước.

Bên lều, Lục Nhất Hành đã bắt được lửa cháy, tất cả mọi người vội vàng làm bữa sáng.

Trong chốc lát, mọi người đã thấy Ông Y Y khập khiễng đi về.

Phạm Thước đứng gần nhất nên là người đầu tiên thấy, bật thốt hỏi: “Hai người chẳng phải đi cùng nhau sao, thế nào mà chỉ có một mình em trở về vậy?”

Ông Y Y vốn tưởng là Phạm Thước đi qua là để hỏi han cô ta, không ngờ anh ta há mồm lại hỏi Lộ Ký Thu.

Ra vẻ ấm ức, nắm lấy tay của Phạm Thước, nói: “Anh không phát hiện chân của em bị sái rồi à, như thế này sao mà nhặt củi được nữa. Đương nhiên là Ký Thu đi nhặt nha, vẫn chưa nhặt đủ nên tất nhiên là chưa trở về được.”

Vừa nói vừa gạt nước mặt, làm ra dáng vẻ đau đớn mà khóc.

Phạm Thước mím môi, không có hỏi nhiều nữa, đỡ cô ta rồi nói: “Bị sái có nghiêm trọng không? Để cho nhân viên y tế kiểm tra một chút.”

Lục Nhất Hành rửa tay ở gần chiếc xe, vừa về tới lều thì đã thấy Ông Y Y ngồi trên ghế, một đám người đang vây quanh cô ta, thậm chí còn có nhân viên y tế ở đó.

“Như vậy có đau không?” Nhân viên y tế nhẹ nhàng xoay chân phải của Ông Y Y.

Ông Y Y có chút mất tự nhiên, gật đầu nói: “Hình như là ở đây.”

Nhân viên y tế lại xoay một vòng qua bên kia: “Như vậy sao?”

Ông Y Y bị bong gân sao?

Lục Nhất Hành đi lên phía trước, không chút nào che giấu nỗi lo lắng của mình, hỏi: “Ký Thu còn chưa trở lại sao?”

Ông Y Y ngẩn ra, nhưng không ngẩng đầu lên, nói vấp: “Chưa, nhưng sẽ nhanh thôi.”

Lục Nhất Hành đi ra khỏi lều vải, mưa đã rơi xuống, lúc này, chân mày của Lục Nhất Hành càng nhíu chặt hơn.

Nhìn thời gian, đáng lẽ bây giờ cô ấy đã trở lại mới phải chứ.

Không chần chừ, cầm lấy một cây dù, anh phải đi tìm Lộ Ký Thu.

Đạo diễn Lưu Đồng kịp phản ứng, vội bảo cameraman đuổi theo.

Nhưng Lục Nhất Hành mới đi chưa được mấy bước thì đã thấy anh Lương vội vàng chạy về.

Nhìn thấy bên cạnh anh Lương không có Lộ Ký Thu thì Lục Nhất Hành ý thức được sự tình không chỉ đơn giản như vậy.

“Anh Lương, Ký Thu đâu? Sao chỉ có mình anh trở về?”

“Tiểu Thu còn chưa trở lại sao?” Anh Lương cũng luống cuống, lên tiếng giải thích: “Ông Y Y bị té lộn nhào, tôi đi ở phía trước cô ấy nên bị cô ấy kéo lại. Sao đó tôi đuổi theo sau nhưng không tìm được Ký Thu.”

Trong lòng Lục Nhất Hành bắt đầu nóng nảy, nhưng tự nói với bản thân là không thể hoảng loạn.

“Bị lạc mất cô ấy ở chỗ nào, cách đây bao xa, còn nữa, đã được bao lâu rồi?”

Anh Lương vuốt nước trên tóc, đưa camera cho người khác, lo lắng nói: “Chính là con đường nhỏ hẹp kia, tôi còn tưởng là Tiểu Thu đã tự trở về, phải làm sao bây giờ?”

“Đi, anh dẫn tôi đi tới vị trí bị thất lạc đó.” Lục Nhất Hành cùng với anh Lương đi về phía trước, rồi quay đầu lại nói với Lưu Đồng: “Đạo diễn, cô nhanh chóng tìm thêm người, cùng với bọn tôi chia nhau ra tìm.”

“Được, tiểu Dương, A Hồng, hai người dẫn thêm mấy cameraman nữa chia nhau ra tìm kiếm.”

Nhóm người đi vào rừng cây nhỏ tìm Lộ Ký Thu, nhưng mưa thì không có dấu hiệu ngừng.

Mọi người chia nhau ra tìm, đi vào khu rừng nhỏ gọi tên Lộ Ký Thu, rất sợ cô xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Ở trong rừng cây không thể bung dù được, lại có một trận gió thổi tới, cây dù chỉ làm vướng bận thêm. Thu dù lại, Lục Nhất Hành lấy cây dù làm gậy chống, đủ từng mảng cỏ và những cây mọc dại.

Đột nhiên thấy một hướng giống như lối đi, cỏ dại chỗ này giống như bị ai đó từng giẫm qua.

Mang theo nghi hoặc, Lục Nhất Hành đi theo lối đó, đi được gần trăm mét thì thấy một cái đình nhỏ ở phía trước.

Từ xa xa, nhìn giống như cái đình bị bỏ hoang nhiều năm, nhưng hình như cũng không thấy Lộ Ký Thu ở đó.

Nhưng mà, dường như có sức mạnh gì đó thôi thúc Lục Nhất Hành đi về hướng đó.

Mà Lộ Ký Thu, người đã chạy nhanh tới cái đình nhỏ này để trú mưa, hồn nhiên không biết bản thân đã trở thành tiêu điểm làm cho mọi người lo lắng.

Lúc này, Lộ Ký Thu đang núp trong một góc của đình nhỏ, một tay cầm đèn pin nhỏ mà Lục Nhất Hành đã mua, một tay cầm micro trên cổ áo, không ngừng hỏi: “Chị Đồng, chị có nghe thấy không? Chị Đồng?”

Gọi liên tục mấy phút, xác định là Lưu Đồng ở bên kia không nhận được giọng nói của cô, Lộ Ký Thu chỉ có thể bỏ qua. Hy vọng trời nhanh tạnh mưa để cô có thể trở về.

Đột nhiên, bên tai vang đến tiếng bước chân quen thuộc, càng ngày càng gần.

Lộ Ký Thu vô thức đứng dậy, quay đầu nhìn sang, không ngờ đập vào tầm mắt của cô chính là anh.

“Anh?” Lộ Ký Thu sững sờ nhìn anh, nhưng đầu óc trống rỗng, không biết phải nói gì.

Lục Nhất Hành tìm được cô, tảng đá trong lòng rốt cục cũng gỡ bỏ.

Đi tới, ôm toàn bộ cô vào lòng, giọng nói trầm trầm vang lên: “Lộ Ký Thu!”

“A!” Lộ Ký Thu bị anh ôm rất chặt, lúc này, mới phát hiện áo khoác của anh đã bị ướt.

Sau đó, chỉ nghe anh than thở một tiếng, buồn bực nói: “Anh nên trói chặt em ở bên cạnh anh.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.