Thiên Khuyết Đại Lục tồn tại rất nhiều tu luyện giả không môn không phái. Họ được gọi là các tán tu.
Nhậm Khải là một người như thế, lão năm nay 70 tuổi, râu tóc bạc phơ, tu vi chỉ có Luyện Khí Đệ Bát Tầng, có thể nói cả đời vô vọng tấn cấp Cương Nguyên.
Hai mươi năm về trước, lão biết mình tư chất kém cỏi, liền bắt đầu gia nhập phù đạo, thần thức không yếu nên chỉ sau vài năm đã trở thành một vị phù sư học đồ. Lại tốn thêm mười năm, rốt cuộc thăng cấp Chính Sư Nhị Tinh, sau cùng gia nhập Âu Gia, trở thành khanh khách trưởng lão của gia tộc.
Lúc này giữa căn phòng chất đầy giấy mực, Nhậm Khải đang từ tốn gấp lại những cuộn giấy chế phù, mỗi tấm đều có giá không rẻ, đương nhiên cần được sắp xếp cẩn thận.
"Sương Nhi, con cất những thứ này lên kệ, ngày mai ta sẽ chế một lô phù chú mới"
" Vâng thưa Gia gia" - Giọng nói nghe như chuông bạc, phát ra từ một thiếu nữ mới đôi mươi. Hai lọn tóc của nàng tết thành bím vắt sau lưng, khuôn mặt xinh xắn, thể hiện rõ là con nhà có học.
Nhâm Sương Sương đang định đứng dậy, chợt nghe tiếng gõ cửa, muộn thế này rồi, còn ai đến nữa. Nàng chậm rãi đi ra, liền phát hiện một thiếu niên thân mang bạch y, vừa thấy nàng đã nở nụ cười tươi rói như hoa nở:
"Xin hỏi Nhâm tiền bối đã nghỉ chưa ? Tại hạ có chuyện muốn nhờ"
"Lão phu còn tưởng ai, hóa ra là Dương Huyền thiếu gia, Sương Nhi mau mời thiếu gia vào" - Giọng nói của Nhâm Khải từ trong vọng ra.
Âu Dương Huyền khẽ cúi đầu cảm tạ, vừa bước vào đã ngửi thấy mùi giấy mới lan khắp phòng. Căn phòng gọn gàng ngăn nắp, hai bên chứa đầy những giá kệ, có thể thấy chủ của nó là một người cầu toàn. Hắn kính cẩn ngồi xuống đối diện với Nhâm Khải.
"Không biết đêm hôm, thiếu gia đến tìm ta có việc gì"
"Không giấu gì tiền bối, vẫn bối quả thật có việc muốn nhờ, không biết tiền bối có thể dạy ta cách chế phù hay không, chi phí bao nhiêu vãn bối xin trả đủ"
"Học Phù ?" - Nhâm Khải kinh ngạc, ngay cả thiếu nữ cũng phải ngước lên nhìn Âu Dương Huyền.
Lão chậm rãi dừng một lát rồi mới nói tiếp:
"Xin thứ cho lão phu hỏi thẳng, tại sao thiếu gia lại hứng thú với Học Phù. Nên biết hiện tại thiếu gia đã là Luyện Khí Cảnh Đệ Tam Tầng, tu vi như vậy cũng không yếu, há cớ còn tốn thời gian vào Phù Đạo"
Chế Phù là một nghề phức tạp, không những yêu cầu thần thức cao, mà còn phải nắm rõ nguyên lý ảo diệu trong đó. Nếu không lão đã chẳng tốn đến mười lăm năm mới có thể trở thành một Chính Sư cấp bậc Nhị Tinh.
Âu Dương Huyền cười nói:
"Cũng không có gì, chỉ là nhất thời thấy hứng thú"
Nhâm Khải còn chưa trả lời đã nghe một tiếng "Xì" rõ to, đến từ vị tiểu cô nương tết bím phía sau. Nàng trước giờ ghét nhất là loại công tử ham vui kiểu này. Chế Phù Sư là gì, chính là một trong ba chức nghiệp lớn nhất của Thiên Khuyết Đại Lục, sánh ngang với Luyện Khí cùng Luyện Đan.
Biết bao nhiêu người vì học chế phù mà bỏ bê tu luyện, cho đến cuối đời vẫn không thể nhập môn. Vậy mà cái gã này lại nói nhất thời hứng thú nên muốn học, vào lỗ tai nàng quả thật chính là coi thường Phù Sư.
"Sương Nhi, không được vô lễ" - Nhâm Khải nhíu mày, lên tiếng răn dạy.
Âu Dương Huyền đành cười gượng, vị cô nương này hình như là có ấn tượng không tốt với gã.
"Thiếu gia, học phù quả thật không dễ, một khi đã bước chân vào phù đạo đòi hỏi thời gian và tinh lực, hơn nữa yêu cầu về thần thức so với Luyện Khí và Luyện Đan cũng cao hơn nhiều "
"Không vấn đề gì, chỉ riêng về thần thức, ta trái lại có chút tự tin" - Hắn vốn là ngươi xuyên không, hai hồn nhập một, thần thức cũng nhờ thế mà vượt trội hơn người khác
Nhậm Khải vuốt vuốt râu, nếu là người bình thường lão đã sớm đóng cửa tiễn khách, nhưng đối phương lại là con trai của Nhị Đương Gia. Người này uy thế đang lên như mặt trời giữa trưa, nếu không có gì thay đổi thì chính là gia chủ đời tiếp theo, lão cũng không thể thẳng thừng từ chối.
"Sương Nhi, con vào trong lấy Cảm Ứng Thạch ra cho Gia Gia"
Nhậm Sương Sương tuy không ưa Âu Dương Huyền nhưng vẫn ngoan ngoãn đi vào. Sau một lúc nàng mang ra vật hình cầu, trong suốt như pha lê.
"Thiếu gia, đây được gọi là Cảm Ứng Thạch, có thể đo mật độ thần thức của tu luyện giả. Mật độ thần thức được phân làm Bạch Sắc Vô Giai, Lục Sắc Ưu Tú, Lam Sắc Thiên Kiêu, Chanh Sắc Tuyệt Đỉnh, Tử Sắc Sử Thi , Hoàng Sắc Truyền Thuyết và Xích Sắc Hoàn Mỹ, tổng cộng 7 cấp độ. Muốn trở thành chế phù sư tối thiểu phải đạt tới Lục Sắc"
Âu Dương Huyền đã từng nghe Bắc Nhã Đại Sư nói về chuyện này nên cũng không ngạc nhiên. Hắn bắt đầu nhắm mắt, hướng thần thức đến Cảm Ứng Thạch. Thần thức vừa tiến vào liền bị hút lấy, sau đó cuộn lại thành một vòng, trong khi bản thân khối cầu cũng dần phát ra ánh sáng trắng.
Ngồi bên ngoài, Nhậm Khải từ từ hớp một tách trà. Đồ vật này khi chạm vào thần thức sẽ không ngừng kéo dãn nó, mật độ thần thức càng cao, khả năng kéo dãn càng lớn.
Tu luyện giả thông thường sẽ kéo dãn được thần thức từ 10-30 vòng tùy cấp độ. Nếu đạt tới 40 vòng sẽ là Ưu Tú, 50 vòng là Thiên Kiêu, 60 vòng là Tuyệt Đỉnh, 70 vòng là Sử Thi, mà 80 và 90 vòng chính là Truyền Thuyết và Truyền Thuyết Hoàn Mỹ.
Vị thiếu gia này đang là Luyện Khí đệ Tam Tầng, có thể quay được 16 đến 18 vòng là cực hạn. Đến lúc đó lão sẽ nói thần thức của thiếu gia không đủ, không nên cưỡng cầu, như vậy có thể khiến đối phương tự biết mà rời đi.
Nhưng đợi một lúc, ánh sáng vẫn không tắt, trái lại dường như ngày một thịnh.
Nhâm Khải hơi giật mình, dựa vào độ sáng này, tuyệt đối đã kéo được hơn hai mươi vòng. Hai mươi vòng ở cảnh giới của hắn, có thể coi là cao hơn đa số tu luyện giả.
Chính vào lúc này, ở trung tâm Cảm Ứng Thạch xuất hiện một tia sáng màu Lục, ban đầu còn nhỏ như hạt đậu, sau đó dần lan rộng, thay thế cho sắc trắng lúc trước.
"Ồ, không ngờ có thể đạt tới Lục sắc Ưu Tú, đã sơ bộ có thể nhập môn Phù Đạo, trở thành Học Đồ" - Lão già vuốt râu mỉm cười, xem ra vị thiếu gia này ban nãy tự tin cũng là có lý do.
"Mới chỉ là Học đồ thôi, có gì hay" - Nhậm Sương Sương vốn đã ôm thái độ không tốt, thấy Âu Dương Huyền lại có thể trở thành học đồ, không chịu được mà châm chọc.
Nàng từng thử qua Cảm ứng thạch, đạt đến Chanh Sắc Tuyệt Đỉnh, có hy vọng tấn cấp Đại Sư, tiền đồ rộng mở, đương nhiên không coi kết quả này ra gì.
Âu Dương Huyền cảm thấy mình giống một con tằm, đang không ngừng phun tơ cho khối cầu dệt vải. Từ lúc vượt qua 30 vòng, số lượng thần thức bị kéo ra cũng nhiều hơn, gần như gấp đôi lúc trước.
Họ Âu thầm mỉm cười, ngươi muốn dệt tơ ư, không vấn đề, ta có cả tiệm ra cho ngươi dệt. Chỉ thấy ánh sáng màu xanh ngày càng rực rỡ, sau đó chuyển qua sắc lam.
"Lam Sắc Thiên Kiêu ? " - Nhâm Khải không tự chủ lại thốt lên, thiên phú này đã ngang bằng lão, chứng minh Âu Dương Huyền có tiềm lực trở thành Chính Sư, vị thiếu gia này đúng là không thể coi thường.
Qua một hồi lâu, sắc Lam cũng dần biến mất, thay vào đó là sắc Chanh. Đến lúc này ngay cả Nhậm Sương Sương cũng cảm thấy nóng mông.
Chế Phù Sư được chia làm Học Đồ, Chính Sư, Đại Sư, Tông Sư, Đại Tông Sư và Nhất Đại Tông Sư.
Chanh Sắc cho thấy mật độ thần thức của ngươi đã đạt chuẩn Tuyệt Đỉnh, có hy vọng thăng cấp Đại Sư chế phù. Hơn nữa dựa vào xu hướng này còn có dấu hiệu muốn chuyển Hoàng sắc, đây không phải là có hy vọng trở thành Tông Sư sao ?
Tông Sư chế phù, dù là Chế Phù Sư Công Hội hay Liên Minh Tứ Trụ đều muốn rải thảm rước ngươi vào.
Nhậm Sương Sương thầm cắn môi, lúc nãy còn dè bỉu chê bai người ta, nếu giờ mà thần thức của hắn còn mạnh hơn mình, không phải là xấu hổ muốn chết sao. Thế nhưng nàng cũng rất tò mò không biết một vị thiên tài cấp Tông Sư sẽ như thế nào. Nhất thời hai ý nghĩ cứ va vào nhau, khiến nàng không biết nên cổ vũ hay trù ẻo Âu Dương Huyền.
Sắc Chanh ngày một sáng, nhưng ngay khi sắp chuyển Vàng thì đột nhiên lóe lên một cái rồi biến mất.
Âu Dương Huyền mở mắt ra, tiếc hận nói:
"Thần thức của vãn bối không đủ, chỉ có thể đến đây thôi"
"Ha ha, không tệ, không tệ, ngay cả lão phu cũng chỉ là lam sắc mà thôi" - Nhâm Khải vuốt râu cười nói, tuy Âu Dương Huyền không thể đạt tới Tông Sư, nhưng Đại Sư cũng là rất cao rồi.
Trong lòng Nhậm Sương Sương sinh ra một chút thất vọng, chợt nhìn thấy ánh mắt cổ quái của Âu Dương Huyền, nàng xấu hổ vội vã quay đầu đi.
Hai người không biết Âu Dương Huyền thực tế không dùng toàn lực. Hắn hiểu rõ cái gì gọi là quang mang quá lộ, tất dẫn phiền toái, thế nên ngay khi Cảm Ứng Thạch sắp chuyển màu liền ngừng lại.
Có đôi khi cứ giấu tài lại là chuyện tốt.
"Nhâm tiền bối, vậy hiện tại ta có thể bắt đầu học phù được chưa" - Âu Dương Huyên chắp tay nói
Nhâm Khải gật gật đâu, vuốt râu hỏi:
"Xin hỏi thiếu gia có biết cái gì gọi là thiên địa chân ngôn không ?"
"Quả thực mới nghe lần đầu, kính xin tiền bối dạy ta "
"Thế gian này vận hành đều dựa theo quy tắc do thiên đạo đặt ra. Xuân đến thì sinh sôi, Đông qua thì lụi tàn, mưa rơi từ trên xuống, lửa bốc từ dưới lên. Những quy tắc như vậy được gọi là ngôn ngữ của thiên địa hay thiên địa chân ngôn"
Ngừng một lúc, Nhâm Khải nói tiếp:
"Tu luyện giả muốn tạo mưa, không thể chỉ ngửa mặt lên trời mà hét : Trời xanh hãy tạo mưa đi. Trời tuyệt đối sẽ không đổ mưa, chính là bởi thiên địa không hiểu chúng ta nói gì. Nhiệm vụ của Chế Phù Sư là viết ra ngôn ngữ của thiên địa, biểu thị cho nó biết chúng ta muốn gì"
Âu Dương Huyền tỉnh ngộ:
"Vãn bối hiểu rồi, nói là chế phù, không bằng là nói đang phiên dịch cho Thiên Địa" - Chuyện này cũng giống như máy tính không hiểu tiếng người mà chỉ hiểu hệ nhị phân.
"Hay cho hai từ phiên dịch. Không sai, người chế phù trước phải học các quy tắc mà thiên đạo tạo ra, hiểu được cách vận hành của chúng, từ đó mới có thể diễn giải quy tắc đó lên thành phù"
Nói xong lão lôi ra một cuốn sách:
" Đây là Chế Phù Toàn Tập Ký, do một vị Đại Tông Sư rất nổi tiếng viết ra, thiếu gia có thể mang về nghiên cứu, nếu có gì không hiểu có thể đến đây hỏi lão phu hoặc Sương Nhi"
"Đa ta tiền bối" - Âu Dương Huyền vui mừng đón lấy.
Sau đó họ Âu cũng bỏ tiền ra mua thêm một cái phù bút, ba tấm phù giấy cũng một lọ mực vẽ phù. Mấy thứ này cộng lại hết gần 2.000 Kim Tệ. Trong phút chốc mất đi một phần năm gia sản, khiến hắn thầm cảm thán cái nghề này đúng là đốt tiền.
Nhìn bóng lưng Âu Dương Huyền rời đi, Nhâm Khải liền tự nhủ:
"Tiềm lực của người này rất cao, không biết hắn có thể đạt tới cảnh giới tiếp theo, trở thành một Chiến Phù Sư hay không ?"
Nhậm Sương Sương nghi hoặc hỏi:
" Một trong tam chiến, Chiến Phù Sư ? Gia gia, người có đánh giá hắn qua cao không ?" - Nàng tuy mật độ thần thức cũng là Chanh Sắc, nhưng cũng không tự tin có thể trở thành Chiến Phù Sư.
Nhậm Khải không trả lời, nhắc đến danh tự này, lão chỉ có thể thầm ngưỡng mộ.
----------------------
Âu Dương Huyền trở về phòng, bắt đầu say mê tìm hiểu cách chế phù. Theo như sách nói, muốn vẽ phù có hai giai đoạn.
Thứ nhất là " Tri Ngộ", thông qua thần thức cảm ngộ quy tắc của thiên địa, thứ hai là "Họa Văn", dùng phù bút vẽ ra quy tắc đó lên giấy.
Hắn bước ra ngoài, đốt lấy một cây nến, sau đó ngồi xuống. Ngũ hành Kim, Mộc, Thủy, Hỏa ,Thổ chính là những nguyên tắc cơ bản nhất của thiên địa, vậy trước tiên cảm nhận Hỏa chi quy tắc đi.
Âu Dương Huyền nhắm mắt lại, khởi động "Thập Lục Phân Thần Thức". Mười sáu luồng thần thức vừa xuất hiện, thế giới quan của hắn lại một lần nữa thay đổi, trở nên chậm chạp và chi tiết hơn bao giờ hết. Đây là một kỹ năng của "Thập Lục Phân Thần Thức" cho phép hắn nhìn thế giới qua một chiếc kính hiển vi có khả năng quay chậm.
Dưới con mắt của Âu Dương Huyền giờ không phải là một ngọn lửa, mà là hàng nghìn hạt xích tuyến nhỏ như mũi kim đang không ngừng chuyển động. Chúng liên tục va vào nhau, từ đó tạo ra nhiệt năng đốt cháy ngọn nến.
Trong phút chốc, hắn hiểu ra được bản chất của vấn đề, chỉ cần khiến cho những hạt xích tuyến này di chuyển nhanh hơn, va chạm liên tục, từ đó sẽ sinh ra lửa. Nhìn thì tưởng hỗn loạn, nhưng thực tế lại rất có quy tắc.
"Thập Lục Phân Thần Thức" phát động đến cực hạn, Âu Dương Huyền dần tiến vào một trạng thái kỳ diệu, không ngừng "Tri Ngộ" cách ngọn lửa vận hành.
Một đêm trôi qua, ánh bình minh dần ló rạng. Âu Dương Huyền mở mắt, lộ rõ sự mệt mỏi, nhưng thần thái lại sáng ngời.
Tay phải hắn cầm lấy bút, bắt đầu nét "Họa Văn" đầu tiên.