Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 205: Gia tăng độ ngọt




Editor: Hạ Y Lan

Không phải lần đầu tiên cô làm bữa sáng cho anh, trên thực tế, bọn họ bên nhau nhiều năm như vậy, cuộc sống của anh vẫn luôn lệ thuộc vào cô, nhưng mà chưa từng có lần nào giống như sáng hôm nay, để cho anh cảm thấy rất khác biệt —— cô, đây là lấy thân phận người vợ chăm sóc cho anh, đúng không?

Cúi đầu hôn lên khuôn mặt cô, giọng nói nhẹ nhàng ấm áp, “Bà xã......”

Cô kinh ngạc, cúi đầu xuống nhàn nhạt cười một tiếng, gương mặt nổi lên đỏ ửng.

“Đỏ mặt......” Anh cười cô, lại quên gần tối ngày hôm qua ở tại cửa ra vào mình bị cô hôn, cũng đỏ mặt thật lâu.

Đây là mùi vị khi yêu sao? Anh hỏi mình.

Một ông chú ba mươi tuổi đầu, lần đầu chân chính nếm thử mùi vị khi yêu, anh cảm thấy buồn cười, nhưng mà, nhiều hơn, cũng là ngọt ngào......

Cháo đã nấu chín, cô còn bỏ thêm củ từ, mùi thơm xông vào mũi.

Anh hít mũi một cái, cúi người, cằm khoác lên trên vai cô, bộ dáng rất là hưởng thụ, thanh âm càng thêm mềm mại, “Anh muốn húp cháo......”

“Anh đánh răng chưa?” Cô tà tà liếc anh một cái, Tiêu Đại Luật Sư ở nhà so với bên ngoài là cùng một người sao?

“Không có.” Anh còn đúng lý hợp tình trả lời.

“Đi đánh răng trước......” Cô quay đầu lại nhìn cằm anh đầy râu, đầu tóc rối bời, vừa nhìn chính là mới từ trên giường bò dậy......

“Không, em đút cháo cho anh trước......” Anh cọ xát cằm ở trên vai cô.

“......” Người này, quả thật vô lại làm cho người ta vừa giận vừa buồn cười, “Anh hai, rốt cuộc anh mấy tuổi?” Có muốn cô giảng cho anh một khóa học về vệ sinh không?

“Mấy tuổi đều phải ăn cơm! A......” Anh há miệng ra.

Đuà giỡn lại giở trò đáng yêu luôn là sở trường của anh......

Cô bất đắc dĩ múc muỗng nhỏ, vẫn còn nóng, thổi rồi, mới đút cho anh ăn.

Anh nếm nếm, “Không ngọt......”

“Dĩ nhiên không ngọt, phải đợi lạnh một lát mới có thể thêm mật ong!” Ai bảo anh gấp như vậy.

“Ưmh......” Anh ôm cô lắc lắc, “Vậy...... Em gia tăng độ ngọt đi......”

Gia tăng độ ngọt? Thêm thế nào?

Cô nghiêng đầu lại nghi ngờ nhìn anh.

Nhưng không ngờ, môi của anh mút lấy môi cô, rồi sau đó dáng vẻ rất hưởng thụ, híp mắt cười, “Hiện tại ngọt...... Rất ngọt......”

“......” Môi cô dinh dính, là dính một chút cháo từ anh..... “Đi rửa mặt đi! Thiếu gia! Bữa ăn sáng xong ngay đây!”

Đối với chủng loại người này, cô đã bất lực rồi......

Sau khi đuổi anh đi, bên môi không che giấu được, khẽ mỉm cười.

Một ngày nhàn hạ.

Anh mặc bộ quần áo ở nhà mà anh thích nhất——T shirthơi cũ cùng quần bông rộng thùng thình, nằm trên ghế sa lon xoa bụng, “Ăn no quá, đã lâu rồi chưa có một bữa ăn như vậy......”

Dì Vân vừa ở một bên thu dọn đồ đạc vừa cười nói, “Là Thanh Hòa làm nên con mới ăn no bụngphải không? Mấy năm nay không thấy khẩu vị con tốt như vậy.”

Tiêu Y Đình cười cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Thật ra thì cũng không phải tài nấu nướng của dì Vân không bằng em gái, mà là muốn ăn hay không cùng tâm tình có liên quan rất lớn, vì vậy, sau khi dì Vân vào phòng bếp, anh dính tới, tựa vào người Diệp Thanh Hòa, “Em gái...... Không đúng, bà xã......”

“......” Gọi, còn phải đổi tới đổi lui?

“Em có biết tại sao lúc nãy anh ăn được nhiều không?” Trong ánh mắt của anh rất có tinh thần.

Cô không biết tại sao anh lại ăn được nhiều, nhưng mà cô biết, trong miệng anh tuyệt đối không nhả ra lời có ích......

Vì vậy lắc đầu, “Em cảm thấy em không cần thiết biết đáp án này......”

Nhưng anh hoàn toàn không chú ý tới kháng nghị của cô, phối hợp nói ra, “Theo nghiên cứu gần đây của anh, thèm ăn và ham muốn có quan hệ rất trực tiếp, Thánh Nhân từng viết: tính phúc là thực, ăn uống và tính phúc, cả hai tác động qua lại. Vì vậy, không tính phúc là ăn uống kém, cái gọi là bụng no thì nghĩ đến ham muốn, thật ra là lẽ thường của con người......”

Cô nghe anh cũng nửa ngày, cuối cùng bắt được trọng điểm, “Xin hỏi đây là vị Thánh Nhân nào nói?”

“Ưmh...... Thánh nhân Tiêu nói......”

“......” Cô biết mà..... “Cho nên bây giờ anh ăn uống no đủ......” Không phải đâu? Cô đứng lên muốn chạy trốn, cứ tiếp tục như vậy, ngày mai cô có thể đi làm sao?

Anh nằm ngửa ở trên ghế sofa cười, “Em chạy cái gì? Anh đáng sợ như vậy sao? Anh muốn nói, anh ăn căng bụng rồi, không bằng ra ngoài đi dạo một chút chứ?”

“......” Cô đứng xa xa, mang theo vẻ mặt ai oán nhìn anh.

So với cô nhẹ nhàng của ngày thường, giờ phút này, cô lại có một dáng vẻ yêu kiều chưa từng có, mặc dù mang theo mắt kiếng, vẫn không ảnh hưởng thần thái cô bộc lộ ra ngoài.

Anh thấy thế trong nội tâm rất rung động, chỉ là, vẫn đau lòng cô, để mặc cho cô đứng xa xa, chỉ hỏi cô, “Em muốn đi nơi nào?”

Cô suy nghĩ một chút, “Chúng ta...... Trở về trường học một chút?”

“Trường học? Em muốn gặp Mục Xuyên? Anh ta đã được điều đi rồi!” Trong lòng có một cảm xúc thật khó chịu, ngay cả khi biết cô và Mục Xuyên không phải chuyện như vậy, vẫn không thoải mái.

Dĩ nhiên cô biết Mục Xuyên được điều đi, đến Vân Nam, nơi chôn cất người anh yêu nhất, mà anh lại ở nơi đó gặp gỡ được tình yêu mới, đã dời nhà đi Vân Nam rồi......

“Không phải...... Em muốn trở về trường nhìn một chút, đã lâu rồi không có đi.”

Sắc mặt của anh hòa hoãn xuống, “Lại nói...... Anh cũng vậy, thật lâu rồi không có đi...... Đi thôi!”

“Em đi thay quần áo!” Cô xoay người muốn lên lầu.

Anh kịp thời nhảy dựng lên kéo cô lại, “Thay quần áo gì! Cứ như vậy đi! Em mặc cái này cũng là một loại thưởng thức......”

“......” Anh thưởng thức...... Cô nhìn lên nhìn xuống đánh giácái T shirt cũ cùng quần rộng của anh.

Đối mặt với ánh mắt cô như thế, anh cười ha ha, “Này nhé, người có khí chất có thể mặc bao bố thành thời trang, ngược lại, đã là bao bố thì vẫn là một bao bố.”

Được rồi, nếu như cô còn có thể bởi vì anh tự luyến mà cảm thấy kinh ngạc, cô cũng không phải là Diệp Thanh Hòa uổng công ở bên anh nhiều năm như vậy......

Thật ra thì, đây cũng là một cuộc sống hoàn mỹ, hai người ở chung một chỗ, đã thành thói quen, không cần làm bộ, không cần cố ý.

Cả hai đều buông lỏng dáng vẻ ở chung, bởi vì đã sớm quen thuộc, vả lại biết rõ dáng vẻ bết bát nhất của đối phương, trong lòng hoàn toàn không có gánh nặng, không cần trăm phương ngàn kế nghĩ phải giả trang thế nào làm đối phương vui, càng sẽ không quan tâm hôm nay trên mặt đối phương có nhiều hơn một viên đậu hay không, thậm chí, có thể không cố kỵ chút nào lấy khuyết điểm của đối phương làm vui, mà ai cũng sẽ không chú ý, sẽ không tức giận.

Đầu mùa hè hôm nay lại là chủ nhật, liền có thể giống như bây giờ, hai người đều mặc T shirt, hoặc lái xe, hoặc không lái xe, đi đến một chỗ yên tĩnh, lẳng lặng hưởng thụ thời gian của hai người.

Chủ nhật ở sân trường, có một số nam sinh tới trường chơi bóng, không có đội cổ động viên, so với sân bóng bình thường thì không có náo nhiệt hơn.

Đứng ở sân bóng rổ, nhìn từng nhóm nam sinh đang vui vẻ kia, giống nhưcô trở lại mười hai năm trước, anh dưới ánh mặt trời rất đẹp trai, rất nhiều nữ sinh hoan hô, hạc đứng trong bầy gà, là người giỏi nhất trong sân bóng......

Trong ấn tượng của anh, cô không thường vận động, lại càng không thích xem bóng, năm đó có thể ở sân banh đọc sách lịch sử cũng chỉ có cô sáng lập ra, mà lúc này, cô lại nhìn mấy tên nhóc này đến mê mẩn?

“Đột nhiên thích bóng rổ rồi hả?”Anh hỏi.

Cô lắc đầu một cái, mỉm cười, có lúc thích sự vật, cũng không phải là yêu thích của bản thân, mà chỉ là bởi vì thích một quãng thời gian nào đó......

“Còn nhìn?” Anh thấy cô lắc đầu, cũng không muốn đi.

“Nhìn, tại sao không nhìn? Anh nói cho em nghe một chút đi.” Ngay cả quy tắc bóng rổ cô cũng không hiểu......

“Được!” Anh thật vui mừng vì cô và anh có cùng sở thích, vì vậy bắt đầu đảm đương người hướng dẫn cho cô.

Có mấy nam sinh phát hiện, đối với anh chỉ chỉ chõ chõ rất không phục, đi lên vây anh, “Này, anh hiểu rất nhiều sao? Tại sao nói chúng tôi chơi không tốt?”

Thật ra thì, anh cũng không nói bọn họ chơi không tốt, chỉ là nói cho Diệp Thanh Hòa nghe, nên chơi như thế nào mà thôi.

Đối mặt chất vấn của một đám tiểu nam sinh khí huyết phương cương, anh giống như nhìn thấy mình năm đó, cười cười, “Hiểu không nhiều lắm, chỉ là cũng yêu thích mà thôi.”

“Nếu không hiểu cũng không cần nói nhảm! Nếu nói nhảm liền lên tới tỷ thí một chút!” Các nam sinh hạ chiến thư với anh.

“Được thôi!” Anh đáp chiến, quay đầu lại nhìn cô cười, “Thật lâu không có luyện, khả năng sẽ bêu xấu......”

Cô nhướng nhướng mày, ngụ ý dạ, anh bêu xấu em thấy còn ít sao?

“Làm cổ động viên cho anh!” Anh cởi T shirt ra, ném cho cô, mình trần ra trận, gia nhập đội có điểm số ít hơn.

Bỏ đi áo, hình thể tốt vô cùng, bắp thịt đường cong lưu loát, thân hình cũng khôngquá mức mạnh mẽ, đàn ông phương đông ưu nhã cùng cường tráng chính là anh, mặc dù không mặc quần áo, cũng không bị ảnh hưởng chút nào......

Chỉ là, người ta gọi anh ra ngoài thể hiện kỹ năng chơi bóng, cũng không phải là gọi anh khoe bắp thịt, anh có nhất thiết cởi hết không?

Gia nhập cuộc chiến, dù sao cũng là người trưởng thành, chiều cao của anh là cao nhất, hơn nữa nhiều năm đối với bóng rổ đam mê như vậy, bản lĩnh không giống bình thường, ở trong một đám học sinh tự nhiên mà tiêu sái.

Chỉ thấy anh ra sân, liền khống chế bóng trong tay mình, rồi sau đó dẫn bóng qua ba người, tới nửa sân, ba bước ném bóng, bóng vững vàng vào khung rổ.

Trên trận tiếng hoan hô vang lên, hiển nhiên bóng vào khiến đội đang thua như được khích lệ tinh thần.

Tiếp tục cuộc tranh tài, anh ba lần ghi điểm, bỏ rổ, nhảy ngửa ra sau ném, chơi cực kỳ vui vẻ, đội đối phương lập tức kêu tạm ngừng.

Anh đi tới phía cô, đầy mặt và đầu cổ đều là mồ hôi, mồ hôi càng dọc theobắp thịt và đường cong không ngừng chảy, ánh mặt trời vừa đúng chiếu vào trên người anh, giọt mồ hôi phản xạ ra ánh sáng trong suốt.

Qủa bóng vẫn còn trong tay anh, ngón tay anh dựng lên, bóng liền ở đầu ngón tay anh xoay chuyển, anh nhe răng cười với cô một tiếng, “Em gái, như thế nào?”

Nháy mắt kia, nụ cười của anh so với ánh mặt trời còn rực rỡ hơn.....

Miệng cô khô khốc, hốc mắt có chút nóng, tầm mắt cô mơ hồ, không thấy rõ bộ dáng của anh, trước mắt lại vẫn hiện ra bóng dáng của anh, xoay vòng lưu chuyển quả bóng, mang theo một thân ánh mặt trời, cười với cô, “Này, em gái.....”

Một tiếng em gái này, chính là mười hai năm rồi......

“Thế nào? Sao vậy?” Dưới ánh mặt trời, anh phát hiện trong mắt cô dâng lên trong suốt.

Cảm xúc của cô, trong nháy mắt lại mãnh liệt, muốn nhịn nước mắt không rơi, ngược lại không có cách nào ức chế, cứ như vậy chảy xuống, cuối cùng chỉ tại ánh mặt trời quá chói mắt......

“Rốt cuộc thế nào?” Anh nắm bả vai của cô.

Cô cắn môi lắc đầu, không nhịn được nhào vào trong ngực anh, dán vào bờ ngực đang chảy mồ hôi, dán vào làn da bóng loáng, “Không có, chỉ là nhớ tới rất nhiều việc trước kia......”

“Nhớ tới cái gì? Hối hận không sớm gả cho anh?” Anh ôm nhẹ cô, vỗ lưng cô cười khẽ.

“......” Sau khi trầm mặc, cô ở trong lòng anh gật đầu, “Ừ......”

Nói xong, lại bổ sung, “Anh hai, em sẽ không bao giờ...... đi nữa......”

Những lời này, cô đã nói đến lần thứ ba, chỉ là, mỗi lần nghe, trong lòng anh liền ngọt ngào hơn một tầng, thì ra là như vậy, dọa anh giật mình......

“Này, còn muốn chơi nữa hay không? Nơi này là trường học! Cấm trẻ nhỏ!” Mấy học sinh cấp 3 huýt sáo lên, hối anh cùng chơi bóng......

“Không chơi nữa? Chúng ta trở về?” Anh hỏi ý kiến của cô.

Cô từ trong ngực anh ra ngoài, lau đi nước mắt, mím môi cười, rồi sau đó, kiên quyết nói, “Chơi!” Cô chưa từng làm cổ động viên cho anh......

“Được, nghe lời em!” Anh gọi đội viên lại, dặn dò một lần về chiến thuật, xong, lại vào tranh tài.

Trong cuộc tranh tài, anh là người ưu tú nhất.

Bóng rổ vốn là không phải chỉ dựa vào một người, nhưng bởi vì có vị anh hùng là anh gia nhập, mà hoàn toàn khác biệt, một gã tiền phong tinh thần tăng mạnh, tỷ số cũng lên cao, những đội viên khác là gắt gao nhớ lời của anh, canh phòng nghiêm ngặt bảo vệ chặt chẽ, rất nhanh điểm số được san bằng.

Lúc đầu cô lẳng lặng quan sát, chỉ cảm thấy, thì ra là từng cái xoay người của anh, từng cái vượt người, từng động tác đến rổ ném bóng cũng đẹp như thế, cô đã từng bỏ lỡ không phát hiện......

Về sau, tranh tài càng ngày càng kịch liệt, tâm tình của cô cũng theo đó mà khẩn trương, anh ném trúng rổ thì không nhịn được cũng hoan hô.

Ở bên trong những giọng nam, tiếng của cô hết sức rõ ràng, anh nghe thấy, quay đầu lại cười một tiếng, cho cô một nụ hôn gió, cô quẫn bách đỏ mặt. Nhiều đứa nhỏ ở đây, anh làm gì vậy? Dạy hư trẻ nhỏ sao? Đồng thời, cũng vì biểu hiện của mình mà thẹn thùng, cô chưa từng bởi vì chuyện nào đó mà hoan hô kêu to như vậy......

Tranh tàikết thúc, đội anh không nghi ngờ chút nào chiến thắng.

Cả hai đội, đánh cuộc chính là đội thua phải mua đồ uống, đây cũng là chuyện mà lúc trước Tiêu Y Đình cũng hay làm.

Kỹ thuật của anh và Vương Triết, ở trường học tất nhiên là sẽ không thua, nhưng gặp phải chơi bóng với lão tam và lão đại, cũng không chắc chắn, cho nên, chuyện mua đồ uống như vậy, anh cũng thỉnh thoảng sẽ than, sau đó lấy lòng khoe mẽ để cô chi tiền này.

Hôm nay tâm tình của anh rất tốt, mồ hôi đầm đìa, mặc lại T shirt trong tay cô, sau đó phất tay một cái, “Hôm nay đồ uống anh mời khách!”

Bọn học sinh dĩ nhiên là vui mừng, anh xoay mặt cười hắc hắc với cô, “Em gái, không mang tiền, ứng trước được không.”

Bộ dáng kia, hồn nhiên như anh ngày trước......

Cô bật cười, “Trở về bổ sung bản tường trình!”

Anh cũng cười, đứng nghiêm, “Dạ!”

Mười hai năm rồi, ngay cả loại thức uống đồ uống lạnh đều nhiều hơn không ít, chờ bọn học sinh chọn xong, hai người bọn họ chọn nước ngọt bình thường nhất, giống như mười hai năm trước, trả tiền, vừa uống vừa chậm rãi đi dạo trong trường học.

“Ah, trường học đã sửa mới! Phòng học cũ của chúng ta vẫn còn chứ?” Trường học thay đổi thật lớn, cô nhìn chung quanh, còn nhớ như in, mỗi chỗ trong trường ra sao.

“Ở đây, vẫn còn phòng học, chỉ là đã tu sửa rồi, đi xem một chút!” Anh dắt tay của cô, đi đến phòng học cũ.

Quả nhiên theo như lời anh nói, không những bề ngoài lần nữa dán gạch men sứ, cầu thang hành lang cửa sổ cũng đã qua cải tạo, trong phòng học toàn bộ đều là tinh thể lỏng, phấn viết thêm tấm bảng đen đơn giản, đã không tồn tại nữa......

“Còn nhớ không? Em cứ ngồi ở chỗ đó, người lùn!” Bọn họ đứng ở bên ngoài phòng học, anh vỗ vỗ đầu của cô, chỉ vào chỗ ngồi hàng thứ nhất bên trong phòng học.

“Dĩ nhiên nhớ......” Làm sao cô quên được? Khi đó anh và Vương Triết ngồi ở cuối cùng, nhưng mà, chỉ cần cô có chuyện gì, anh lập tức liền sẽ vọt tới phía trước nhất, che chở cô ở phía sau, giơ lên quả đấm đến từng người khi dễ cô......

“Anh hai, chụp vài bức đi.” Cô cầm điện thoại ra ngoài, hướng về phía phòng học. Mặc dù, tất cả đều đã thay đổi, nhưng trong trí nhớ dáng vẻ đó dù thời gian cũng không thể xóa bỏ......

“Cảnh vật thì có gì chụp, anh chụp cho em vài bức.” Anh đoạt lấy điện thoại của cô.

“Chúng ta cùng nhau chụp!”

Đề nghị này...... Anh khó xử nhìn cô, “Rất khó! Em tới xem ống kính một chút, em đang ở đâu vậy?”

Cố ý!

Anh cố ý đưa cả mặt anh vào ống kính, dĩ nhiên cô không cao như vậy......

“Anh ngồi hổm một chút!” Cô nắm áo anh, dùng sức kéo.

Ánh mắt anh quỷ dị cười một tiếng, theo sức lực của cô ôm bả vai cô, rồi sau đó quay mặt sang hôn trên mặt cô, ống kính rắc rắc một tiếng, hình ảnh định dạng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.