Lục Bạch - Lá Cây Nhẹ

Chương 13: Gọi Đến Tra Khảo




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Buổi tối đã 11 giờ, mà Lục Đình Phong còn chưa trở về, trong phòng im ắng, chỉ có tiếng điều hòa rất nhỏ phát ra.

Lục Bạch nhàm chán mà kiểm tra vòng bạn bè, thấy ảnh chụp cả nhà An Khả đang du lịch lướt xuống chút nữa, ngón tay cô mang bài viết mới nhất của Hoắc Chấn kéo trở về.

“Lại là một đêm không ngủ ha ha ha” ở dưới là tấm ảnh hắn ở quán bar tự chụp, chỗ tối chỗ sáng. Mấu chốt là bối cảnh có một nam nhân ngồi kia, thấy thế nào cũng giống chú nhỏ đang trốn tránh cô mấy ngày hôm nay! Bên cạnh còn có phụ nữ nói chuyện cùng hắn!

Lục Bạch tức giận đến đánh vào giường, càng nghĩ càng giận, hai ngày này cô cho hắn không gian là để hắn đi quán bar lêu lổng sao?!

Cô chuẩn bị ngồi dậy, cắn đầu ngón tay, tâm tư chuyển vài vòng, cầm lấy di động chuẩn bị gọi cho tên “Nam nhân thúi” không biết đường mò về nhà.

Một đầu khác, Hoắc Chấn nhìn bình luận trong vòng bạn bè “Chấn ca vẫn rất soái!”, “Chấn ca thổ hào!”, “Hoắc ca chơi ở đâu vậy? Sao không mang huynh đệ theo.”, Vừa lòng mà thu di động. Nhìn Lục Đình Phong bên cạnh huyên thuyên rồi đuổi người bên cạnh hắn đi, còn hắn (HC) ngồi xuống bên cạnh Lục Đình Phong, “Như thế nào? Đàn ông tốt lúc nào cũng ở nhà hôm nay có thời gian rảnh tới chỗ tôi chơi?”

“Đang phiền lòng.”

Hoắc Chấn khoa trương mà kêu lên một tiếng quái dị, “Vậy sao! Tiền tài phát triển không ngừng, còn phiền lòng, kích thích ai đây?” Nói xong lại ngả ngớn, “Ông già nhà tôi mỗi ngày đều chê tôi, không phải nói cậu giỏi như thế này, thì cũng nói Nhiên ca giỏi như thế kia.”

Lục Đình Phong nhìn hắn một cái, “Vậy cậu còn không chịu cố gắng, cũng không phải không làm được.”

“Tôi còn trẻ, còn chưa chơi đủ đâu, nếu tôi mà ngoan ngoãn trở về, chuyện thứ nhất ông già làm chính là tìm vợ cho tôi. Vẫn là cậu tự do, không ai quản...” Hai người lại nâng ly rượu, Hoắc Chấn đột nhiên hỏi: “Nghe nói cậu định đến thành phố M phát triển?”

“Ừ, gần nhất sắp có chính sách, cũng xem đây như là một cơ hội.”

“Không phải, xung quanh thành phố S nhiều thành thị như vậy, cậu làm gì chạy tới thành phố M? Chỗ đó đi lại không tiện, nhìn thế nào cũng không bằng bên

đây?.” Hoắc Chấn, “Cậu quen biết chỗ nào bên đó sao? Hay dựa vào việc này để chạy trốn tình nhân nhỏ?.”

“Có đôi khi, không cần để ý tới ai, cũng không có vướng bận tình cảm giam cầm, thì mới có thể buông tay đi làm chuyện mình muốn làm.” Lục Đình Phong nói xong tự giễu mà cười một chút, “Cậu xem tôi có phải rất có khí phách hay không?”

Hoắc Chấn hiểu được hắn đang nói giỡn, cũng vui vẻ, “Tôi đây, không có chí lớn, cũng càng không thể lý giải mấy cái cách làm việc của mấy người thành công giống cậu. Cậu nói cậu còn có người cần lo, cậu cũng hoàn toàn không cần liều mạng như vậy, cứ hưởng thụ cuộc sống đi! Ngần ấy năm, cậu trừ bỏ nuôi con gái, thì cũng là làm ăn buôn bán, một người sống, cũng nên vì mình suy xét. Đúng rồi, Lục Bạch nhà cậu không phải năm nay thi đại học xong rồi sao? Vậy cậu càng rảnh rỗi, cũng nên suy xét đến chung thân đại sự là vừa.”

Lục Đình Phong mày càng nghe càng nhăn, “Hôm nay cậu sao lại thế này? Bắt đầu lo đến chuyện lấy vợ cho tôi rồi?”

Lúc đầu, Hoắc Chấn còn cãi bướng, nói mình quan tâm anh em, cuối cùng bị Lục Đình Phong tẩn một trận hạ giọng ấp a ấp úng nói một câu, “Nghe nói... Trần Tây về rồi...”

“Cô ta trở về thì trở về, liên quan gì đến tôi?”

“Ngọa tào! Lão tử còn cho rằng cậu là vì trốn cô ta mới đi thành phố M!” Hoắc Chấn mở mồm oán than, trong lòng nhất thời thoải mái, sau đó bị Lục Đình Phong dùng ánh mắt như nhìn tên thiểu năng trí tuệ mà quan sát hắn, vẫn cứng mồm nhiều chuyện nói: “Hai người là không thể nào? Theo tôi được biết, cô ta hiện tại cũng độc thân, không chuẩn...”

“Hai người còn không bỏ xuống được đối phương, tách ra 8 năm, lần thứ hai tương ngộ, gương vỡ lại lành. Cậu cho rằng đang quay phim truyền hình hả?” Lục Đình Phong cũng buồn bực, sao mấy tên ngốc này đều cho rằng chắn không buông được Trần Tây? “Nhớ không lầm sau đó cô ta cũng có quen người khác mà...”

“Nhưng thời gian các người ở bên nhau là dài nhất.” Hoắc Chấn nghiêm trang.

Lục Đình Phong không nhịn xuống, mắt trợn trắng, “Một đám nhàn rỗi, thay vì nhọc lòng cho tôi sao không tự mình xem lại mình xem, đều sắp đầu 4 còn lêu lỏng như vậy.”

Vừa dứt lời, di động trên bàn vang lên, Lục Đình Phong đầu tiên là sửng sốt, sau đó cầm điện thoại đến chỗ ít người bất máy. Ban đầu còn thẳng tấp đứng ở chỗ đó, sau đó lại trực tiếp dựa một bên trên tường, miệng nói cái gì đó, sau đó lại còn mơ hồ lộ ra ý cười. Đại khái 15 phút sau, trở về chỗ bọn họ còn nói không còn sớm, hắn nên về rồi.

Nói xong, hắn đứng dậy chuẩn bị rời đi, lại bị Hoắc Chấn gọi lại, Lục Đình Phong cũng không quay đầu lại: “Nhớ tính cho tôi coi như đãi cậu”

“Tôi khinh! Lão tử nghèo như vậy sao?! Tôi còn muốn nói, cậu hiện tại bị gọi điện thoại tra khảo một cái đã ngoan ngoãn cúp đuôi trở về, hay là ở nhà cậu đang giấu tình nhân nhỏ có phải không? Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.” Hoắc Chấn trực tiếp cười ngã trên sô pha, bị Lục Đình Phong tùy tay cầm khăn giấy nhét vào mồm.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.