Luật Sư Và Bị Cáo

Chương 53: Tom




Nhớ lại hồi một tỷ phú East Hamptons tròn năm mươi, ông ta tìm cách cách thoát bằng được cuộc hôn nhân thứ hai, mua một chiếc Harley thuê hẳn quân nhạc biểu diễn một tối, tìm một cô gái (hoặc một chàng trai) xinh đẹp khoảng hai mươi vốn ngưỡng mộ ông vì ông ta là người thực sự rất, rất giàu có.

Giờ, thay vì một chiếc vespa để ông ta có thể đi được, có lẽ ông ta sẽ mua một con thuyền lướt sóng tuy chẳng biết lái tẹo nào. Thay cho chiếc áo khoác da, ông ta cố nhét người vào cái vòng toàn thân bằng chất dẻo, nói khác đi là bộ đồ lặn.

Tôi chẳng có gì ngoài sự kính trọng các tay lướt sóng thực thụ. Ví dụ, Feif là một vận động viên xấu tính và là kẻ hung hăng, song lại là một tay lướt sóng cừ khôi. Tôi đã gặp nhiều phiền toái với những người lang thang vào khu vực có chấn song ngáng chỗ lặn, cố giành lấy quả bóng đang lăn tròn và kiêu căng hỏi gọn lỏn hai từ: “Lướt không?”.

Mê lướt sóng đã thành mốt của các bạn tôi. Thỉnh thoảng Feif dạy các bài kiếm năm trăm đôla một ngày, và đó là lộc trời nhờ Griffin Stenger, chủ nhân Cửa hàng Xe đạp và Lướt sóng Amagnasett. Griff bảo tôi cứ sáng Chủ nhật, đám người ở đường Beach cố bắt các con sóng nhỏ tản ra từ con sóng lớn ở cuối bãi biển Georgia. Từ chỗ này đến chỗ Feif, Walco và Rochie bị giết không đầy hai trăm mét, và không có ý định trở lại Cold Ground Inc. trước thứ Hai, tôi ở đây xem liệu một trong các vị thần biển có nhìn thấy gì trong cái đêm ấy không.

Sáng thứ Bảy, tôi ra khỏi nhà từ lúc tinh mơ và đợi con sóng lớn vỗ bờ để các anh chàng lướt sóng bắt đầu.

Trong nhóm thứ nhất, là Mort Semel, người năm ngoái đã bán công ty qua eBay lấy ba tỷ đôla; ông ta có hai người vạm vỡ kèm hai bên sườn.

Lúc tôi đến gần ông ta để tự giới thiệu, hai anh chàng thanh niên lực lưỡng kia buông ván và sấn đến trước mặt tôi:

- Chúng tôi có thể giúp gì không, thưa ông?

- Tôi muốn nói chuyện với ông Mort một phút.

- Về việc gì vậy, thưa ông?

- Tôi là luật sư đại diện cho một thanh niên bị buộc tội giết người gần chỗ này vài tháng trước. Tôi biết ông Semel là hàng xóm gần nhà ông Wilson và thường lướt sóng ở đây. Tôi cần tìm hiểu xem ông ấy có nghe thấy hoặc nhìn thấy gì vào đêm hôm ấy, hoặc biết ai đã làm việc đó không.

Một vệ sĩ đứng lại với tôi, người kia đến chỗ Semel rồi lóc cóc chạy trở lại dường như không thể đợi để báo tin tốt cho tôi:

- Không gì hết. Ông Mort không nghe thấy hoặc nhìn thấy gì.

- Ồ, vâng. Vì tôi đã đi cả một quãng đường đến đây, tôi muốn được nói chuyện trực tiếp với ông ấy.

- Không phải là ý hay đâu.

- Đây không phải là nhà ông ấy, - tôi nói và hơi nóng mặt. - Đây là bãi biển công cộng. Tôi muốn nói chuyện với Mort. - Tôi bắt đầu đi đến chỗ ông ta.

Rõ ràng không phải là ý hay, vì lúc này tôi đã nằm sóng soài trên cát, tay to lớn hơn dận bàn chân lên họng tôi.

- Nằm xuống, - hắn nói. - Và câm mồm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.