Luật Sư Biết Phép Thuật, Ai Cũng Không Cản Được!

Chương 10: #Phiên tòa livestream#




Hiểu Sơn Thanh đứng dậy bước nhanh tới, đứng trước mặt Diệp Đồng Trần cẩn thận nghe đoạn ghi âm kia.

Đoạn sau của bản ghi âm là Vương Nhất Khang nói rằng anh ta đã nghĩ ra cách để khiến Lý Phi Phi ra đi tay trắng. Anh ta định tiết lộ chuyện cô ấy là người song tính, nhưng không muốn làm ầm ĩ quá để tránh cô ấy liều lĩnh và trở mặt. Chỉ cần khiến cô ấy sợ hãi và sẵn sàng ký vào thỏa thuận từ bỏ quyền nuôi con và ra đi tay trắng là được.

Nghe đến đoạn cuối, Hiểu Sơn Thanh tức giận đến nghiến răng. Cậu gần như có thể khẳng định rằng đoạn ghi âm này được thực hiện trước khi Vương Nhất Khang kết nối trực tiếp với phòng livestream của cậu trên xe. Người ghi âm chắc hẳn là Hồ Kiến, “đối tượng ngoại tình” cùng có mặt trên xe lúc đó.

Vậy ra Vương Nhất Khang không hề ngẫu hứng kết nối trực tiếp với anh, mà đã tính toán từ lâu. Anh ta ta cố ý chọn một phòng livestream của luật sư có lượng người xem thấp, chỉ khoảng chục người, để kết nối và cố tình lộ mặt. Vương Nhất Khang không muốn làm ồn ào, kế hoạch ban đầu của anh ta là sau khi tham vấn xong trong phòng livestream ít người xem đó, sẽ dùng tài khoản ẩn danh để ghi lại đoạn trực tiếp này và gửi vào nhóm đồng nghiệp và gia đình của Lý Phi Phi.

Mục đích là để Lý Phi Phi mất hết danh dự trong các mối quan hệ xã hội, khiến cô ấy sợ hãi mà đến thương lượng với anh ta. Lúc đó anh ta sẽ có thể khống chế Lý Phi Phi.

Vương Nhất Khang không tính đến tình huống gặp phải Diệp Đồng Trần, dẫn đến cục diện không thể cứu vãn như hiện tại.

“Sao có loại người xấu xa đến mức này chứ?” Hiểu Sơn Thanh tức gần chết: “Nếu vụ kiện này không thắng được, nếu không để cho loại người như Vương Nhất Khang bị pháp luật trừng phạt thì sẽ càng ngày càng có nhiều người hại người khác như anh ta.”

Diệp Đồng Trần rất muốn nói với cậu, loại người chuyên đi hại người khác giống Vương Nhất Khang xưa nay nhiều vô số. Nếu vụ kiện này có thể thắng thì có lẽ cũng chỉ là một ngọn đèn trong đêm tối mà thôi.

Cậu đầy quyết tâm nói: “Tôi đã xin tòa án xét xử công khai, nếu vụ án này có mức độ chú ý cao như vậy, nếu chúng ta thắng, có thể sẽ lên hot search. Đến lúc đó sẽ có nhiều người biết đến.” Cậu nói: “Ít nhất có thể khiến những nạn nhân như Lý Phi Phi dám vùng dậy bảo vệ quyền lợi của mình.”

“Tôi sẽ liên hệ với người gửi đoạn ghi âm này. Nếu anh ta đã gửi ghi âm thì chắc chắn có điều muốn nói.” Hiểu Sơn Thanh mang laptop lại gần, tinh thần phấn chấn: “Hy vọng chúng ta có thể thuyết phục anh ta ra tòa làm chứng cho Lý Phi Phi, chứng minh Vương Nhất Khang đã lên kế hoạch lừa cưới từ trước khi kết hôn.”

Diệp Đồng Trần nhìn cậu, nở nụ cười nhẹ: “Được, cậu thử xem.”

Kết quả rõ ràng, người gửi đoạn ghi âm [Hồ Hồ Kiến] phản hồi tin nhắn của Hiểu Sơn Thanh rất nhanh, nhưng anh ta từ chối ra tòa làm chứng cho Lý Phi Phi. Lý do anh ta gửi đoạn ghi âm là vì anh ta bị cư dân mạng tấn công.

Thì ra vào ngày anh ta và Vương Nhất Khang bị sét đánh đưa đến bệnh viện, có người đã chụp lén bọn họ trong bệnh viện. Những ngày gần đây, sự việc càng trở nên căng thẳng, ai đó đã đăng tấm ảnh của bọn họ lên mạng, khiến anh ta bị tấn công dữ dội và bị công ty sa thải. Thậm chí, anh ta còn không dám ra khỏi nhà.

Diệp Đồng Trần lên mạng tìm kiếm, quả nhiên cụm từ #SétĐánhGãĐànÔngTìnhNhân# đang xếp no.6 trên hot search, nội dung có ảnh chụp Hồ Kiến ở bệnh viện cùng với Vương Nhất Khang. Có người tìm ra công ty Hồ Kiến, địa chỉ nhà, tài khoản internet, tất cả đều mắng anh ta. Hơn nữa, còn có tin đồn vào ngày bị sét đánh, anh ta và Vương Nhất Khang đã được đưa vào bệnh viện trong tình trạng khỏa thân, nói anh ta là kẻ truyền bệnh lây nhiễm qua đường tình dục.

[Hồ Hồ Kiến] gửi rất nhiều đoạn chat giữa anh ta và Vương Nhất Khang, chứng minh hôm đó anh ta đến để chia tay với Vương Nhất Khang, không hề khỏa thân và không hề thông đồng cùng Vương Nhất Khang lừa Lý Phi Phi. Anh ta chỉ mới biết Vương Nhất Khang bị nhiễm bệnh giang mai và HPV vào ngày bị sét đánh và cũng chính hôm đó anh ta phát hiện bản thân đã bị nhiễm bệnh.

Hồ Hồ Kiến: [Là Vương Nhất Khang đã lây bệnh cho tôi, tôi không phải là người truyền bệnh, tôi là nạn nhân của anh ta. Sau hôm đó, tôi đã ép hỏi Vương Nhất Khang và biết được rằng trong những năm tháng chúng tôi hẹn hò, anh ta luôn liên tục hẹn hò với nhiều người khác. Thậm chí bản thân bị lây bệnh giang mai từ ai anh ta cũng không biết. Tôi thật sự bị anh ta lừa mà, tôi đã rất suy sụp rồi, chỉ mong mọi người giúp tôi làm rõ sự thật rằng tôi không phải là người truyền bệnh. Tôi đã chia tay với Vương Nhất Khang rồi, xin hãy buông tha cho tôi.]

Hiểu Sơn Thanh vẫn cố gắng thuyết phục Hồ Kiến làm nhân chứng, dù không ra tòa, chỉ cần cung cấp lời khai là đủ.

Nhưng Hồ Kiến lại bảo, anh ta chỉ muốn thoát khỏi việc bị bạo lực mạng và không muốn Vương Nhất Khang bị bỏ tù.

Diệp Đồng Trần biết việc thuyết phục anh ta vào lúc này là vô ích, bảo Hiểu Sơn Thanh đừng phí công nữa, khuyên mấy cũng chẳng có tác dụng, trừ khi mũi dao chĩa vào anh ta mới được.

Cô kéo Hiểu Sơn Thanh lại nghiên cứu các thông tin cô đã thu thập về những đối tượng Vương Nhất Khang đã “hẹn hò”, trong số hai mươi mốt người có tới mười mấy người là dân địa phương ở Hàng Châu: “Đi thôi, chúng ta đi gặp những người này.”

****

Mấy ngày tiếp theo, Diệp Đồng Trần và Hiểu Sơn Thanh đi khắp các khu vực thành phố Hàng Châu, hầu như không có mặt tại văn phòng luật. Chỉ có dì Hà ngày ngày đến mở cửa, dọn dẹp và trông coi văn phòng, tới năm giờ chiều lại khóa cửa.

Dì Hà sẽ để lại cơm tối cho Diệp Đồng Trần, có lúc là ngô, trứng gà, có lúc là cháo và bánh mơ.

Một ngày nọ, khi Diệp Đồng Trần trở về văn phòng luật nghỉ ngơi, cô mở hộp cơm trên bàn thấy bên trong có bốn quả hồng vàng óng ánh. Dưới hộp cơm là một mảnh giấy ghi lời nhắn: [Người bên đạo quán tặng, rất ngọt, để dành cho cháu và luật sư Hiểu.]

Chữ viết nguệch ngoạc, Hiểu Sơn Thanh từng nói tuy dì Hà học vấn thấp nhưng rất ham học, dì thường luyện chữ ở văn phòng luật.

Diệp Đồng Trần cắn một miếng hồng, quả nhiên vô cùng ngọt.

Phải rồi, đã sang thu rồi.

Cô bước đến cửa sổ nhìn ra bên ngoài, từ chỗ này có thể thấp thoáng thấy được cây hồng trong đạo quán. Cây hồng nhỏ cô và sư phụ từng trồng, giờ đây đã vươn cao rợp bóng.

Đèn đường đã tắt, khu thắng cảnh đã sớm không còn ai, trên con đường tối mịt dường như có ai đó đang tiến về phía văn phòng luật.

Nhưng khi Diệp Đồng Trần nhíu mày nhìn kỹ, người đó đã biến mất.

****

Bên ngoài khu thắng cảnh, trong con hẻm nhỏ truyền ra vài tiếng kêu ú ớ, như thể ai đó đang bị bịt miệng kêu thảm.

Mấy người đàn ông mặc âu phục đen đè hai gã đàn ông kia xuống đất đánh một trận, dùng tay túm tóc hai gã, cúi đầu hỏi: “Đến văn phòng luật làm gì? Ai phái tụi mày tới?”

Hai người bị đánh máu me đầy mặt, cuối cùng mở miệng khai: “Giang… Giang Dã, sếp lớn công ty quản lý Thiên Gia. Chúng tôi tới văn phòng luật chỉ để hù dọa cậu luật sư kia thôi…”

Một cái tát nữa giáng xuống mặt bọn họ, người đàn ông mặc vest đen xoay người ra khỏi con hẻm, bước đến chiếc xe Maybach đỗ bên đường, nói nhỏ với người trong xe: “Ông chủ, đám đó do Giang Dã của công ty Thiên Gia phái tới. Anh muốn xử lý họ thế nào?”

Người trong xe có mái tóc đen được búi theo kiểu thái cực, mặc một bộ đồ theo phong cách Trung Quốc. Anh cúi xuống ngửi quả Phật thủ khô trong tay, nói: “Bắt bọn họ tự đánh gãy một tay, đưa danh thiếp của tôi cho bọn họ mang về cho Giang Dã.” Sau đó anh dặn thêm: “Nói nhỏ thôi.”

Quấy rầy cô ngủ ngon.

****

Vụ án này liên tiếp lên hot search mấy ngày liền, phản ứng của dư luận còn lớn hơn so với tưởng tượng của Diệp Đồng Trần. Chỉ riêng phòng livestream của Hiểu Sơn Thanh đã tăng lên hơn 900 nghìn theo dõi, lập kỷ lục về tốc độ tăng người theo dõi nhanh nhất trên nền tảng Douyu (Đẩu Ngư).

Dù thế cậu vẫn chưa livestream, một phần vì mấy ngày này bận túi bụi, phần khác là vì Diệp Đồng Trần bảo cậu trước tiên đừng livestream mà hãy nộp đơn xin phép livestream phiên tòa. Nếu tòa án chấp nhận đơn xin, vào ngày mở phiên tòa, tòa án sẽ mở livestream chính thức.

Mấy ngày nay ngoài việc đi gặp từng đối tượng ngoại tình của Vương Nhất Khang, Hiểu Sơn Thanh còn mỗi ngày chạy đến tòa án thúc giục mở phiên tòa và phê duyệt livestream sớm nhất có thể.

Không ngờ, việc này lại thành công thật!

Tòa án xem xét đến độ ảnh hưởng của dư luận và tính đặc thù của vụ án, chẳng những chấp nhận đơn xin livestream mà còn sắp xếp mở phiên tòa vào ba ngày sau.

Khi Hiểu Sơn Thanh nhận được ngày mở phiên tòa, cậu không dám tin vào mắt mình. Đây là lần đầu tiên cậu tiếp xúc với một vụ án từ khi lập án tới lúc mở phiên tòa lại thuận lợi và nhanh chóng như vậy!

Cậu lập tức dùng tài khoản livestream đăng một bài viết, thông báo về ngày mở phiên tòa cũng như cách theo dõi livestream phiên tòa.

Bài viết vừa đăng lên ít lâu, từ khóa #PhiênTòaLivestream# đã nhanh chóng leo lên hot search.

Các bình luận bên dưới đều là: [Chưa từng thấy luôn, hóa ra tòa án cũng có thể livestream à?]

[Phổ cập một số thông tin: Những vụ án độ chú ý cao, ảnh hưởng nhiều đến xã hội và bao hàm ý nghĩa giáo dục pháp luật có thể được phê duyệt để livestream trên mạng. Tất nhiên là do tài khoản chính thức của tòa án livestream, mọi người có thể theo dõi tài khoản công khai của tòa án và đặt lịch xem livestream nhé.]

[Tôi còn thắc mắc mấy ngày nay phòng livestream của luật sư Diệp sao lại không lên sóng! Hóa ra là đang âm thầm làm việc lớn! Đã xin được livestream chính thức cho chúng ta rồi! Vậy là vợ đã biết chúng ta đang mong mỏi xem livestream xử lý tên rác rưởi kia rồi!]

[Tuyệt vời! Mau bắt đầu xử lý tên rác rưởi ấy đi! Tôi cầu nguyện cho anh ta bị bỏ tù!]

[Vụ ly hôn chắc là không vào tù được đâu… Tên rác rưởi ấy dù tệ nhưng không phạm tội lớn nên khó bỏ tù lắm.]

[Chủ yếu là để học hỏi pháp luật, không phải để hóng chuyện. Tài khoản công khai của tòa án ở đâu nhỉ?]

[Trời ạ, ai mà ngờ phòng livestream của một luật sư nhỏ vô danh có ngày lại có chuyện lớn như thế này chứ, thậm chí còn liên kết với livestream chính thức… Có thể gửi bình luận trực tiếp trên livestream không?]

****

Dưới áp lực dư luận, Vương Nhất Khang sắp phát điên. Ban đầu, sau khi được cảnh sát trả tự do, anh ta tưởng rằng cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Có điều đứa con đã bị Lý Phi Phi mang đi, cô ấy không nghe điện thoại và không thể liên lạc được, anh ta hoàn toàn không biết cô ấy ở đâu. Mẹ anh ta ngày nào cũng khóc vì nhớ cháu.

Ngày hôm sau, anh ta nhận được trát hầu tòa từ tòa án. Anh ta chi rất nhiều tiền thuê luật sư bào chữa cho vụ ly hôn này. Nếu ly hôn thắng kiện, anh ta sẽ kiện ngược Lý Phi Phi và hai luật sư đó vì tội phỉ báng, gây tổn hại danh dự.

Không ngờ, mới yên ổn được một hai ngày, anh ta đã nhận liên tiếp sáu thư mời hầu tòa từ tòa án, tất cả đều cáo buộc anh ta tội truyền nhiễm bệnh tình dục.

Anh ta nhìn tên của những người kiện mình mà hoàn toàn chết lặng. Tất cả những người này đều là những người anh ta từng hẹn hò… Làm sao mà bọn họ đột nhiên cùng kiện anh ta một lượt được chứ?

Chưa kịp nghĩ cách đối phó, hai luật sư đó đã nghênh ngang đến tìm anh ta.

Diệp Đồng Trần đích thân giao thông báo ngày xét xử cho anh ta, tiện tay đưa thêm thư hầu tòa mới: “Đây là của một thân chủ khác của chúng tôi, cái tên này chắc anh khá quen nhỉ?”

Vương Nhất Khang nhìn tên người kiện mình trên thư, là một sinh viên đại học anh ta mới hẹn hò tháng trước, tiêu tốn hơn 2000 tệ.

“Anh biết mình mắc bệnh tình dục nghiêm trọng mà vẫn cố tình thực hiện hành vi mua bán dâm, đã vi phạm điều luật…” Diệp Đồng Trần bỗng ngừng lại, là điều luật thứ mấy nhỉ?

“Điều luật thứ 360.” Hiểu Sơn Thanh bổ sung: “Chuẩn bị vào tù đi!”

Mặt mày Vương Nhất Khang tái mét, giận dữ nói: “Tôi không mua bán dâm! Tôi cũng bị người khác truyền bệnh! Ai biết được có phải họ truyền bệnh cho tôi không!”

Diệp Đồng Trần cười nhẹ đáp trả: “Anh có nói với bạn thân mình vậy đâu, anh đã thú nhận với người bạn đó rằng mình nhiễm bệnh và điều trị từ một năm trước rồi cơ mà.”

Vương Nhất Khang bàng hoàng, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ về người bạn thân cô đang nhắc đến, chính là Hồ Kiến. Anh ta chỉ nói chuyện này với một mình Hồ Kiến cách đây vài ngày thôi, vậy mà Hồ Kiến lại bán đứng anh ta!

Anh ta im lặng, đóng sầm cửa, vội vào nhà gọi điện cho Hồ Kiến. Đường dây vừa kết nối, anh ta lập tức giận dữ chửi rủa: “Em đã kể hết những gì anh nói với em cho luật sư rồi đúng không?! Nếu anh phải ngồi tù, em cũng đừng mong thoát! Anh sẽ khai bệnh của anh do em truyền nhiễm, em cũng phải ngồi tù!”

Hồ Kiến ở đầu dây bên kia khóc nức nở: “Sao anh có thể tính toán cả với tôi? Nói thế mà không thấy cắn rứt lương tâm ư? Bệnh là do anh lây cho tôi cơ mà…”

“Em chứng minh được không? Em chỉ có mình anh thôi chắc?” Vương Nhất Khang tức giận nói không lựa lời.

Hồ Kiến ở đầu dây bên kia chết lặng, bị anh ta làm tổn thương và kinh tởm đến tột cùng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.