Luật Sư Và Bị Cáo

Chương 73: Tom




Tôi đoán bạn sẽ gọi lúc này là cao điểm, và đúng là thế. Chí ít thì nó cũng là một quãng nghỉ cần thiết cho Kate và tôi.

Amin đón chúng tôi như bạn cũ và dẫn chúng tôi qua một chuỗi phòng rộng lớn, thoáng đãng trang hoàng bằng nhiều bức tranh của Picasso[40] và Pollock[41], ngay một người như tôi cũng nhận ra. Rồi vòng ra bên ngoài tới một sân hiên lát đá nhìn ra phong cảnh vô tận của hồ Georgica. Tôi đã xem qua nhiều tạp chí in ảnh lâu đài quảng cáo, nhưng có lẽ lâu đài thật lại không bao giờ lên ảnh, vì tòa lâu đài này vượt xa những quảng cáo.

Trên sân hiên có một tiệc cocktail nhỏ đang hồi rộn ràng, và lúc chúng tôi bước vào, Steven Spielberg không đội mũ bóng chày trông còn dễ gần hơn, ông thoát khỏi cuộc trò chuyện gần đó.

- Tom! Kate! Thật tuyệt, cuối cùng cũng gặp các vị, - ông nói như thể đây là việc bấp bênh nhất trong mọi hoàn cảnh, đã trì hoãn dài dài, ông vẫy những người hầu bưng champagne và sò tới.

- Chúng tôi cũng thấy thế, Steven. - Kate cười tươi đến mức tôi không thực hiểu ý kiến của cô về quang cảnh nơi đây.

- Vì những người bạn mới, - ông nói. - và tất nhiên vì việc biện hộ thành công cho Dante Halleyville.

Cặp mắt sáng, vui vẻ của Spielberg ngời lên khi chúng tôi nhấp ngụm champagne đầu tiên của ông. Tôi nói “của ông” theo nghĩa đen vì nó làm từ vườn nho của riêng ông ở Bắc California.

Cách mươi mét, trước ban nhạc jazz ba người, một phụ nữ da đen lộng lẫy trong bộ váy áo dài quét đất đang hát Rất đúng lúc, em tìm thấy anh rất đúng lúc, không khí tràn ngập những tiếng rì rào trong như bạc. Kate và tôi là trung tâm của sự chú ý, hiển nhiên như bộ râu trên cằm Spielberg vậy.

Sau đó Steven - lúc này chúng tôi gọi ông bằng tên - nhớ ra nhiệm vụ chủ nhà, ông giơ một bàn tay và nói:

- Lại đây! Để tôi giới thiệu các vị. - Chúng tôi theo ông từ vòng ngoài đến trung tâm, nơi buổi tối nhanh chóng lướt qua cao điểm thành Vùng Chạng vạng.

- George và Julianne, - Steven nói, - tôi muốn các bạn gặp Kate và Tom. - Lúc này chúng tôi không còn lựa chọn nào khác là chuyện phiếm với George Clooney và Julianne Moore, cả hai người nhấp nhổm như ngồi trên ghế nóng cạnh Letterman, Leno hoặc Jon Stewart. Chỉ đến lúc gặp Clive Owen, Kate Winslet, Julia Robert, Matt Damon và Ashley Judd, chúng tôi mới thấy thoải mái hơn một chút. Gương mặt duy nhất không nhận ra khi được giới thiệu là Alan Shales, người đoạt giải Oscar cho kịch bản phim.

Trên sân hiên, số khách chưa đầy một tá nhưng đều là những nhân vật tầm cỡ, loại A ở Hollywood. Không phải ngẫu nhiên mà họ có mặt tại Hamptons cuối tuần này, nhất là vào thời gian này trong năm. Lúc không cưỡng lại được, tôi hỏi thì Steven nói:

- Tôi đưa họ đến đây chiều nay.

Nửa giờ sau, chúng tôi được đưa sang sân hiên thứ hai, nơi đặt sẵn một cái bàn và suốt hai giờ tiếp theo, Kate và tôi trả lời những câu hỏi về bản thân, lai lịch của chúng tôi và vụ án. Tôi đoán chúng tôi là thứ giải trí, là gia vị trong tháng mà vì ý thích bất chợt, Spielberg đã quyết định chia sẻ với một tá bạn bè.

Nhưng không phải thế chút nào. Các nam nữ diễn viên này đều là chỗ quen biết trong nghề, là đồng nghiệp chứ không phải là bạn thân. Vì sao tất cả bọn họ cứ nhìn chằm chằm vào Kate và tôi, bám lấy từng lời của chúng tôi như thể sáng hôm sau sẽ có cuộc thử nghiệm? Tôi thề là không bịa, nhưng khi tôi nói câu gì đó về vụ án, tôi chú ý thấy Clooney và Damon giơ tay lên như tôi và ngồi lún vào ghế với dáng thườn thượt y như thế.

Các diễn viên này làm thế một cách vô tình hay tôi là kẻ bắt chước? Hay cả hai? Sau đó tôi vỡ lẽ. Bộ phim về vụ này sắp bấm máy. Steven đã ký hợp đồng, nhưng còn đủ thứ việc cho mọi người. Việc mà George, Julianne, Julia, Kate và Clive đang làm tại cuộc họp mặt huy hoàng này là nhập vai.

Họ đóng vai chúng tôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.