Lục Gặp Ký Thu

Chương 13: Tim đập thình thịch




Lúc này hai gò má Lộ Ký Thu đỏ như quả đào chín. Mấy chai nước cầm trong tay cũng rơi xuống đất.

Ở trong ngực anh cô không nhịn được mà kêu lên một tiếng, thận trọng đẩy anh ra: “Lục Nhất Hành…”

Tốt, mới mười mấy tiếng đồng hồ không gặp, ngay cả gọi tên cũng tự nhiên không ít.

Lục Nhất Hành đứng thẳng người, đưa tay nâng nhẹ vành mũ của Lộ Ký Thu, thấy gò má phiếm hồng của cô thì khóe miệng không khỏi cong lên, “Nếu như tặng “người”, thì anh ký nhận.”

Nói xong thì dắt tay cô, đi nhanh qua đám người, trực tiếp lên phòng nghỉ trong xe.

Lỗ tai Lộ Ký Thu đỏ ửng, cúi đầu thấy bàn tay đang nắm chung của hai người, cho nên… “ký nhận” chính là “nắm tay” sao?

Ngay lúc này, tai nghe truyền đến giọng nói hốt hoảng của Lưu Đồng.

“Mau! Mau đuổi theo!”

Cứ như vậy, mấy cameraman cầm máy quay theo sát hai người, nhanh chóng biến mất trước mặt mọi người.

Nhóm A: “… Là đang quay chương trình sao?”

Nhóm B: “Ưm hửm, hơn nữa, dạo này anh Hành chỉ tham gia một chương trình…”

Nhóm C: “Nói như vậy, người mà anh Hành vừa ôm là Lộ Ký Thu sao?”

Qua cuộc trò chuyện, mọi người ai cũng tìm được đáp án.

Lộ Ký Thu để mặc anh dắt tới cửa xe, thở hổn hển hỏi anh: “Anh, làm sao mà anh nhận ra em nha?”

Lục Nhất Hành mở cửa xe, xoay người nhìn cô, giả vờ nghiêm chỉnh nói: “Bằng cảm giác.”

Ngoài ra còn có, em cũng đủ đặc biệt.

Dĩ nhiên là Lộ Ký Thu không hiểu, nhìn anh đứng trong xe vươn tay đưa ra thì cô cũng tự nhiên đưa tay tới, giẫm lên bàn đạp và bước vào xe.

Ngô Hạo đứng bên ngoài cửa xe, gương mặt xấu hổ, gãi đầu một cái, nói: “Xin lỗi, vừa rồi tôi không nhận ra được…”

Lộ Ký Thu cảm thấy cậu ấy không có làm sai chuyện gì, vội vàng xua tay nói: “Không có chuyện gì, không có chuyện gì, là tổ tiết mục bố trí nhiệm vụ, nếu là tôi thì tôi cũng sẽ từ chối.”

Lục Nhất Hành cởi áo khoác trang phục đóng phim, hoạt động cũng dễ dàng hơn một chút, hỏi Lộ Ký Thu: “Đã ăn sáng chưa?”

“Rồi, ăn trên máy bay.”

Lộ Ký Thu ngồi xuống đối diện anh, lúc này mới có thời gian yên tĩnh nhìn lớp trang điểm trên gương mặt anh.

Trong ấn tượng của cô, trang điểm của diễn viên nam trong phim cổ trang ít nhiều cũng sẽ có chút nữ tính, nhưng ở trên mặt anh lại hoàn toàn không có cảm giác này, ngược lại trang điểm làm giúp cho đường nét trên gương mặt của anh trông tinh xảo hơn.

Lúc này, Lưu Đồng cùng với mấy cameraman đi tới trước cửa xe, bảo là muốn lắp đặt máy quay bên trong phòng trên xe.

Lục Nhất Hành không phản đối, mấy cameraman nhanh chóng lắp bốn năm máy quay trong xe, rồi lấy micro từ trong tay Lưu Đồng đưa cho Lục Nhất Hành, sau đó mới rời khỏi.

Lục Nhất Hành mặc cổ phục, không tự đeo micro được, Lộ Ký Thu ngồi gần nên rất tự nhiên đi qua đeo giúp anh.

Ngô Hạo đứng một bên, không kìm lòng được mà nói: “Anh Hành, em đi nói với đạo diễn một tiếng nhé, anh cũng nên ngủ một chút…”

Vừa nghe Ngô Hạo nói như vậy, lúc này, Lộ Ký Thu mới tỉ mỉ quan sát Lục Nhất Hành. Quả nhiên, đứng gần có thể nhìn thấy trong mắt anh có tơ máu đỏ nhẹ, vừa nhìn đã biết là không có nghỉ ngơi tốt.

“Anh đóng phim cả đêm sao?” Lộ Ký Thu theo bản năng hỏi.

“Đâu chỉ cả đêm!” Ngô Hạo tiếp lời, trả lời cô: “Từ tám giờ tối hôm qua tới giờ, anh Hành vẫn luôn quay phim, tính ra thì chợp mắt chưa được nửa tiếng.”

Nghe vậy, Lộ Ký Thu không khỏi mím chặt môi.

Thì ra anh quay phim bận rộn như vậy… Cô theo tổ tiết mục đến tham ban thì chẳng phải làm cho anh càng bận rộn hơn sao?

Giúp anh đeo micro trên cổ áo, Lộ Ký Thu vừa định ngồi xuống thì đột nhiên bị anh kéo cổ tay.

Một giây tiếp theo lại nghe anh nói với Ngô Hạo: “Đi nói với đạo diễn một tiếng, nói là bạn gái của tôi tới tham ban nên cảnh quay tiếp theo dời tới một tiếng đồng hồ sau.”

“Được.”

Ngô Hạo trả lời xong thì cũng lui ra, trước khi đi vẫn không quên giúp hai người đóng cửa xe lại.

Trong xe, chỉ còn lại hai người bọn họ.

Lộ Ký Thu đứng trong phòng trên xe không tính là lớn, một động tác nhỏ cũng không dám làm, nhỏ giọng hỏi: “… Anh có muốn ngủ một lát không?”

“Muốn, mà lại không muốn.”

“Ơ? Vì sao?” Lộ Ký Thu không hiểu ý tứ trong lời nói của anh.

Lục Nhất Hành đứng dậy, đối mặt với cô, khoảng cách giữa hai người rất ngắn, hô hấp vì vậy cũng rất gần.

“Bởi vì…” Lục Nhất Hành không nhanh không chậm nói, thuận tiện lấy tai nghe bên tai phải của cô xuống, “Anh sợ nếu như anh ngủ, em sẽ chạy đi mất.”

Lời nói đi vào tai cô, rồi phảng phất đi vào lòng cô.

Ngay cả nơi mà đầu ngón tay của anh chạm phải cũng nóng hổi.

“Em, em không chạy… Em ở đây mà.” Lộ Ký Thu nói vấp.

Sau đó mất tự nhiên, đưa tay lên xoa xoa lỗ tai nóng rực, rồi khẽ lui về phía sau nửa bước.

Chỉ chỉ giường lớn trên xe, giả vờ thả lỏng, nói: “Anh ngủ đi, em ở trong phòng này với anh.”

Khóe miệng Lục Nhất Hành khẽ nhếch, trở tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, vừa đi đến giường lớn, vừa nói: “Như em nói, không được phép chơi xấu đâu đấy!”

Lộ Ký Thu ngẩn ra, lúc này mới kịp phản ứng thì đã bị anh kéo đến bên giường.

Lục Nhất Hành vẫn mặc trang phục đóng phim nên nằm xuống có hơi nghiêng một chút, nhưng tay vẫn nắm lấy tay cô, mặc dù không dùng nhiều lực nhưng cũng không để tay cô dễ dàng thoát ra được.

Lộ Ký Thu đứng ở bên giường, gương mặt hồng hồng, cái giường này quá thực cũng đủ lớn, ba bốn người ngủ trên đó vẫn không thành vấn đề, nhưng…

Lục Nhất Hành nhắm mắt lại, cố gắng đè chặt khóe miệng đang muốn cười xuống, nhẹ giọng nói: “Ở đây có nhiều máy quay như vậy, em sợ cái gì?”

Lộ Ký Thu khẽ cắn môi dưới, nhìn bên trong xe có nhiều máy quay, thì cuối cùng vẫn bò lên giường nhưng nằm xuống ở phía bên kia, cách anh một khoảng cách nhất định.

Lục Nhất Hành híp mắt nhìn lén cô, khóe miệng dương càng ngày càng cao.

Tay anh nắm lấy tay cô, và cũng không có ý định buông lỏng.

Lúc này, Lộ Ký Thu làm sao mà ngủ được, không thể làm gì khác hơn là đờ người, nhìn chằm chằm trần xe, qua một lúc lâu, vẫn không nhịn được mà nhỏ giọng gọi anh: “Lục Nhất Hành…”

Anh không có lên tiếng trả lời.

Lộ Ký Thu lặng lẽ nghiêng mình, lẩm bẩm: “Khi còn bé, anh cũng không thích ôm gấu bông ngủ, có đúng không…”

Vừa nói vừa cúi đầu nhìn chỗ hai người đang nắm tay.

Vốn cho là Lục Nhất Hành đã ngủ, lại không ngờ khi vừa dứt lời thì chợt nghe thấy tiếng cười nhẹ của anh.

Lục Nhất Hành quay người lại, đối diện với ánh mắt của cô, nhẹ giọng nói: “Khi còn bé, anh thích chơi ô tô.”

—— Hiện tại, thích em.

Nửa câu sau, tất nhiên Lục Nhất Hành không thể nói ra khỏi miệng, anh sợ cô sẽ bị dọa.

Lộ Ký Thu né tránh tầm mắt của anh, thì thầm “oh” một tiếng, rồi trở người nằm thẳng lại.

Bầu không khí bên trong phòng trên xe đột nhiên yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Lộ Ký Thu có thể nghe được nhịp tim đập của chính mình.

Lục Nhất Hành cứ lẳng lặng nhìn cô như vậy, vì đang quá khẩn trương mà lông mi cô không ngừng run rẩy, bộ dạng đáng yêu làm cho người ta rung động.

“Đề nghị vừa rồi của em vô cùng tốt.”

Lộ ký Thu nghe thấy anh nói thì đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới hiểu được ý tứ trong lời nói của anh, không nhịn được mà đưa tay lên che mặt.

Anh không sợ tổ tiết mục sẽ tiến vào ngay lúc này sao? Như thế này quả thật làm cho người ta phải suy nghĩ sâu xa mà!

Mà lúc này, trên xe giám sát của tổ tiết mục, A Hồng không hiểu ý tứ của câu nói kia, tò mò hỏi Lưu Đồng: “Chị Đồng, lời anh Hành vừa nói là có ý gì nha?”

Lưu Đồng vỗ tay vài cái, trong lòng vô cùng kính nể.

Cao tay, thật sự rất cao tay nha! Lúc này mới chỉ trải qua vài ngày đã muốn ôm vợ ngủ, ảnh đế quả nhiên là không đơn giản!

Lộ Ký Thu đứng bên cạnh xe hít thở không khí, dù sao hiện tại cô cũng không ngủ được, không bằng để cho anh ngủ một giấc thật tốt.

Cởi áo khoác gi-lê trên người ra, muốn đi trả lại cho phó đạo diễn, mới vừa đi được hai bước thì đột nhiên bị người ta gọi lại.

“Lộ Ký Thu?”

Nghe tiếng, Lộ Ký Thu xoay người, nhìn thấy một người mặc trang phục cung nữ đứng sau lưng mình, không khỏi có chút nghi hoặc.

“Thế nào? Mới vài năm không gặp mà cậu đã không nhận ra bạn học cũ sao?” Khóe miệng cô gái mang theo nụ cười, đi gần về phía Lộ Ký Thu.

Giọng nói này…

Lộ Ký Thu có chút chần chừ, nói: “Vu Phi?”

Chỉ thấy Vu Phi mím môi cười, nói: “Tớ còn tưởng cậu sẽ không nhận ra tớ đấy, nói thế nào thì chúng ta cũng là bạn học bốn năm, cũng không đến mức đó nhỉ.”

Vu Phi đã từng được coi là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy trong trường, có một cặp mắt đào hoa câu người, dù không cùng chuyên ngành với Lộ Ký Thu nhưng đã gặp khi bị thầy mang theo ăn cơm vài lần. Chỉ là, gương mặt hiện tại này của cô ấy… Vừa nhìn đã thấy rất gượng gạo, cũng không lạ khi Lộ Ký Thu không nhận ra được.

Cô nhớ mang máng Tần Cẩn đã từng đề cập qua, nói lòng dạ của Vu Phi cao khó lường, chỉ mới vừa tốt nghiệp nhưng không phải vai nữ chính thứ hai trở lên thì không đóng, cuối cùng lại phẫu thuật thẩm mỹ thất bại, chỉ có thể dựa vào quan hệ để sống được trong giới giải trí này, nhưng chỉ chuyên đóng vai phụ.

Lộ Ký Thu cũng không quá quen thuộc với cô ta, trong thời gian ngắn không biết phải nên nói chuyện gì mới tốt.

Thế nhưng, mình không chọc người, không có người là người khác sẽ không trêu chọc mình.

Vu Phi cười như không cười đánh giá Lộ Ký Thu, giọng mỉa mai nói: “Bây giờ cậu cũng thật lợi hại nhỉ, nghe nói là đang yêu đương với ảnh đế, khóa của chúng ta không mấy người theo đuổi con đường chuyên nghiệp, cậu sống tốt trong thế giới hỗn độn này, thật sự làm cho người khác phải ước ao nha…”

Những lời này, nghe thế nào cũng thấy khó chịu.

“Là trên chương trình.”

Lộ Ký Thu luôn luôn và sẽ không bao giờ kết giao với loại người này, chỉ nghĩ sẽ nói chuyện một chút thì thôi, ai biết được Vu Phi lại chặng đường đi của cô.

“Còn có chuyện gì sao?”

Lộ Ký Thu né tránh, nhưng trong mắt Vu Phi, đây chẳng phải khiêm tốn mà là đứng trên vị trí cao coi thường những người mới.

Đến gần, cô ta châm chọc hỏi: “Cùng ảnh đế đóng giả làm người yêu sống chung thì có gì đặc biệt không?”

Lộ Ký Thu không chịu được mà nhíu mày, mọi việc xảy ra trước mặt Vu Phi đều có mục đích, có kế hoạch.

“Thật không biết cậu tìm tài nguyên ở đâu, ôm được một cây đại thụ như thế, bão táp mưa sa còn sợ gì, đúng không?” Vu Phi nói lời chanh chua, khó nghe.

Lộ Ký Thu quả thật không nhin được nữa, muốn mở miệng phản bác cô ta thì đột nhiên nghe thấy tiếng cửa xe mở ra.

Vừa nhìn sang, thì thấy Lục Nhất Hành đang mím chặt môi đi tới.

Một giây kế tiếp, trên vai của Lộ Ký Thu đã có thêm áo khoác của anh.

“Bên ngoài rất lạnh.”

Lục Nhất Hành trầm giọng nói xong, chỉ nhẹ ôm lấy vai cô đi vào phòng nghỉ trong xe, mới vừa đi được hai bước thì xoay người lại hỏi: “Đi vào nói chuyện? Hử?”

Vu Phỉ chỉ là diễn viên nhỏ tuyến mười tám, làm sao dám làm càn trước mặt Lục Nhất Hành, chỉ có thể cười xả lả, liên tục nói không cần.

Lộ Ký Thu theo anh trở lại xe, không biết anh có nghe những lời nói bậy bạ của Vu Phi hay không.

Lục Nhất Hành rót cho cô một ly nước nóng, lấy micro của tổ tiết mục xuống, vừa mặc áo khoác ngoài vừa hỏi cô: “Cảm giác khi nói chuyện yêu đương với anh như thế nào? Anh cũng muốn biết.”

Lộ Ký Thu bị sặc nước, họ nhẹ hai tiếng, nghiêm trang trả lời: “Làm bạn gái của anh, rất vui vẻ.”

Lục Nhất Hành dừng lại một chút, nhìn chằm chằm cô nửa ngày mà không nói chuyện, cuối cùng chỉ cúi đầu, cười cười.

Cả ngày tiếp theo, ngoại trừ thời gian ăn cơm, Lục Nhất Hành gần như nửa khắc cũng không dừng quay phim, từ khi hừng đông tới khi trời mịt tối.

Lúc đầu, Lộ Ký Thu còn đến hiện trường xem anh quay phim, như một trợ lý nhỏ, dâng trà bưng nước, lại hay bị anh trêu chọc vài câu. Nhiên viên công tác xung quanh đều nói họ đã ăn thức ăn cho chó đến no cả bụng.

Chạng vạng tối, Lộ Ký Thu rốt cuộc cũng lên cơn buồn ngủ, Lục Nhất Hành lo lắng cô ở bên ngoài sẽ bị cảm lạnh nên để cho Lưu Đồng tạm dừng quay hình, đưa Lộ Ký Thu về phòng trên xe để ngủ.

Mở mơ màng màng ngủ đến chín giờ tối, Lộ Ký Thu ngồi ở trên giường đờ người ra, trong tay lại có thêm một con gấu bông.

Gấu bông? Chẳng lẽ là do anh mang tới?

Lộ Ký Thu nhìn máy quay bên trong xe đang đong đưa qua lại, không chịu nổi mà che miệng ngáp một cái, lúc này mới đứng dậy đi xuống giường.

Mới vừa xuống xe thì thấy Lục Nhất Hành đã thay trang phục diễn, ăn mặc trang phục thường ngày, đang cùng Lưu Đồng đi tới.

Lộ Ký Thu đứng trên bàn đạp, nhẹ giọng hỏi anh: “Kết thúc công việc rồi sao?”

“Ừ, công việc đã xong.” Lục Nhất Hành gật đầu đáp, đi tới giúp cô kéo khóa áo khoác lên, động tác vô cùng tự nhiên.

Một trận gió đêm thổi tới, Lộ ký Thu hít mũi một cái.

“Em nha…” Lục Nhất Hành giả vờ bất đắc dĩ lắc đầu, đưa tay ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, vừa giúp cô giữ ấm vừa nói, “Bây giờ đã ngủ ngon như vậy, buổi tối thì sao ngủ được?”

May mắn là bây giờ trời tối, không thấy được mặt cô, chứ không, nhất định so với mặt trời chiều còn đỏ hơn.

Đạo diễn Lưu Đồng đứng bên cạnh, cố gắng chịu đựng khi bị nhét thức ăn cho chó, nhẹ giọng nhắc nhớ: “Nên đi đến khách sạn rồi.”

Nhóm người ngồi trên xe, khởi hành đi đến khách sạn.

Khách sạn này là do tổ tiết mục đặt, bởi vì ngày hôm qua Lục Nhất Hành xuống máy bay là đi thẳng tới phim trường nên căn bản là không có thời gian trở về khách sạn mà đoàn phim sắp xếp.

Hơn nữa, theo như sắp xếp từ trước của đoàn phim, để tiết kiệm chi phí, toàn bộ diễn viên đều ở chung một khách sạn, lại ở vị trí khá xa, lái xe phải mất một giờ mới đến. Mặt khác, khách sạn đó cũng không còn phòng trống để cho tổ tiết mục có thể vào ở, cho nên mới quyết định ở một khách sạn mới.

Trong chốc lát, xe đã dừng lại dưới sảnh của khách sạn.

Hai người một trước một sau xuống xe, lúc này Lưu Đồng mới cúp điện thoại trong tay, vẻ mặt hơi mất tự nhiên, nói: “Hành lý của hai người đã ở trên lầu, phòng ở tầng mười một, đây là thẻ phòng —— “

Nói xong thì đưa hai thẻ phòng riêng biệt cho hai người.

“Chúng tôi vẫn còn có một cuộc họp nhóm, hai người lên trước đi nhé!”

Nói xong, Lưu Đồng cũng kéo A Hồng lên xe.

Lộ Ký Thu không có nghi ngờ chị ấy, đi theo Lục Nhất Hành vào thang máy để lên lầu.

Tất cả khách sạn ở gần phim trường này, kể cả lễ tân hay nhân viên phục vụ đều được đào tạo bài bản, sẽ không đòi xin chữ ký và chụp ảnh chung ở những tình huống không thích hợp, cũng sẽ không biểu hiện thái độ quá mức phấn khích để làm mất đi tiêu chuẩn chuyên nghiệp.

Hai người đi tới lầu mười một, lúc này Lộ Ký Thu mới nhớ tới thẻ phòng.

“Em ở phòng 8111,còn anh?” Lộ Ký Thu vừa hỏi vừa tìm phòng tương ứng.

Lục Nhất Hành đi sau lưng cô, cúi đầu nhìn thẻ phòng trên tay, trên đó có ghi “8111” không khỏi nở nụ cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.