Đang mơ màng, Âu Dương Huyền chợt cảm thấy có chút lạnh. Hắn mở mắt ra, xung quanh tối đen như mực nhìn không rõ được năm ngón.
"Mất điện sao ?" - Âu Dương Huyền nghĩ thầm.
Thông thường khi mất điện, bệnh viện sẽ cho bật máy phát điện tạm thời. Mất lâu thì đáng lo chứ mất khoảng ba đến bốn tiếng thì vẫn cầm chừng được.
Nhưng rồi năm phút rồi mười phút trôi qua, hắn vẫn không thấy điện được khôi phục. Âu Dương Huyền bắt đầu lo lắng:
"Kỳ quái, sao lâu như vậy vẫn chưa thấy gì ?"
Bệnh viện khác với trung tâm thương mại, nơi này có nhiều thiết bị y tế nên cần hoạt động liên tục. Nhấc điện thoại bàn, Âu Dương Huyền quay số gọi xuống phòng kỹ thuật.
Đầu bên kia im lìm. Không có tín hiệu !
Không chỉ mất điện, ngay cả đường dây điện thoại cũng trục trặc luôn sao ?
Âu Dương Huyền mò tay vào trong túi, chợt nhớ ra vừa nãy thay quần áo, điện thoại di động vẫn để trong tủ thay đồ. Chán nản, hắn đành mở ngăn kéo ra tìm đèn pin, bên trong còn để hai cuốn sách y học, một sấp tài liệu và một chiếc chìa khóa.
Nhìn thứ này, Âu Dương Huyền nhớ ra đây vốn là chìa khóa kho dược liệu do Lâm Hạo quản lý. Lâm Hạo năm nay ba mươi chín tuổi, kém Dương Huyền một tuổi. Hai người quen nhau cũng được mười năm có lẻ. Tính cách gã hào sảng, Dương Huyền thì trầm mặc ít nói, cũng không rõ vì sao hai người lại chơi được với nhau.
Theo quy định thì cuối ngày chìa khóa phải gửi ở phòng bảo vệ, có điều biết Dương Huyền hay ở lại qua đêm, gã dứt khoát ném luôn chìa khóa cho hắn cầm. Điều này dựa trên niềm tin giữa hai người với nhau bởi dù sao làm như vậy cũng là trái quy định.
Âu Dương Huyền bó tay toàn tập nhưng cũng đành chịu, nghĩ một hồi quyết định bỏ chìa khóa vô túi cho an tâm.
Tiếp đến hắn mở đèn pin, chỉ nghe “Tạch” một cái, chiếc đèn im lìm, chẳng hề chiếu ra ánh sáng như kỳ vọng.
"Khốn khiếp thật, hôm nay là ngày quỷ gì thế ?"
Âu Dương Huyền xúc động chửi thề, hắn nhớ hai hôm trước vừa mới thay pin, làm sao đã hết pin rồi. Thử thêm vài lần vẫn không được, hắn quăng luôn cái đèn lên bàn, sau đó mò mẫm tiến về phía trước, cũng may mắt hắn đã dần quen với bóng tối.
Văn phòng của Âu Dương Huyền nằm ở trên tầng ba, thuộc khu vực chỉ có bác sĩ và y tá mới được vào. Muốn đi xuống phòng Kỹ thuật cần đi về phía phòng trực ban rồi đi thang máy xuống tầng một.
Sau khi đi được vài bước, gã chợt cảm thấy có chút không đúng.
Quá yên tĩnh.
Đây là suy nghĩ đầu tiên của Âu Dương Huyền. Dù cho có mất điện, bệnh viện cũng sẽ không im ắng như vậy. Tiềng xì xào của người bệnh, tiếng đi lại của y tá, tiếng lọc cọc của bánh xe chở dụng cụ y tế. Suốt mười lăm năm trong nghề hắn đã nghe đi nghe lại không biết bao nhiêu lần.
Âu Dương Huyền đẩy cửa bước vào phòng trực ban. Căn phòng trống không, trên bàn chẳng để lại gì ngoài vài bộ hồ sơ cùng một ít đồ dùng cá nhân.
Họ đi đâu cả rồi ?
Gã sờ vào cốc nước đang để trên bàn. Không có nước nhưng nhiệt độ của cốc rất lạnh.
Trong thoáng chốc, Âu Dương Huyền cảm thấy hơi lạnh gáy. Họ Âu không phải là kẻ nhát gan, có điều nơi đây là bệnh viện, người chết không thiếu. Giữa đêm hôm khuya khoắt lại chẳng thấy ai, nếu bảo không thấy sợ thì chính là nói dối.
"Sẽ không phải bị ma bắt đi hết rồi đấy chứ ?"
Âu Dương Huyền tự giễu. Đến lúc này hắn làm gì còn tâm trạng nghĩ xem mọi người đã đi đâu, nhanh chóng sải bước tiến về phía đại sảnh. Lúc đi qua cầu thang bộ, Âu Dương Huyền chợt nghe thấy tiếng bước chân phát ra từ tầng dưới, dường như có người đang đi lên kiểm tra. Gã mừng rỡ, hô:
"Ai vậy, có phải bác Triệu không, bệnh viện mất điện lâu làm cháu lo quá"
Lão Triệu tên đầy đủ là Lý Thiên Triệu, là một bảo vệ “chân chính” của bệnh viện. Gọi là chân chính vì lão gần như cống hiến nửa đời mình cho công cuộc làm bảo vệ, hoặc ít ra là lão tự nhận như vậy. Tật xấu duy nhất đấy chính là hút quá nhiều thuốc, lại còn ham lô đề.
"Bác muốn sống thêm vài năm nữa thì vứt mấy cái thứ đó đi"
Mỗi lần thấy lão hút thuốc, Âu Dương Huyền lại thẳng thắn khuyên can. Đáp lại, lão chỉ cười:
"Yên tâm, còn sống đủ lâu để thấy cậu cưới vợ, sinh mấy tiểu hài tử"
Đêm nay tiếng gọi của Âu Dương Huyền không có ai đáp lại, thay vào đó chỉ là một sự tĩnh lặng. Huyết áp của Âu Dương Huyền dần tăng cao, hắn dám chắc tiếng bước chân vừa rồi không phải mình nghe nhầm. Ngay khi hắn định rời đi, tiếng bước chân lại một lần nữa vang lên.
Từ dưới cầu thang, một bóng đen đang nhìn thẳng về phía hắn. Trên mặt nó đeo một cái mặt nạ màu đồng, hai hàng lông mày dựng ngược, gò má nhô cao, trên trán còn tô một điểm đỏ khiến cho nó càng trông thật quỷ dị.
Âu Dương Huyền hét lớn:
"Anh là ai, vào đây làm gì ?"
Bóng đen không trả lời, chỉ nghiêng đầu nhìn Âu Dương Huyền. Sau vài giây hoặc ngắn hơn, hai tay hắn bỗng chập lại rồi phẩy mạnh.
Âu Dương Huyền chỉ cảm thấy một luồng gió rít gào như những lưỡi dao cạo đang hướng đến mặt mình, trong phút chốc lòng hắn dấy lên cảm giác nguy hiểm chưa từng có. Quá trình luyện tập cùng cha khiến hắn phản xạ cực nhanh, ngay lập tức lộn một vòng về bên trái, chỉ nghe “Ầm” một tiếng, hàng ghế nhựa dành cho người bệnh nổ tan tành. Âu Dương Huyền cũng không kịp nhìn, ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh.
Gã đeo mặt nạ dường như cũng bất ngờ vì đòn đánh không trúng. Gã cũng không lập tức đuổi theo, chỉ chăm chú nhìn theo bóng lưng của vị bác sĩ, giống như một gã thợ săn đang quan sát con mồi của mình vậy.
Âu Dương Huyền chạy, chạy rất nhanh.
Từ nhỏ cha đã dạy hắn chạy. 1.000 m, 5.000 m rồi 10.000m, quãng đường cứ ngày một xa, mà thời gian thì cứ ngày một ngắn. Ngay cả khi ông không còn, Âu Dương Huyền vẫn luôn giữ thói quen chạy bộ, bởi hắn cảm thấy hình bóng ông vẫn luôn xuất hiện trong mỗi bước chạy của mình.
Đêm nay, điều đó lại đang cứu mạng hắn.
Âu Dương Huyền vừa chạy vừa hô lớn:
"Có ai ở đây không, có người lạ mặt xông vào bệnh viện"
Lần thứ ba trong đêm, tiếng gọi của hắn không có ai đáp lại. Dường như nơi đây chẳng có ai ngoài hắn và gã đeo mặt nạ.
Âu Dương Huyền ngoái đầu lại phía sau, trong phút chốc lòng hắn chùng xuống. Chỉ thấy tên hắc bào nhân đang đuổi theo rất nhanh. Thân hình gã chỉ nhẹ nhàng lướt đi, nhưng mỗi lần hắn cử động là khoảng cách giữa hai người lại bắt đầu thu hẹp.
"Thật sự là ma sao ?"
Âu Dương Huyền tự nhủ, hắn bắt đầu tăng tốc, hai bó cơ dưới chân như thắt lại, tim đập nhanh chưa từng có. Hắn biết mình không thể giữ tốc độ này quá lâu, nếu cứ như vậy sớm muộn cũng sẽ bị nó bắt. Hắn cần phải tìm một chỗ trốn.
May mắn thay, hắn biết mình phải chạy đi đâu.
Bệnh viện Hữu Nghị có hai tòa nhà A và B, được nối với nhau bằng một cây cầu kính. Lối kiến trúc này được gọi là “cầu trên không”, rất thông dụng ở các tòa tháp thương mại. Trong khi tòa nhà A là khu vực của khoa cấp cứu thì tòa nhà B lại chủ yếu để khám bệnh.
Thời gian qua do số bệnh nhân đến khám ngày một đông, ban lãnh đạo đã tiến hành cải tạo hàng loạt phòng khám ở tầng ba theo hướng công nghệ hóa. Người bệnh sau khi xác nhận bệnh muốn khám, số chờ sẽ trực tiếp đẩy đến phòng khám của bác sĩ tương úng, qua đó giảm tải thời gian khám bệnh đến tối đa.
Nhiều phòng tức là nhiều chỗ trốn, mục tiêu của hắn chính là một phòng khám bên tòa nhà B. Âu Dương Huyền chạy qua cây cầu kính, bên ngoài bầu trời vẫn tối đen như mực, có điều hắn cũng chẳng có thời gian để ngắm bởi ngay lúc này một tiếng rít cực mạnh vang lên.
Âu Dương Huyền thầm kêu không ổn, vội vã nghiêng đầu, vừa lúc một thứ giống lưỡi dao lao qua, cắt tai hắn chảy máu. Tiếng kính vỡ nát, sau đó là tiếng mảnh vụn rơi lả tả xuống mặt đất.
Họ Âu lấy tay che tai, cố nén cơn đau mà cắm đầu chạy. Đến ngã ba, hắn quẹo thật nhanh về phía bên trái. Khung cảnh tầng ba bừa bãi với hàng loạt chồng gạch cùng xi măng, ở phía xa còn đang đặt hai chồng ghế đang chờ lắp ráp.
Vừa nhìn thấy dãy phòng khám, hắn liền lao đến một phòng ở giữa, do đang trong quá trình cải tạo nên có rất nhiều phòng cửa không khóa. Hôm trước hắn từng qua đây thăm đồng nghiệp, biết được căn phòng này còn mở để tiện sửa sang, vừa hay nơi này lại thành chỗ để hắn ẩn núp.
Bước vào bên trong, hai chân hắn liền khụy xuống, cơ thể muốn nhũn ra vì mệt. Nhưng hắn biết giờ không phải là lúc để nghỉ ngơi, hắn ngồi xổm, hai tai không ngừng nghe ngóng tiếng động phía bên ngoài.
Ở bên ngoài, bóng đen dừng lại hồi lâu. Gã thầm trách bản thân đã quá mải mê với trò chơi mèo vờn chuột này, con mồi của hắn chạy nhanh hơn hắn tưởng. Một tiếng rung nhẹ từ trong người hắn phát ra, gã đeo mặt nạ sờ vào trong ngực, rút ra một tấm thẻ bài khổ lớn màu xanh ánh bạc.
"Ngươi đi đâu rồi ?" - Giọng nói từ chiếc thẻ có chút khiển trách.
"Ta gặp chút rắc rối nhỏ, phát hiện ra một con chuột lẻn được vào đây ?"
"Chuột, là người của Thiên Uyển Hội ?"
"Không phải, là một tên phàm nhân" - Gã đeo mặt nạ đáp.
"Phàm nhân? Không thể nào, phàm nhân không thể nào vào đây được" - Giọng nói đầu bên kia tỏ vẻ ngạc nhiên.
"Đây cũng là điều ta không hiểu, nhưng ta sẽ xử lý, phía bên ngươi thế nào rồi ?"
"Đã tìm khắp phòng cấp cứu lẫn khu hồi sức nhưng không thấy, cho ta thêm chút thời gian"
Gã đeo mặt nạ trầm mặc, thời gian là thứ mà chúng không có.