(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lục Đình Phong nói như vậy, nhưng thời gian trở về vội vã đến mức trời đất tối sầm, mãi cho đến ngày hôm sau Lục Bạch nói muốn đến trường học gửi tin cho hắn thì hắn mới trở về. Lục Bạch cũng có đi đến công ty nhìn hắn, quầng thâm dưới mắt đều đậm lên, hại cô đau lòng muốn chết.
"Như thế nào lại có nhiều việc cần hoàn thành như vậy? Không thể để cấp dưới làm cho sao?"
"Là do bọn họ làm không được chú mới phải làm." Lục Đình Phong nắm lấy bàn tay mềm ân cần mát xa "Được rồi, không vội. Cháu tới đây có phải muốn hỏi giấy xin phép nghỉ không?"
"Hì hì, cũng là tới xem chú." Lục Bạch cười tủm tỉm mà nhìn hắn.
Lục Đình Phong bất đắc dĩ mà liếc mắt một cái, "Tuy rằng không cần học quân sự, nhưng không đại biểu cho việc cháu không cần đi huấn luyện, ít nhất chú yêu cầu phải ở một bên quan sát."
"Hả?" Lục Bạch có chút thất vọng, nhưng ngẫm lại cũng không tồi, "Nhưng các bạn học ở một bên học quân sự, chúng ta làm trò ở bên cạnh nghỉ ngơi có phải không tốt lắm không?"
Nói đến cùng, Lục Bạch chúng ta là một đứa bé ngoan, không phải An Khả thuận miệng nói câu nói kia, cô cũng không thể nghĩ đến được có thể không cần học quân sự. Hiện tại tự nhiên cô cảm, thấy có chút thấp thỏm......
"Cháu cứ trực tiếp ở nhà nghỉ ngơi không phải càng k tốt sao? Hơn nữa, cháu đi học quân sự xong thì có thể thích ứng với môi trường mới, cháu lại còn không muốn đi?"
Lục Đình Phong nuôi con gái sẽ không đặc biệt nuông chiều, cũng hy vọng có thể tận lực. Thậm chí lần này, hắn còn cố ý thương lượng với Lâm Hoài, tính không học quân sự, nhưng nếu muốn cho hai người bọn họ cùng các bạn học quen thuộc với nhau thì cũng không thể thu nhỏ vòng quan hệ của hai đứa.
Đương nhiên, hắn cũng có suy xét của chính mình.....
Ngày đó, Lục Đình Phong tự mình đưa cô đi. Vốn dĩ lần này qua cùng lắm là nhận người thôi. Vừa vặn ở văn phòng viện trưởng gặp lâm hoài, hai tiểu nha đầu lập tức tay trong tay đi rồi. Lục Đình Phong Lâm Hoài nhìn nhau cười, hai người có chỗ thưởng thức hương vị lẫn nhau.
Buổi chiều hôm lễ khai giảng, buổi tối đã phải cùng nhau ngồi xe đi tới trại huấn luyện, sau đó chừng nửa tháng cũng không thấy được cô. Lục Bạch ngồi ở trong xe, có chỗ khổ sở.
"Cao trung ở trường ba tuần còn chưa có gì, hiện tại mới hai tuần thôi đã phải khóc nhè?" Lục Đình Phong chê cười cô.
"Nhưng mấy người ở nơi đó cháu cũng không có thân " Sợ sao.
"Ngoan, yên tâm,chú đã đều an bài tốt. Có việc thì cứ đi ôm đùi An Khả, theo chú biết, Lâm Hoài thiếu chút nữa đã phái người hầu đi theo."
"Không phải chứ, khoa trương như vậy?!" Lục Bạch biết Lâm gia hành sự tác phong cực kì hào phóng, không nghĩ tới lại hào phóng tới mức này!
Lục Bạch quyết định hai tuần kế tiếp cẩn thận quan sát, nhìn xem Lâm Hoài có thể thần thông quảng đại như thế nào. Có chuyện làm, Lục Bạch cũng không cảm thấy không thú vị, tâm tình nháy mắt lại tốt lên.
Cho nên nói, Lục Bạch vẫn rất dễ lừa gạt.
Buổi tối, Lục Bạch đến ban công call video với Lục Đình Phong, nói từ buổi sáng ăn màn thầu nói đến buổi tối không kịp tắm rửa, "Cháu còn đi theo An Khả, cậu ấy cư nhiên có thể đến phòng tắm đơn tắm vòi sen! Quá lợi hại!"
"Lâm Hoài có người ở quân đội, chuyện này là việc nhỏ không tính cái gì." bộ dạng Lục Đình Phong vân đạm phong khinh, hắn giống như đã sớm liệu đến.
Nhưng lúc hắn vừa mới dừng lại không nói chuyện, Lục Bạch còn chưa có phát hiện ra, hiện tại cô nhìn hắn, môi giống như có chút trắng bệch. Bối cảnh trong phòng nhìn cũng không đúng, mới vừa rồi cô cũng chỉ cảm thấy do ánh đèn bên kia quá sáng, hiện tại nhìn kỹ rồi, đầu bên kia hình như là ban ngày?! "Chú đang ở đâu? Chỗ chú bên kia đang là ban ngày sao?"
Lục Đình Phong trong phút chốc có chút hoảng loạn, sau đó lập tức trấn tĩnh, "Uừ, ở Mỹ, chú ở bên này có chút việc."
"Vậy chú chú ý thân thể, cháu thấy chú mệt vô cùng, kiếm thiếu chút tiền cũng không có gì."
"Ừ chú hiểu rồi."
Lục Bạch biết Lục Đình Phong đã cố ý bắt chuyến bay gần nhất bay vội, nên cô cũng thực hiểu chuyện mà không làm phiền hắn, mỗi ngày đều lấy điện thoại gọi video, tâm sự WeChat. Rốt cuộc cũng đem khoảng thời gian gian nan này vượt qua.
Ở chung cư, Lục Bạch vừa nghe thấy âm thanh chìa khóa mở khóa, lập tức chạy như bay qua. Thả người nhảy lên, vững vàng treo ở trên người Lục Đình Phong. Một tay nâng mông của người trên người, một tay đóng cửa. Đem người đè ở trên ván cửa, đón nhận môi cô, nóng rực triền miên lửa tình tràn ra từ huyền quan một đường kéo dài đến phòng ngủ.
Lục Bạch giống như mắc bệnh thoái hoá xương, treo ở trên người hắn nửa bước không chịu rời, một bên nỉ non: "Sắp nhớ chết cháu. "
"Ừm, chú cũng nhớ cháu...... Để chú nhìn xem có đen thêm miếng nào không......" Lục Đình Phong cứ như vậy nâng trước nâng sau xem, xong rồi vừa lòng gật gật đầu, "Còn tốt, không bị phơi thành báo đen nhỏ."
Lục Bạch bị hắn trên đến không nhịn được cười, nhớ tới lúc khi còn nhỏ cô được nghỉ hè đi ra ngoài chơi có mấy ngày, đã bị phơi thành báo đen nhỏ thật.
Lục Đình Phong hôn dọc theo khóe miệng cô, mới vừa giải trước ngực hệ mang, hắn ngẩng đầu hỏi: "Ngày mai là cháu đến kỳ sinh lý có phải không?"
"Hả?" Lục Bạch hơi ngốc: "Cái gì mà đúng không? Hiện tại vẫn không có tới mà~"
Nói xong lấy chân cọ cọ hắn, thúc giục hắn nhanh lên. Thân thể tiếp xúc đối với cô mà nói là chuyện làm người thỏa mãn, cho nên ở trong mấy chuyện này cô luôn luôn trực tiếp coi trọng.
Nhưng Lục Đình Phong không phải giống như cô "Ngoan nào, việc này đối với thân thể không tốt, chờ kì sinh lý của cháu kết thúc được không?"
Mà hắn đến cuối cùng, vẫn là dùng tay cho cô. Chờ đến ngày hôm sau Lục Bạch nhìn đến cái quần lót có điểm màu đỏ, nháy mắt "Vô dục vô cầu"......
Nhưng loại trạng thái tốt đẹp như này sau bốn ngày của Lục Bạch lại bị cô vô tình lướt vòng bạn bè đánh vỡ. Giác quan thứ sáu của phụ nữ thật sự rất mạnh, lúc Lục Bạch nhìn đến bài đăng trên vòng bạn bè của Hoắc Chấn, đại não trong nháy mắt liền manh mối liên hệ với nhau.
Hoắc Chấn đăng lên một cái tiêu đề thực kinh khủng —— công tử dịu dàng vì yêu mà vung tay đánh nhau, video ngắn nội dung là đánh hội đồng, nhưng hiển nhiên máy quay chỉ nhắm ngay người đàn ông mặc áo sơmi đen. Lục Đình Phong ngày thường đều mang hình tượng quý công tử tinh anh, gặp chuyện bất ngờ từ trước đến nay khách khí có lễ, cảnh tượng hắn vung lên nắm tay đánh người giống như vậy, cô trước nay còn chưa từng thấy qua. Nếu là thời điểm cô có bên cạnh hắn, cô nhất định phải hô to quá đẹp zai quá dũng mãnh!
Nhưng mà, máy quay còn dời về phía một vị nhân vật chính khác —— Trần Tây. Cũng có lời tự thuật giải thích rằng Lục Đình Phong vì cô ta mười mấy năm không có tình mới, phổi Lục Bạch sắp bị cảnh này làm cho nghẹt thở.
Rất tốt! Khó trách đoạn thời gian cô đi học quân sự hắn một lần cũng chưa đi thăm mình, Lâm Hoài không những đi, còn đi rất nhiều lần kìa! Mà hắn còn xuất ngoại mở họp, cũng không biết là đã đi cùng ai. Năm đó người phụ nữ kia cũng chính là đi Mỹ! Khó trách sau khi trở về chết sống cũng không chạm vào mình! Thì ra là bận cùng người quan trọng khác châm lửa tình!
Lục Bạch càng nghĩ càng giận, đều có thể đem một đống khả năng khả nghi nghĩ tới nghĩ lui.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");