Lục Bạch - Lá Cây Nhẹ

Chương 8: Kỳ Vọng




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Ôi trời! Bụng cháu căng cả ra rồi……” Lục Bạch dựa lên trên người Lục Đình Phong nhích đi từng bước một.

“Chỉ không để ý cháu một chút, cháu đã ăn nhiều như vậy, quay đầu lại nói dạ dày không thoải mái.” Lục Đình Phong không trực tiếp mang cô trở về, mà dẫn theo cô lên đại lộ đi một đoạn đường, giúp cô tiêu hóa.

“Đâu có là do cháu không nghĩ tới sư huynh chú tay nghề nấu nướng quả thực không tệ một chút nào, vừa lơ đãng đã ăn nhiều tới vậy.” Nhớ tới một nhà ba người bọn họ, cô không thể không cảm thán, “Bọn họ một nhà ba người thật hạnh phúc, cha mẹ đều ôn nhu rộng rãi, còn có đứa trẻ hiểu chuyện ngoan ngoãn như vậy, cháu rất hâm mộ. Nhưng chú à dì trông còn trẻ quá, cháu ngượng ngùng kêu dì.”

“Cô ấy là mẹ kế.” Vừa dứt lời, Lục Đình Phong đã bị người bên người kéo lấy, làm hắn ngừng bước chân, Lục Bạch miệng kinh ngạc mà giương lên, nhìn ngây ngốc. Hắn đơn giản nói đại khái cho cô nghe, năm đó chú Hoắc bỗng nhiên bị cha mẹ thúc giục lấy vợ, nhưng chú ấy lại không bằng lòng nên đã tùy tiện tìm người kết hôn, sinh ra một đứa bé. Qua mấy năm sau lại gặp được vợ hiện tại là Hâm Nhiên, cũng do cô ấy với đứa bé rất thân nhau, nên người khác thấy đều tưởng là mẹ con ruột.

“Vậy kết quả người đáng thương nhất vẫn là cháu, cũng không phải ai làm mẹ kế cũng xấu cả, chỉ là cháu……” Đầu của cô rất mau chôn vào ngực hắn.

Lục Đình Phong ôm cô“Chú nói cho cháu nghe việc này cũng không phải để cháu tự trách bản thân mình làm mình khổ sở, chú nghĩ nói cho cháu để cháu biết, có rất nhiều chuyện, có các cách sống khác nhau, cháu không cần quá để tâm vào những chuyện vụn vặt.”

Lục Bạch khi còn nhỏ ở cùng mẹ kế không thể nói là khổ sở, nhưng lúc ấy tuổi cô còn nhỏ, ký ức cũng không quá sâu đậm. Sau này lại được bà nội mang về nuôi bên người, mẹ kế La Tĩnh cũng không dám đối xử không tốt với cô, Lục Đình Hà đối với cô tuy không thân cận lắm, nhưng mỗi lần gặp mặt cũng không thể nói không cho cô sắc mặt tốt. Nhưng suy cho cùng nếu mang ra so với Lục Lan, Lục Lệ thân thiết lâu ngày khoảng cách rất rõ ràng. Cho nên trong lòng Lục Bạch đối với Lục Đình Hà đã nguội lạnh, lại có chút chờ mong. Một bên cô chán ghét thậm chí hận ông ta bất công, một bên khác lại nghĩ nếu mẹ cô không qua đời, thì có phải Lục Đình Hà cũng sẽ rất đau lòng cho cô, giống đau cho Lục Lệ vậy.

Lục Bạch nghĩ như vậy nhưng cũng không bi thương quá lâu, trong lòng cô vẫn còn nuôi chút ảo tưởng. Nhưng Lục Đình Phong thấy rõ, chỉ là hắn vẫn luôn do dự nên giải quyết vấn đề này như thế nào. Hắn đối với Lục Bạch trừ bỏ tình cảm của trưởng bối, còn có một chút tình cảm ẩn sâu khác. Mỗi lần hắn cảm thấy đứa bé này cũng nên chịu một chút suy sụp, có như vậy mới nhớ rõ cảm giác đau lòng quen rồi sẽ không sau nhưng trong lòng lại không làm được, không đành lòng nhìn cô chịu khổ. Một đống cảm xúc qua lại lôi kéo hắn, làm Lục Đình Phong có khi cảm thấy thành tích của Lục Bạch không nổi bật, chính hắn cũng có rất có trách nhiệm.

Lục Bạch gật gật đầu, “Cháu biết, chờ mong càng lớn thất vọng càng lớn……” Lục Đình Hà đối với cô phàm là có chút cái gọi là tình cha con, thì cô năm đó cũng sẽ không bị ném tới chỗ của bà.

Đi được đại khái nửa giờ, Lục Bạch đột nhiên lên tiếng hỏi: “Chú nhỏ, chú có mệt hay không?”

“Chú không mệt, làm sao vậy?”

“Còn cháu thì thấy mỏi quá, chú cõng cháu có được không ~”

Lục Đình Phong cười xem xét liếc mắt một cái, giống hệt Lục Bạch khi còn nhỏ quấy khóc đòi hắn cõng vậy, hắn ngồi xổm xuống, thân thể quen thuộc đã bò lên trên lưng Lục Đình Phong, cánh tay câu lấy cái chân cong lên của cô, vững vàng mà đứng lên. Tiểu nha đầu trên người trầm mặc một lát, tiến đến hắn bên tai nói: “Chú nhỏ chú đoán xem cháu bắt đầu thích chú từ khi nào?”

“Không biết……” “Chú đoán đi~”

“Vậy, 13?” Lúc ấy là tuổi dậy thì, hẳn là lúc ấy cô đã biết cái gì là thích hay không thích đi.

“Không phải, cháu 10 tuổi đã thích chú. Năm ấy lúc ăn tết, Lục Lệ cũng muốn chú cõng nó, chú có nhớ hay không? Chú khẳng định là không nhớ rõ…… Lúc ấy cháu rất tức giận, cháu cảm thấy chú là của một mình cháu chú không thể cõng người khác!”

“Vậy chú có cõng nó sao?”

“Đương nhiên không có! Nếu chú cõng nó cháu sẽ không để ý tới chú. Nhưng chú không có, cháu liền thích chú, sau này lại càng ngày càng thích chú.” Lục Bạch cao hứng mà lung lay hai chân, còn đi hôn cằm hắn.

“Ồ vậy thiếu chút nữa chú phải chịu cảnh bị cháu chán ghét rồi.” Lục Đình Phong cười trêu chọc cô, thật là tính trẻ con.

“Sẽ không…… Chú nhỏ đẹp như vậy, cháu sẽ không ghét chú……”

Đèn đường chiếu xuống thân ảnh hai người xếp thành một, nhìn càng thân thân mật khắng khít.

Đến thời gian ngủ, Lục Đình Phong ngồi ở trên giường xem di động, cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra, một thân ảnh mặc váy ngủ lung lay tiến vào, hắn nhìn một cái, Lục Bạch bị hắn làm cho kinh ngạc “Chú nhỏ sao chú còn chưa ngủ……”

Nhà gỗ có 3 gian phòng ngủ, ngày hôm qua do tình huống đặc thù mới ngủ chung, không thể nào hôm nay lại còn ngủ cùng một cái giường. “Cháu không dám ngủ một mình.” Lục Bạch đúng lý hợp tình khai báo.

“Vậy mở đèn lên, hôm nay lại không có sét đánh hay trời mưa, có cái gì đáng sợ đây.” Lục Đình Phong liếc mắt một cái liền nhìn thấu cô.

Lục Bạch ngượng ngùng, từ bỏ tìm cớ, trực tiếp xốc chăn đi vào, không biết từ chỗ nào móc ra một cái bịch mắt mang lên, “Tiểu thúc thúc, ngủ ngon.”

Lục Đình Phong sửa cái bịch mắt, véo véo mũi cô, duỗi tay tắt đèn.

Nửa đêm, Lục Bạch mơ mơ màng màng tỉnh, cảm giác bịt mắt không thoải mái liền duỗi tay túm xuống. Qua bức màn ánh trăng chiếu vào, vừa vặn chiếu vào trên giường. Lục Bạch chậm rãi nghiêng người, nhìn sườn mặt chú nhỏ. Mỗi lần cô tìm cớ ngủ cùng Lục Đình Phong, 5 lần chỉ có thể thành công một lần, cho nên cô rất quý trọng khoảng thời gian này.

Đầu ngón tay sờ dọc theo cái mũi, đến miệng, lại đến hầu kết, nhìn hắn vẫn không nhúc nhích, lá gan cô lại lớn hơn một ít, cô hôn lên đôi mắt hắn, hôn đến cái trán, lại đè ở ngoài miệng mà liếm. Như vậy rồi mà còn không chịu tỉnh? Lục Bạch cũng hiểu được hắn đang giả bộ ngủ, cô lay lay bả vai hắn, “Chú tỉnh rồi có đúng hay không?”

Lục Bạch đè trên người hắn, hai luồng nhũ thịt cảm giác dị thường rõ ràng, cùng với động tác lay hắn, làm Lục Đình Phong không thể không tỉnh lại.

“Hơn nửa đêm không ngủ lại nghịch cái gì? Muốn bị đánh có phải hay không?” Lục Đình Phong cũng không phải chỉ nói ngoài miệng mà thôi, hắn thủ hạ không lưu tình mà vỗ vào mông cô.

“Đánh đau!” Lục Bạch che mông lên án hắn, một hai phải bắt hắn xoa, cái ý tứ này có vẻ "minh bạch".

Váy bị kéo qua bên hông, tay Lục Đình Phong bắt lấy mông thịt, cô gái trong lòng ngực khó khăn hô hấp một trận, “Còn đau không?”

Hai mắt Lục Bạch mê mang lôi kéo một cái tay khác của hắn sờ lên mặt chính mình. Bóng đêm làm dục vọng bốc lên, tiếng thở dốc đan chéo ở bên nhau, Lục Đình Phong tay theo cổ đi xuống, cầm cồn cát nhỏ, dễ dàng mà thắp nhiệt.

“Chú không cần xoa mạnh quá…… chú hôn hôn chúng nó đu……”

Lục Đình Phong trong lòng ảo não, động tác thật là tàn nhẫn, váy ngủ và quần nhỏ bị hắn lạnh lùng xé thành hai mảnh, vắng vẻ mà treo ở trên người cô. Hắn dùng động tác trẻ bú sữa hút cô đến đau, đầu lưỡi cũng đã liếm khắp nơi, Lục Đình Phong như thế nào cũng không chịu đưa tay duỗi đến phía dưới, Lục Bạch

gấp đến độ sờ lên dương v*t đã sớm đã sưng to của hắn “Ưm…… Chú nhỏ…… chú tiến vào được không……”

Lục Đình Phong cắn răng cự tuyệt, chỉ chịu cách cùng cô cách một lớp quần áo mà cọ sát, đáp lại. Lục Bạch thoải mái, trần truồng mà nằm ở trong lòng ngực hắn làm nũng, “A! Bị chú cắn sưng lên rồi……”

“Chú nhỏ cháu rất rất thích cảm giác chú sờ cháu……” Thật thoải mái!

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.