Lục Bạch - Lá Cây Nhẹ

Chương 2: Lục Bạch Quấn Người




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Địa vị của Lục Bạch ở bên kia đối với ba mình Lục Đình Hà có chút xấu hổ, mẹ cô mất sớm, ba lại cưới vợ mới, không đến một năm đã có một đôi long phượng thai.

Ngay lập tức Lục Bạch đã biến thành một cô gái nhỏ đáng thương, bà còn đau lòng cho cô, đã đem cô về nhà sống cùng mình và chú nhỏ. Lục Đình Hà nghĩ ông ta tạm thời xác thật không rảnh lo cho Lục Bạch, không bằng chờ cô lớn một chút, hiểu chuyện lại mang trở về. Vì thế, bảy tuổi Lục Bạch mang cặp sách ngồi đợi Lục Đình Phong tới đón, cũng biết chính mình đã không còn nhà……

Lục Đình Phong năm nay 22, sắp tốt nghiệp đại học. Hắn biết một chút việc trong nhà anh cả, nên đối với đứa cháu nhỏ Lục Bạch có chút đồng tình. Từ kính chiếu hậu thấy cô đang xuất thần, thần sắc hình như không được tốt lắm, thân mình cũng mỏng đi rất nhiều. Mới ba tháng, đã gầy một vòng…… Vẫn là dọn ra ngoài sống mới tốt……

“Chú nhỏ, cháu muôn đi WC……”

Từ nhà Lục Đình Hà đến nhà cũ mất hai tiếng, trước lúc Lục Bạch lên xe có uống một ít nước, lúc này thật sự không nín được. Lục đình phong nhìn ven đường có một nhà hàng KFC, dừng xe mang cô đi vào.

Đứng ở cửa WC chờ cô ra, lại nghe Lục Bạch nhỏ giọng kêu “Chú nhỏ”. Cũng may hiện tại người trong đây cũng không nhiều lắm, bằng không để người ra nhìn thấy hắn vào WC nữ, thật là quá mất mặt.

Gõ cửa, “Làm sao vậy?” “Quần, kéo không lên……”

Lục Đình Phong đi vào xem, phát hiện quần nhỏ Lục Bạc có vấn đề. Sắc mặt hơi trầm xuống, Lục Bạch cũng không biết có mình đã chọc giận chú nhỏ hay không, nhạ nhạ không dám nói lời nào. Lục Đình Phong trực tiếp đem cô ôm ra, nói: " Chú nhỏ mang cháu đi mua quần áo mới được không?”

Lục bạch ôm cổ hắn, nói: “Vâng.”

Ở KFC hắn còn mua cho cô một đống đồ ăn, Lục Bạch cắn một ngụm một ngụm ăn, cảm thấy thật sự rất ngon Lục Đình Phong liền biết ở nhà khẳng định cô ngay cả cơm cũng chưa ăn no.

Sau khi về nhà, Bà Lục đầu tiên là ôm Lục Bạch quan tâm mà dò hỏi, lại làm chút gì đó cho cô ăn mới bảo dì mang cô đi lên phòng nghỉ ngơi. Lục Đình Phong tóm tắc đem chuyện Lục Bạch ăn không đủ no nói cho mẹ mình biết, lão nhân gia liền tức giận đập bàn, “Ta biết ngay! Anh cả này của con…… Không đề cập tới cũng thế! Lục bạch về sau, vẫn là con tốn nhiều tâm lo cho con bé.” Dừng một chút, “Ta cũng không biết có thể bảo hộ cho nó mấy năm…… con đừng làm cho thằng bại hoại kia ăn hiếp nó……”

“Mẹ, thân thể của mẹ ——”

Lão nhân gia hai năm trước hai khám được mình bị ung thư, sau khi phẫu thuật, cũng cho rằng không có việc gì, kết quả năm nay phát hiện nó vẫn khuếch tán…… Chuyện này bà không nói cho bất luận kẻ nào, hôm nay lại nói cho Lục Đình Phong, hắn tuy rằng là con út, nhưng bà cùng chồng năm đó đều chưa từng cưng chiều hắn, hắn lại sinh ra so với người khác rất thông minh, hành sự tác phong lại so với anh mình càng cường đại, là người

có lòng dạ, tương lai Lục gia vẫn phải giao cho Lục Đình Phong. Di chúc bà cũng đã làm xong, mặt khác cũng chưa cần lo lắng cái gì, nhưng cháu gái lại chính là cái khiến bà không yên lòng, chỉ ngóng trông Đình Phong có thể giúp đỡ một chút.

5 năm sau, bà Lục buông tay nhân gian, Lục Đình Hà muốn đem Lục Bạch trở về, Lục Bạch không chịu, hơn nữa Lục Đình Phong đã nói ra di ngôn của bà Lục, Lục Đình Hà cũng không kiên trì. Kỳ thật, ông ta đối với Lục Bạch cũng không có bao nhiêu cảm tình, mấy năm nay cũng chưa nhìn vài lần. Trong nhà vợ đẹp ở bên, con trai con gái song toàn, Lục Bạch trở về tất cả mọi người đều không được tự nhiên, chỉ là không nghĩ tới mẹ mình lại để lại không ít cổ phần cho Lục Bạch, bất quá cũng chờ đến lúc cô thành niên lại nói sau. Lục Đình Hà nghĩ thầm, mặc kệ thế nào hắn cũng là cha của Lục Bạch, nó còn có thể không

nhận thân, liền yên tâm mà đem con gái ném cho em trai mình, dù sao hiện tại nó nguyện ý nuôi, hắn cũng không ý kiến.

Vội xong tang sự, Lục Đình Phong liền mang theo Lục Bạch dọn tới chung cư rộng trong nội thành. Mấy năm gần đây, quan hệ của Lục Bạch và Lục Đình Phong đã từ từ quen thuộc. Cùng với rung động tuổi dậy thì, lúc đầu cô phát hiện hiện chính mình giống như quá ỷ lại Lục Đình Phong. Chuyện gì cũng đều muốn cùng Lục Đình Phong nói, muốn thời thời khắc khắc thấy hắn. Mà Lục Đình Phong, hắn là lần đầu tiên nuôi con, lại bởi vì Lục Bạch khi còn nhỏ ăn uống kham khổ, thì luôn là yêu chiều.

Cô sợ tối muốn chú nhỏ ôm ngủ; mệt mỏi, muốn chú nhỏ cõng đi;dậy thì, khóc

lóc hỏi chú nhỏ làm sao bây giờ, ngay cả rớt 🍓 lần đầu, cũng là Lục Đình Phong dạy cô dùng băng vệ sinh……

Từ sau khi hai người dọn ra, Lục Đình Phong cũng chưa từng nói chuyện yẻu đương bởi vì Lục Bạch quấn lấy hắn thật sự rất chặt……

Sau này Lục Bạch lên cao trung bắt đầu trọ ở trường, Lục Đình Phong nghĩ rốt cuộc mình cũng có thời gian. Nhưng lại nhấc không nổi hứng thú với phụ nữ, thật sự không thú vị. Mà mỗi lần Lục Bạch được nghỉ trở về, Lục Đình Phong nghĩ cô có phải đang cố ý hay không. Ở nhà mặc quần áo chưa bao giờ mặt nội y, vào mùa hè liền chỉ mặt áo ngoài khởi làm lộ hai đỉnh nhòn nhọn. Hắn hỏi cô sao không mặc, cô liền nói không thoải mái, đau, phảng phất như chỉ cần mặc một cái nội y thì bảy tai tám bệnh đều tới. Thời điểm sét đánh cũng nhất định phải ngủ cùng hắn, muốn hắn vây quanh mình, nếu ngày hôm sau buổi sáng phát hiện Lục Đình Phong không có ôm mình, nước mắt liền rơi xuống…

Lục Đình Phong đáng thương bị tra tấn chỉ có thể đi tắm nước lạnh, nói nặng lại không được nói mãi mà cô trăm triệu lần vẫn không nghe. Làm sao bây giờ? Lục Đình Phong tự xưng hắn là người đạo đức có điểm mấu chốt, ban đầu nghĩ chờ Lục Bạch tự nhận thức có bạn trai cùng tuổi tự nhiên liền sẽ biết nặng nhẹ. Hiện tại, hắn cảm thấy trước cứ nên ổn định, chờ Lục Bạch học xong cao trung tốt nghiệp lại nói, việc học là trọng, đây là hắn mang thân là người giám hộ phải thực hiện chức trách cùng sứ mệnh.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.