(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Buổi chiều thứ sáu, nhìn qua ô cửa của trường có thể thấy toàn là học sinh và gia đình đến đón. Lục Bạch cũng nhanh chân tìm tài xế nhà mình, lại phát hiện thì ra người tới đón cô lại là chú nhỏ của mình Lục Đình Phong. Lục Đình Phong ở tuổi ba mươi, phấn chấn oai hùng, soái khí bức người, mang kính râm đứng ở trong đám người rất đáng chú ý.
Lục Đình Phong nhìn cháu gái nhỏ ở giữa đám bạn học bắt đầu phân biệt ra sau đó nhấc chân đi tìm người, hắn thấy đôi tay cô còn bắt lấy quai đeo cặp sách bộ dáng, rất giống mèo nhỏ, quá đáng yêu.
Vóc dáng này sao lại lùn như vậy?
Hắn đang nghĩ ngợi tới mấy đứa nhỏ xung quanh cháu mình bây giờ ở trường phát triển khá tốt, liền phát hiện Lục Bạch hưng phấn mà chạy lại đây, nhìn qua rất vui vẻ.
"Chú Nhỏ! Chú hôm nay sao lại rảnh tới đây đón cháu vậy?" Hắn xách cặp sách, "Vui vẻ sao?"
"Ừm Ừm."
Lục Bạch kéo cánh tay hắn, đi đường tung tăng nhảy nhót. Lên xe, Lục Đình Phong đem cặp sách cô mở ra nhìn một chút, "Nhẹ như vậy, có phải không mang theo —— Hửm?"
Hai ngón tay thon dài kẹp một phong thư màu lam, còn dùng một cái sticker trái tim niêm phong lại, Lục Đình Phong cười như không cười mà nhìn cô "Đến đây nói, thẳng thắn sẽ được khoan hồng."
Lục Bạch ngây ngẩn cả người, cô cái gì cũng không biết! Trong cặp mình vì sao lại xuất hiện một loại đồ vật như thư tình này? Cô đang muốn mãnh liệt khiển trách, Lục Đình Phong nghiên người đưa cặp sách qua một bên......
Lục Bạch tội nghiệp: "Nếu cháu nói, cái gì cháu cũng không biết, thì chú sẽ tin sao?".
Lục Đình Phong nhíu mi một chút, đem thư tiện tay nhét ở túi tiền, khởi động xe, "Muốn cháu chuyên tâm học tập, tâm tư đoan chính ——"
"Chú thử tìm khắp trường sơ trung này xem làm gì có nữ sinh nào giống như cháu chứ. "
" Lục bạch, cháu xong rồi!"
"Hì hì."
Lúc trước sau khi bà của Lục Bạch qua đời, cô đã cự tuyệt không về sống với ba, mà đi theo ở cùng chú nhỏ.
Đã nhiều năm như vậy, cô đối với ba và mẹ kế cũng không có cảm tình gì cho cam, chỉ đem mỗi chú nhỏ trở thành gia đình của chính mình. Nơi bọn họ ở hiện tại không phải nhà cũ, mà là chung cư đại khái rộng 150 m² ở nội thành, hai người ở đã lâu cũng không có vẻ trống trải.
Về đến nhà, giày của Lục Bạch liền vung ra cô chạy về hướng phòng mình, tắm rửa thay quần áo. Lục Đình Phong đi vào sau đem giày cô để lại ngay ngắn, bất đắc dĩ hỏi một câu: "Cháu ở ký túc xá trường cũng như vậy hả?"
Âm thanh Lục Bạch nhẹ nhàng hỗn loạn trong tiếng nước truyền đến: "Không có đâu! Cháu ở trường vừa cần mẫn lại hiểu chuyện!"
"Vậy tại sao cháu ở nhà lại không nghe lời?"
"Cháu Thích." Đương nhiên là cô ỷ vào sự nuông chiều của chú nhỏ rồi.
......
Lục Bạch tắm rửa xong, một bên sấy khô tóc một bên hướng phòng bếp mà đi, xuyên thấu qua cánh cửa nửa trong suốt xem hắn nấu cơm, Lục Bạch nghĩ sao lại có thể đẹp trai như vậy. Dáng người mlem, khuôn mặt đẹp, ngay cả giọng cũng hay......
Chờ cô phản ứng lại, thì đã chạy tới sau lưng Lục Đình Phong. Lục Đình Phong nhìn cô một cái, nói: "Sắp xong rồi, từ hôm nay trở đi, mỗi ngày cháu hãy uống một chén sữa bò."
"Vì sao?" Lục Bạch uống không quen sữa bò, rất ngại vị. Bạn thân cô lớn rồi dường như cũng không chịu cai sữa, mỗi lần Lục Bạch nhìn cô ấy uống sữa bò, đã cảm thấy giọng nói phát nghẹn.
Lục Đình Phong có chút áy náy mà nhìn cô, "Ai, khi còn nhỏ hẳn là làm cháu ăn uống không đủ chất. "
Lục Bạch đem khăn lông đánh trên lưng hắn "Chú dám chê cháu lùn! Hừ!"
Trên lưng tê tê ngứa ngứa, "Không lớn không nhỏ...... Không chừng vóc dáng cháu, ngực cũng không phát triển? Còn nhỏ như vậy, tương lai nên làm sao bây giờ?"
Mặt Lục Bạch trắng rồi hồng lan đến bên tai, "Chú biến thái!" Sau đó chạy mất.
"Ai dô còn ở đó thẹn thùng? Băng vệ sinh của cháu vẫn là chú mua cho đấy!" "Lục Đình Phong câm miệng!!"
Trên bàn cơm, Lục Đình Phong một bên nghịch di động, một bên hỏi Lục Bạch: " Canh Thịt heo đậu côve cẩu kỷ uống ngon không?"
Lục Bạch: "Hả?"
Lục đình phong: "Đậu phộng móng heo đâu? Cháu thích ăn móng heo mà............................................................................................................. "
Lục Bạch: "what?"
Lục Đình Phong: "Đu đủ xương sườn?" Lục Bạch: ". "
Lục bạch: "Chú đối với ngực cháu có chấp niệm đúng không?"
Đôi mắt Lục Đình Phong từ trên di động dời đi, "Đợi cháu lớn lên sẽ biết, chú nhỏ là vì tốt cho cháu ——"
Vừa dứt lời, tay Lục Đình Phong đã bị một chút ấm áp bao phủ, nơi mềm mại trong lòng bàn tay nổi lên một cái nho nhỏ, "Thế nào?"
"...... Canh vẫn muốn uống."
Lục Bạch dường như không có việc gì mà thu tay lại, hắn cũng dường như không có việc gì mà xem di động, thẳng đến khi người bên cạnh đứng dậy về
phòng, hắn mới thở phào một hơi dài, "Hô ——"
Một nơi khác, kỳ thật Lục Bạch cũng không có bình tĩnh như vậy, vừa trở lại trong phòng liền đem mình bọc thành một miếng sushi, điên rồi điên rồi, mình vừa mới làm cái gì a?!!
Trong bóng đêm, Lục Bạch cảm thấy bên phải ngực mình giống như còn lưu lại độ ấm từ lòng bàn tay người nào đó. Muốn thiêu cháy......
A a a a......
Bên kia Lục Đình Phong sau khi tắm nước lạnh, khí lạnh có thể từ lỗ chân lông lộ ra. Hắn cầm một ly rượu vang đỏ, ngồi trong thư phòng, xem không vào báo cáo từ công ty. Mắt nhìn chằm chằm phong thứ tịch thu được từ cặp sách của Lục Bạch, thật là, đến tuổi này đều bắt đầu có bạn trai rồi.
Từ tiểu học Lục Đình Phong rất được hoan nghênh, sơ trung đã có nữ sinh tỏ tình, hắn đối với Lục Bạch cũng không nói quy định nhất định không được yêu sớm, nhưng như thế nào lại khó chịu như vậy Nghĩ tới nghĩ lui, hắn nghĩ ra
một kết luận, Lục Bạch cha không thân mẹ kế càng không yêu, hiện tại trừ bỏ hắn không một ai có thể để bụng chuyện của cô như vậy, yêu sớm dễ dàng rất có hại cho nữ sinh, không thể thiếu hắn tới trấn cửa ải được.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");