Bệnh viện Hữu Nghị có diện tích lên tới 30.000 mét vuông, được xây dựng trên một mảnh đất có thể coi là đắc địa. Nơi này sở hữu ba trăm năm mươi giường bệnh, phục vụ khám chữa cho mười sáu chuyên khoa khác nhau.
Bản thân Hữu Nghị còn nổi tiếng với hai kho dược liệu khổng lồ. Kho Đông Y có diện tích gần trăm mét vuông, sở hữu từ những loại phổ biến như quế chi, bạch truật cho đến những loại dược liệu quý hiếm khác như đông trùng hạ thảo, nấm ngọc cầu, nhục thung dung, mà Kho Tây Y còn rộng hơn, diện tích lên đến một trăm hai mươi mét vuông, cất giữ rất nhiều loại thuốc đắt đỏ trên khắp thế giới.
Cách đây hai năm, kho dược liệu này còn được lên báo nước ngoài, trở thành tiêu điểm bàn luận trên khắp mạng xã hội.
Người ta thường nói nghề bác sĩ gắn liền với những ca trực đêm, một đêm tại Hữu Nghị tiếp nhận từ mười đến mười lăm ca cấp cứu. Đêm nay cũng vậy, gần mười hai giờ, một chiếc xe trắng với chữ thập màu đỏ lao vun vút vào cửa bệnh viện. Từ trong xe, một đoàn người ùa ra, trên khuôn mặt tràn đầy sự lo lắng.
Một nữ y tá vội vàng chạy vào trong, gõ cửa liên hồi:
“Bác sĩ Dương Huyền, bác sĩ Dương Huyền”
Cửa phòng làm việc bật mở, một vị bác sĩ mặc áo blu bước ra ngoài. Khuôn mặt hắn có chút góc cạnh, đôi mắt sâu cùng bờ vai rộng tạo cho người ta một cảm giác đáng tin cậy:
“Có chuyện gì sao ?”
"Có một bệnh nhân vừa nhập viện, dường như là tai nạn giao thông, sương sườn bị gãy, phổi tràn dịch, thậm chí đang có dấu hiệu của chấn động não"
"Được, đưa vào phòng mổ đi, tôi sẽ đến ngay"
Nói rồi, vị bác sĩ vội vã tiến vào phòng khử trùng, động tác thay đồ tỏ rõ sự thuần thục. Đây không phải là lần đầu tiên hắn chuẩn bị cho một ca mổ, trái lại suốt mười lăm năm qua hắn đã chiến đấu cùng Tử thần không biết bao nhiêu lần, có thắng cũng có thua.
Đêm nay, hy vọng kẻ cười cuối cùng sẽ lại là hắn.
Tiến vào phòng phẫu thuật, nhìn ekip đang vô cùng khẩn trương, hắn gật đầu:
"Tiến hành gây mê, chúng ta bắt đầu"
Đến lúc này, vị bác sĩ mới nhìn rõ khuôn mặt của người bệnh đang nằm trên giường. Đó là một ông lão khoảng ngoài sáu mươi, khuôn mặt nhăn nheo, chòm râu màu bạc dính bê bết máu. Hơi thở của lão phập phù, dường như có thể ra đi bất cứ lúc nào.
Sau gần ba giờ hoặc hơn, cửa phòng mổ mở ra, hiện lên khuôn mặt mệt mỏi của vị bác sĩ và đồng nghiệp. Một vị trợ lý nam tên Vương Trạch cất tiếng thở phào:
"Từng đó vết thương mà không chết. Thật không rõ tổ tiên người này tu bao nhiêu đức nữa. Cũng may là có anh, Huyền ca"
Vị bác sĩ nói:
"Cậu báo cho bên trợ lý Lâm làm sinh thiết da cho bệnh nhân"
"Có chuyện gì sao?" - Vương Trạch nghi hoặc.
"Là lớp da của ông ta, nó cứng hơn bình thường khá nhiều. Anh hoài nghi ông ta mắc bệnh Xơ cứng bì"
"Xơ cứng bì, được em sẽ báo"
Vị bác sĩ lại hỏi:
"Đã liên lạc với người nhà bệnh nhân chưa ?"
"Vẫn chưa, lúc phát hiện không thấy ông ta mang theo giấy tờ hay điện thoại di động. Em đang tính sáng mai báo cho phía cảnh sát để nhờ trợ giúp"
Vị bác sĩ chỉ ừ một tiếng như thể đã biết. Tử thần vốn là một kẻ không phân biệt giàu nghèo. Những trường hợp bệnh nhân vào đây mà không có giấy tờ cũng không hiếm.
Bấm thang máy đi lên lầu ba, hắn mở cửa văn phòng rồi ngồi tựa lưng vào ghế, cảm thấy có chút buồn ngủ.
"Huyền ca, anh có muốn uống một cốc cà phê không ?"
"Được, làm phiền cậu rồi"
"Đừng khách sáo"
Vị bác sĩ nhìn lên đồng hồ, đã gần ba giờ sáng. Đây là thời điểm nên yên giấc cùng người thân nhưng hắn vẫn ngồi đây, cô đơn một mình.
Hắn tên đầy đủ là Âu Dương Huyền, bốn mươi tuổi, đã có mười lăm năm trong lĩnh vực phẫu thuật cấp cứu. Thật ra từ nhỏ, ước mơ của hắn chẳng liên quan gì đến nghề bác sĩ, trái lại hắn muốn trở thành cảnh sát, giống như cha mình.
Phụ thân Âu Dương Huyền tên là Âu Vấn Thiên, là một cảnh sát, hơn nữa còn là cảnh sát điều tra tội phạm. Kể từ ngày hắn biết nhận thức, Âu Dương Huyền hiếm khi thấy ông ở nhà. Công việc cảnh sát đòi hỏi thời gian và sự cẩn trọng, bởi lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm.
Mẹ không thích công việc của cha, nhưng bà vẫn chấp nhận cưới người đàn ông này, còn ông thì coi việc cưới được bà là minh chứng cho việc ông là kẻ may mắn nhất thế gian.
Đáng tiếc, may mắn không phải lúc nào cũng song hành cùng người tốt. Hắn vẫn nhớ đêm ấy trời đổ mưa to, hắn mặc áo mưa cắm đầu lao về phía phòng bệnh. Thứ cuối cùng mà hắn nhớ là ánh mắt của người đàn ông mặc cảnh phục, đang nhìn hắn một cách đầy đau xót.
Đêm ấy, cha hắn không qua khỏi.
Đứng trước mộ cha, bên tay đang ôm lấy người mẹ đang ngã quỵ vì đau đớn, hắn đã hứa sẽ không bao giờ theo đuổi con đường nguy hiểm này nữa. Kể từ đó giấc mơ mặc cảnh phục cũng chấm dứt, thay thế nó là chiếc áo blu hiện tại.
Nếu đã không thể bắt kẻ xấu, vậy thì hắn sẽ lựa chọn cứu người, giống như mẹ mình.
Năm năm học trường Y, năm năm theo bước chân mẹ vào phòng mổ, Âu Dương Huyền đã chính thức đi lên con đường của một vị bác sĩ. Mười năm sau, cũng là hai năm trước, mẹ của hắn cũng qua đời vì căn bệnh liên quan đến tim mạch.
Kể từ đó, hắn sống như một kẻ cô độc, chỉ có công việc và bệnh nhân làm bạn.
Đang miên man suy nghĩ, chợt có tiếng mở cửa, Vương Trạch bước vào, hai tay cầm hai cốc cà phê, dưới nách còn kẹp một cuốn sách rất dày:
"Của anh đây"
"Cảm ơn cậu, muộn thế này còn phải trực, vợ ở nhà ai lo đây" - Âu Dương Huyền trêu trọc.
Vương Trạch cười:
"Anh cũng biết cha vợ em mở võ quán, từ nhỏ đã học võ. Cô ta không đi bắt nạt người khác thì thôi, ai dám bắt nạt cô ta chứ"
"Nói hay lắm, sao lúc Tiểu Hàn ở đây, không thấy cậu dõng dạc như vậy"
Trương Tiểu Hàn là tên vợ của Vương Trạch. Tên có chữ "Tiểu" nhưng không hề "Tiểu" chút nào. Ở cái bệnh viện này, ai cũng biết cô nàng áp chồng một đầu. Cũng đúng thôi, có cha là quán quân thành phố ba năm liên tiếp, có muốn cứng cũng cứng không nổi.
Nhà hai vợ chồng gần bệnh viện, thế nên cô nàng thi thoảng lại chạy qua “thăm” chồng. Gọi là “thăm” chứ nói trắng ra là để giám sát xem anh chàng có đang liếc mắt đưa tình với em y tá nào không.
Quả thật, Vương Trạch nhìn rất đẹp trai, đáng tiếc gặp phải một cô vợ dữ dằn như vậy, bao nhiêu vốn liếng chỉ có thể nhịn chứ không thể dùng.
Vương Trạch bĩu môi, nhất quyết mặc kệ Âu Dương Huyền. Tay gã chộp lấy cuốn sách, bắt đầu ngấu nghiến đọc. Âu Dương Huyền nhấp một ngụm cà phê, tò mò hỏi:
"Truyện gì vậy ?"
"Còn gì nữa, Du tiên quần hiệp truyện"
"Tiên hiệp sao ?"
Âu Dương Huyền không xa lạ gì với cái thể loại này. Kể từ khi ra mắt, nó đã đặt dấu chấm hết cho thể loại võ hiệp cũ. Có nam nhân nào không thích tay cầm kiếm, tỉnh thì nắm quyền thiên hạ, say thì tựa gối mỹ nhân. Thời còn học đại học, Âu Dương Huyền cũng đọc đến mê mệt, có điều càng lớn, công việc càng nhiều khiến hắn không còn thời gian cho thú vui này nữa.
"Truyện đọc có hay không ?"
"Cũng được, cốt truyện chặt chẽ, nhân vật không não tàn, bữa nào em cho anh mượn"
"Haha, tôi quá tuổi rồi, hơn nữa truyện tiên hiệp dạo này mô típ trùng lặp nhiều. Nhân vật chính nếu không phải phế vật thì lại quá bá đạo, thăng cấp vù vù. Ác nhân thì miêu tả hời hợt, giết được tên này thì anh, chú, ông bà lại chạy ra báo thù"
"Bộ này không như vậy, anh cứ đọc thử đi"
Âu Dương Huyền lắc đầu, đang muốn nói thêm về cuộc sống nhân sinh cho anh bạn trẻ, chợt có tiếng điện thoại vang lên. Ban đầu Âu Dường Huyền còn tưởng là của mình, sau mới nhận ra là của Vương Trạch. Họ Vương mở điện thoại, khuôn mặt hơi nhăn lại.
Thấy thế, Âu Dương Huyền quan tâm hỏi:
"Có chuyện gì vậy. Vợ gọi à ?"
"Vợ em nhắn điều hòa ở nhà bị hỏng, muốn em chạy về xem thế nào"
Nhà Vương Trạch rất gần bệnh viên, chỉ tốn khoảng năm phút đi bộ.
"Huyền ca, em biết chạy về giữa ca trực là không được. Nhưng anh cũng biết tính vợ em đấy, nóng nực thế này mà không có điều hòa, kiểu gì cũng nổi cáu. Anh xem, em có thể về tạm..."
Nói đến đây, giọng nói đã nhỏ như muỗi kêu, rõ ràng là đang cố tỏ ra mình là một gã không sợ vợ. Âu Dương Huyền muốn bật cười, nhưng miệng thì vẫn nghiêm túc:
"Được rồi, về đi, nhưng chỉ nửa giờ thôi đấy. Nhớ báo cho Hùng Dương thay cậu tạm thời. Lâu hơn nữa là không được đâu"
"Anh yên tâm, bữa sang mai em mời, anh nghỉ đi"
Nói rồi anh chàng cầm cuốn sách chạy tót ra khỏi phòng, để mặc Âu Dương Huyền cùng cốc cà phê còn nghi ngút khói. Âu Dương Huyền tựa lưng vào ghế sau. Mặc dù cũng có nhà, nhưng hắn vẫn thích nghỉ đêm tại văn phòng, nơi đây có y tá, có bệnh nhân, khiến cho hắn cảm thấy bớt cô độc.