Lục Đại Thần Phù

Chương 5 : Mắt Trận




Bằng một phản xạ đáng kinh ngạc, bàn tay phải của Tô Chi Nhạc bám chặt vào thành cửa ngay khi vừa rơi xuống. Chỉ thấy thoắt một cái, lão đã dễ dàng leo vào trong.

Âu Dương Huyền vội khen:

"Thân thủ của tiền bối thật bất phàm, so với lũ áo đen kia còn lợi hại hơn"

Đây cũng không phải cố vuốt mông ngựa, hắn đã thấy cách mà Tô Chi Nhạc cùng lũ áo đen kia hành động, nó vượt xa bất cứ vận động viên nào mà hắn từng biết.

Tô Chi Nhạc trả lời:

"Lũ Hắc bào đó tuy nhân phẩm chẳng ra gì nhưng công pháp luyện thể lại có vài phần môn đạo, không chỉ cơ thể mà ngũ giác đều được tăng cường. Được rồi, đi thôi"

Nói xong, lão lôi ra con rùa đen, bắt đầu thi pháp. Hai mắt con rùa tỏa sáng, cái đầu ngóc lên nhìn khá buồn cười, cuối cùng nhè nhẹ hướng về phía tây.

Một già, một trung niên mò mẫm trong bóng đêm bước ra khỏi cửa. Cũng may lũ áo đen đang tụ hợp lên hết tầng ba, tầng hai trái lại vô cùng an toàn. Sau một hồi quẹo trái rồi lại quẹo phải, hai người tiến đến một khu vực rất rộng, Âu Dương Huyền nhận ra đây chính là Đại Sảnh tầng hai khu Nhà B.

Lúc này giữa Đại Sảnh đang đặt một quả cầu cỡ lớn, điều kỳ lạ là bản thân quả cầu không hề chạm đất mà lại lơ lửng cách nền nhà tầm một thước. Quả cầu có màu nâu vàng, to cỡ quá bóng mà người ta hay thấy trong phòng tập thể thao. Âu Dương Huyền thầm đoán đây hẳn là mắt trận mà Tô Chi Nhạc nhắc đến.

Hắn đang định di chuyển, chợt bị bàn tay của Tô Chi Nhạc kéo lại. Lão thì thầm:

"Nhìn kỹ đi"

Họ Âu bỗng cảm thấy đôi mắt mình nóng lên, trong phút chốc khung cảnh chợt thay đổi biến thành một bức tranh màu trắng đen giống như tranh thủy mặc. Xung quanh quả cầu vậy mà lại có ba người đang đứng, bọn họ đều mặc áo choàng đen, trên mặt đeo mặt nạ. Ba gã dứng thành hình tam giác, đôi mắt cảnh giác nhìn ngó xung quanh.

Khung cảnh nhanh chóng trở lại bình thường, Tô Chi Nhạc nhíu mày:

"Quả nhiên có người canh gác"

"Vừa rồi là chuyện gì vậy ?" - Âu Dương Huyền quay ra hỏi.

"Tinh, Khí, Thần là nền tảng cơ bản nhất của mọi sinh vật. Tinh là thân thể bên ngoài, Khí là nội lực bên trong, mà Thần thì phức tạp hơn, chính là Hồn mà thường nhân hay nói. Bọn chúng có thể che giấu được Tinh Khí nhưng che không được Thần.

Âu Dương Huyền nghe mà cảm thấy như đang lạc vào truyện tu tiên. Có điều ngẫm lại thì những chuyện tối nay quả thực không thể coi là bình thường được nữa.

Lão già khẽ vuốt râu, sau đó liền phất tay, từ tấm mề đay trên người Dương Huyền hiện ra một tấm phù màu xanh lá.

"Thứ này gọi là Triệt Âm Phù, dán thứ này lên người sẽ che đậy tất cả tiếng động từ nhịp tim cho đến tiếng bước chân của người dùng. Ta sẽ dùng thứ này đánh lén một tên, sau đó gây chiến dụ hai tên còn lại tránh xa quả cầu, còn ngươi thì tìm cơ hội dán tấm bùa kia lên"

"Mấy tên này có cách nào liên lạc với lũ trên kia không ?"

"Có, bọn chúng sở hữu một vật gọi là Tạp Tinh, mặc dù “Định Hồn Trận” ngăn cách mọi liên lạc với bên ngoài, nhưng dùng Tạp Tinh để liên lạc với những kẻ bên trong Hồn trận thì vẫn được"

Âu Dương Huyền nhíu mày:

"E rằng bọn chúng cũng không ngu vậy đâu. Bố trí đội hình như vậy chính là để ngăn ngừa có người phá hoại mắt trận. Dù lão có đánh lén một tên, dụ một tên đuổi theo, kẻ còn lại cũng sẽ không rời khỏi mắt trận mà trực tiếp liên lạc với đồng bọn. Như vậy dù tôi có muốn đến gần cũng không được"

"Vậy ngươi nghĩ sao ?" - Bất giác lão cảm thấy gã bác sĩ này cũng thuộc dạng có đầu óc.

"Tôi sẽ dụ một tên đi, lão đánh lén một tên, sau đó xử lý tên còn lại"

Tô Chi Nhạc nghe vậy không đồng ý:

"Không được, ngươi đừng nghĩ ngươi thoát được một lần liền thoát được lần hai. Lúc trước là do tên Hắc bào kia chủ quan, lần này chúng đang trong trạng thái cảnh giác, với cái tốc độ của ngươi chưa chạy được xa thì đã bị tóm rồi"

"Tiền bối, tình thế hiện tại không cho phép chúng ta lựa chọn. Nếu không lập tức giải quyết ba tên này, chờ đến lúc lũ kia quay lại thì hai người chúng ta sẽ như baba trong rọ, tiền bối có còn tấm phù giống loại khi nãy không ?"

Thứ hắn muốn hỏi chính là “Hóa chướng phù”, đáng tiếc là Tô Chi Nhạc lại lắc đầu:

"Chế tạo một tấm phù mất rất nhiều thời gian và tinh lực. Dù cho ta có là đại sư chế tạo phù chú thì mỗi loại cũng chỉ có một tấm"

Nói xong, lão thi ấn, từ trên chiếc mề đay lại tỏa ra hai luồng sáng, hiện lên hai tấm phù nữa. Có điều khác với tấm phù ban đầu, hai tấm này lại có màu Tím và màu Lam.

"Tấm màu Tím này là Lôi Chấn Phù khi phát động sẽ gây nổ cực mạnh. Tấm màu Lam là Tật Phong Phù, có tác dụng gia tăng sức mạnh thể chất, đặc biệt là tốc độ, thời gian hiệu dụng khá ngắn chỉ khoảng ba phút"

Âu Dương Huyền cầm lấy tấm Lôi Chấn Phù, đôi mắt sáng rực, có thể được Tô Chi Nhạc gọi là mạnh xem ra uy lực của nó không nhỏ.

"Nếu ngươi tính dùng Lôi Chấn Phù để tấn công bọn chúng thì nên quên đi" – Tô lão nhắc nhở.

"Tại sao ?"

"Lôi Chấn Phù tuy mạnh nhưng phạm vi tác động chỉ khoảng 10m, hơn nữa lại cần đến mười giây để kích hoạt"

Mười giây với người bình thường thì ngắn, nhưng với cao thủ như lão là quá đủ để thoát khỏi phạm vi công kích, hơn nữa kẻ thù của ngươi cũng không ngu mà đứng yên cho ngươi ném. Do đó trong chiến đấu, rất ít khi mà người ta dùng loại phù này để tấn công trực diện.

Âu Dương Huyền để ba tấm Triệt Âm Phù, Lôi Chấn Phù cùng Tật Phong Phù xếp cạnh nhau, bắt đầu suy tính. Trong ba tấm này, Tật Phong Phù là thích hợp cho mình nhất, đáng tiếc thời gian chỉ có ba phút, rất khó cắt đuôi đối thủ. Lôi Chấn Phù là đòn tấn công mạnh nhất, nhưng lại cần thời gian kích hoạt. Còn Triệt Âm Phù thì ngược lại, thích hợp cho việc tấn công ám sát và lén lút.

Gã quay đầu nhìn về phía hành lang bên trái. Hướng đó chính là khu phát thuốc cho bệnh nhân, như vậy đi thêm một đoạn nữa chính là nơi đó.

Mười giây, mười giây, có lẽ là đủ đi.

Tô Chi Nhạc thấy Âu Dương Huyền đang suy tư cũng không quấy rầy. Nếu là người bình thường rơi vào tình huống này không sợ hãi đến hoảng loạn đã là tốt lắm rồi, còn gã này thì lại bình tĩnh đến kinh ngạc, không những không hoảng hốt, trái lại còn động não tìm phương pháp xử lý vấn đề.

Đáng tiếc mình phát hiện ra hắn quá muộn, nếu sớm thêm hai mươi năm, có lẽ sẽ là một hạt giống tốt. Lão nhìn vào tấm mề đay trên cổ Âu Dương Huyền, thầm tự nhủ: Hy vọng lựa chọn của ngươi là đúng.

Âu Dương Huyền bỗng nhiên ngẩng đầu lên nói:

"Tôi có một kế hoạch, nhưng tôi cần cả ba tấm phù này để thực hiện. Tiền bối có nắm chắc xử lý hai tên còn lại không ?"

Tô Chi Nhạc trả lời:

"Ngươi quá coi thường ta đấy, nếu không phải bị trọng thương, đừng nói là hai, dù có năm, sáu tên cùng lên ta cũng không để vào mắt. Có điều ta phải nhắc nhở ngươi, mỗi lần sử dụng một tấm bùa ngươi sẽ mất đi một phần tinh huyết. Tối nay ngươi đã dùng một lần, nếu dùng thêm ba lần nữa cơ thể có thể gặp nguy hiểm"

Lão kết ấn hình chữ bát, một vệt sáng lóe lên hiện ra một viên đan dược màu đỏ to bằng hột nhãn.

"Cầm lấy, đây là Tụ Huyết Đan, nếu cảm thấy không ổn thì sử dụng một viên"

Âu Dương Huyền nhẹ nhàng tiếp lấy viên đan dược, cảm thấy thứ này có mùi ngai ngái rất khó ngửi. Nhưng khi vừa hít vào, hắn liền cảm thấy toàn thân rạo rực rất dễ chịu. Quả nhiên là đồ tốt.

"Ngươi rốt cuộc nắm chắc bao nhiều phần trăm ?" - Tô Chi Nhạc hỏi

"Nếu là nơi khác thì không chắc, nhưng ở đây thì nắm chắc đến bảy thành"

Âu Dương Huyền không nói dối, suốt mười lăm năm qua hắn đã làm việc ở đây. Đây chính là bệnh viện của hắn, là sân nhà của hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.