Lục Bạch - Lá Cây Nhẹ

Chương 14: Ngủ Đi




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bên ngoài phòng khách là một cái ban công lớn, phía đông là giá treo quần áo

—— từ nhà cũ mang qua theo thói quen, phía tây để ghế nằm cùng một bàn trà, dọc theo cửa kính sát đất còn có mấy bồn cây xanh.

Trên ghế nằm có một người đang cuộn tròn lại, từ góc độ của Lục Đình Phong vừa vặn có thể nhìn thấy một mảnh góc áo gục xuống ở trên tay vịn, đầu ngón tay mượt mà phiếm ánh sáng nhu hòa. Mấy ngày trước đây còn nói muốn sau khi thi đại học xong sẽ sơn móng tay, lại quên mất...

Cô ngẩng đầu đối mặt với đôi mắt sau lưng ghế, Lục Đình Phong làm như không nghe thấy lập tức hướng tới phòng cô mà đi, vừa đi, vừa mở cúc ở cổ tay áo, “Điều hòa làm sao mà hỏng rồi?”

Lục Bạch bĩu môi, đi theo phía sau, sau đó dựa vào khung cửa nhìn hắn điều chỉnh thử điều hòa.

Điều hòa không thành vấn đề, điều khiển từ xa lại không phản ứng, thay pin cũng vô dụng. Căn chung cư này là do Lục Đình Phong thời trẻ bỏ tiền đầu tư, năm đó lại dọn đến ở, trước đó không có quy hoạch tốt lắm, điều hòa cũng vậy.

Giữa tháng 6, thời tiết thành phố S tương đương oi bức, Lục Đình Phong đứng trong chốc lát, cũng đã cảm giác trên lưng một mảnh ẩm ướt.

Vẫn nên mua một cái điều hòa mới, Lục Đình Phong đem điều khiển từ xa ném qual một bên, nói: “Đêm nay cháu ngủ phòng chú, này mai sẽ tìm người tới lắp điều hòa mới, hiện tại cũng hơi muộn rồi.”

Lục Bạch ngoan ngoãn gật đầu, lại bỏ thêm một câu, nếu hắn ghét bỏ mình, thì để cô ngủ dưới đất cũng tốt. Còn làm ra bộ dáng rất là hiểu chuyện, giống như hắn nói thêm một câu, cô sẽ lập tức tránh ra rất xa, sẽ không vượt Lôi Trì* một bước.

*Lôi Trì: Lôi Trì (tên sông cổ ở huyện Vọng Giang, tỉnh An Huy Trung Quốc, dùng thành ngũ " 足下无过雷池一步"không dám vwợt qua thành Lôi Trì một bwớc, ví với không dám vwợt qua một phạm vi nhất định)

Lục Đình Phong chỉ cảm thấy buồn cười, đứa bé này muốn bày tỏ mình hiểu chuyện như vậy sao, trong phòng khách điều hòa không phải vẫn còn hoạt động rất tốt à, vậy tại sao lại hiểu chuyện tới mức phải tới phòng hắn để ngủ dưới đất?

Nhưng hắn cũng không vạch trần, chỉ tổ làm ra vẻ, chuyện thân mật như quan hệ đều đã xảy ra, còn để ý mấy cái này?

Hai chú cháu lần đầu tiên đều đưa lưng về phía đối phướng mà ngủ, khoảng giữa trống trải cách ít nhất đủ cho một người. Nhưng có vẻ trong lòng biết bọn họ vẫn rất rõ ràng, đối phương cũng chưa ngủ.

Lục Bạch bận tâm việc này một hồi, Lục Đình Phong tự nhiên không tin tự nhiên điều khiển có vấn đề. Hắn cẩn thận cân nhắc, trong lòng còn có chỗ vui mừng, đứa nhỏ nhà mình sẽ tính kế người khác, tương lai cũng sẽ không dễ bị bắt nạt..

Vốn dĩ tâm tư của cô nói ra thì không nhiều cũng không ít, tất cả mưu kế cả đời này gộp lại đều dùng trên người chú nhỏ. Đương nhiên, kẻ muốn cho người muốn nhận, nếu Lục Đình Phong không vui, ai có thể tính kế hắn chứ?

“Chú nhỏ, chú không đau lòng cho cháu sao...”

Lục Bạch vừa lên tiếng chính là một phát xuyên tim, hắn đau lòng cho cô đến mạng cũng muốn cho cô.

Lục Bạch thuần thục mà bò vào trong lòng ngực hắn, ngửa đầu hỏi: “Vậy chú tại sao lại không cần cháu? Chú biết cháu chỉ có chú...”

Lục Đình Phong không đáp lại, cô dán ở trong ngực hắn, lắng nghe tiếng tim đập, nói: “Chú đừng có nói cái gì mà đều tốt cho cháu, rồi do cháu còn nhỏ, đều là lấy cớ hết...”

Qua một hồi lâu, thanh âm của Lục Đình Phong mới từ đỉnh đầu cô truyền đến, “Là chú lấy cớ, là do chú lấy cớ bảo hộ không tốt cho cháu. Chú đã từng nghĩ tới chúng ta thể dời trụ sở của Lục thị đến một nơi rất xa, hoặc là đem nó bán đi bắt đầu lại một lần nữa, nhưng là, hiện tại tin tức quá nhanh, chú còn chưa làm tốt quyết định của chú, thì người khác đã năm được tin tức rồi...”

“Chúng ta sẽ xuất ngoại?”

Lục Bạch tinh thần sáng láng mà ngẩng đầu nhìn hắn, ánh trăng xuyên thấu bức màn chiếu vào, chiếu vào đôi mắt của cô, đẹp đến bức người.

Lục Đình Phong đem đầu nhỏ của cô áp trở về, “Giải quyết không sạch sẽ, thông tin quá nhanh, muốn tìm một người cũng quá dễ dàng.”

“Vậy chúng ta nên làm sao bây giờ? Chúng ta lén lút cũng không được sao? Vậy cháu sẽ ở nhà làm cô gái lỡ thì, ở cùng với chú, chăm sóc chú, hiếu thuận chú.”

Xác thực, nếu làm như vậy ai cũng không biết, Lục Bạch vui vẻ, “Chúng ta lại không có thân thích gì nhiều, ba cháu càng quản không được chúng ta, ai cũng không quản được chúng ta!”

Ý niệm này Lục Đình Phong cũng từng nghĩ tới, nhưng không được, một cô gái mới 18 tuổi, dựa vào cái gì mà bắt cô lén lút với hắn? Quá không công bằng.

Nhưng hiện tại, hắn thừa nhận, hắn đê tiện, “Cháu chắc chắn? Sẽ không hối hận chứ? Chúng ta sẽ không thể quang minh chính đại mà ở bên nhau, cũng không

thể hưởng thụ cảm giác làm cô dâu trong hôn lễ, cháu không phải vẫn luôn hâm mộ hôn lễ của người khác sao?”

Lục Bạch ngồi dậy, đem đầu lắc thành trống bỏi, “Không không không! Một chút cũng không!! Chúng ta có thể làm một hôn lễ chỉ có hai người, cũng rất lãng mạn, chỉ cần là chú thì tốt rồi!”

Vừa mới chui tới chui lui, hiện tại lại liều mạng lắc, tóc cô loạn thành cái đầu sư tử nhỏ. Lục Đình Phong cũng nhích thân thể, dựa vào đầu giường, dùng ngón tay đem tóc vuốt lại, lấy một sợi dây cột tóc cột chắc. Mấy năm nay, hắn chăm sóc cô đến thuận tay.

“Ngoan, ngủ đi.”

Lục Bạch nằm ở vị trí quen thuộc, chóp mũi là sữa tắm mùi vị của kem cạo râu, cô chớp chớp mắt...

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.