Luận Pháo Hôi Làm Sao Trở Thành Đoàn Sủng

Chương 46: 46: Chi Bằng Cứ Trói Người Lại




Hai ngày nay trong Cảnh Doanh Cung lại thay đổi một nhóm người, vốn dĩ các cung nữ trong cung đều có dung mạo xinh đẹp mắt ngọc mày ngài làn da trắng sáng, bây giờ lại bị thuộc hạ của Phó Cảnh Hồng phái tới thay hết bằng các lão cung nữ lớn tuổi khó coi, toàn cung trên dưới ngoại trừ Lam Khấu, tất cả đều có chút loá mắt.

Tạ Nguyên Gia cũng không nhan khống đến mức kỳ thị người khác, nhưng nếu được lựa chọn, ai mà không thích những người có giá trị nhan sắc cao vây quanh mình chứ, ít nhất khi nhìn đôi mắt sẽ cảm thấy thoải mái, tâm trạng cũng vui vẻ hơn.

Y lại lần nữa đưa mắt nhìn sang cung nữ dâng trà, lần nữa bất đắc dĩ thở dài.

Khuôn mặt rầu thúi ruột.

"Hoàng huynh trong người không khoẻ sao?" Thu Dương thấy y thở ngắn than dài suốt cả buổi trưa, tưởng rằng y bị đau ở đâu, nhanh nhảu nói: "Không khoẻ thì phải mời Ngự y tới bắt mạch."

Tạ Nguyên Gia nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú xinh đẹp của nàng, trong lòng dễ chịu đôi chút, dầu gì muội muội cũng thịnh thế mỹ nhan, ít nhiều cũng có chút an ủi.

"Không sao, chỉ là rảnh rỗi quá thôi." Tạ Nguyên Gia thuận miệng đáp.

Thu Dương tò mò nhìn y, khó hiểu hỏi: "Hở? Chữ lớn Hoàng thúc giao cho Hoàng huynh, Hoàng huynh viết xong hết rồi à?"

Tạ Nguyên Gia: "......"

Còn tám trang chưa viết xong, con tim này mệt mỏi quá mà.

"Hoàng huynh, thần muội mấy ngày trước có đọc một cuốn sách, rất thú vị." Thu Dương thấy y phát rầu, vội tri kỷ bồi y nói chuyện, chia sẻ với y câu chuyện mà mình mới đọc.

"Là thoại bản (tiểu thuyết) dân gian, thần muội mất khoảng hai ngày mới đọc xong."

Tạ Nguyên Gia miễn cưỡng vực dậy tinh thần, phối hợp hỏi: "Ồ? Nó nói về cái gì?"

Thu Dương thấy y hứng thú, lập tức ngồi thẳng người kể lại cho y: "Là một câu chuyện xưa kể về tài tử giai nhân.

Một tú tài nghèo khổ gia đạo sa sút không có cơm ăn, trước khi mẫu thân hắn mất đã kêu hắn đến cậy nhờ một người biểu cữu họ hàng [1] xa, hắn liền nghe theo lời mẫu thân dặn đi đến đó."

[1] - Biểu cữu: Anh hoặc em trai họ của mẹ.

"Biểu cữu chê nghèo thích giàu không muốn tiếp tế hắn, chỉ giữ hắn trong nhà làm hạ nhân sai sử, tú tài không cam tâm, muốn rời khỏi để thi lấy công danh, nhưng đời người bất hạnh không một xu dính túi nên không có lộ phí lên đường."

"Lúc này, nữ nhi của biểu cữu gia, cũng chính là biểu muội họ hàng xa của tú tài đúng lúc gặp được tú tài đang cắt tỉa cây cỏ trong hoa viên, hai người vừa gặp đã thương, biểu muội liền đơn phương hứa hẹn đính ước.

Biết được tú tài không có tiền đi thi, liền tự nguyện lấy ra mấy chục lượng bạc tiền riêng tương tặng, tú tài rất là cảm kích, hai người sau khi ước định minh ước [2], tú tài liền từ biệt tiểu thư, đi đến kinh thành."

[2] - Minh ước: ước hẹn cùng nhau.

"Sau đó, tú tài cuối cùng cũng thi đậu công danh, biểu cữu cũng biết mình khinh nghèo thích giàu nên lòng hổ thẹn, tú tài tha thứ cho ông ta, cùng biểu muội tương thân tương ái, cuối cùng thân càng thêm thân."

Thu Dương vừa kể chuyện, vừa lộ ra cảm xúc khát khao, dáng vẻ y như một đứa trẻ.

Tạ Nguyên Gia nhẹ nhàng mỉm cười, trêu ghẹo nàng nói: "Thu Dương thích những câu chuyện như vậy sao?"

"Cũng không hẳn là thích, chỉ thấy nó rất thú vị." Khuôn mặt Thu Dương đỏ ửng, "Trong sách miêu tả tài tử giai nhân kim đồng ngọc nữ, thật khiến người khác hâm mộ."

Tạ Nguyên Gia nghe ra được ý của nàng trong lời nói, suy nghĩ rồi hỏi: "Vậy, Thu Dương cũng hy vọng trong tương lai gặp được lang quân như ý ư?"

Khuôn mặt Thu Dương lập tức đỏ hết lên, nàng dù sao cũng là cô nương chưa xuất giá, còn là Công chúa, tự nhiên bị hỏi thẳng như vậy, khiến nàng thẹn thùng không biết ứng xử ra sao, mất một lúc lâu mới nhỏ giọng nói: "Nếu có thể tìm được lương phu (người chồng tốt), làm gì có nữ nhân nào mà không muốn chứ?"

Suy cho cùng vẫn là một tiểu cô nương, cứ như vậy bị cuốn thoại bản về tài tử giai nhân lừa gạt.

Muội muốn nghe chuyện xưa, để ca kể cho muội nghe! Kiếp trước ca đã đọc qua rất nhiều tiểu thuyết mạng, kịch bản gì cũng có, không cần đọc cái thứ thoại bản chỉ biết dạy hư tiểu cô nương này?

Tạ Nguyên Gia nghiêm nghị dạy dỗ: "Thoại bản dù sao cũng là thoại bản, Thu Dương không được học theo các tiểu thư trong thoại bản."

"Vì sao?" Thu Dương khó hiểu.

Tạ Nguyên Gia thở dài, "Trước hết, tiểu thư gia đình đàng hoàng căn bản sẽ không tự mình hẹn hò với ngoại nam (trai lạ), càng không giấu cha mẹ tự mình đính ước." Thời đại còn chưa tiến bộ, chắc chắn sẽ không có chuyện được yêu đương tự do, "Hơn nữa, những câu chuyện trong sách chỉ được thêu dệt một cách đẹp đẽ để che đậy sự thật ở đằng sau."

"Có lẽ thư sinh kia thật sự biết ơn, sau khi đạt được thành tựu sẽ quay lại tìm người biểu muội năm đó đã hào phóng nguyện ý mở hầu bao để giúp đỡ mình vượt qua cửa ải khó khăn, nhưng thực tế thì, có rất nhiều kẻ qua cầu rút ván thất tín bội nghĩa lấy oán trả ơn, Thu Dương đừng bị những câu chuyện trong thoại bản lừa gạt, rồi cho rằng tất cả các nam nhân trên đời đều có lương tri."

Y kỳ thật rất chán ghét mấy câu chuyện cổ, đặc biệt là 《 Tây Sương Ký 》[3], viết ra để lừa gạt mấy cô bé vô tri không rành sự đời, nếu có ai mà tin mấy thứ này, chắc chắn sẽ bị lừa đến không còn mảnh xương.

[3] – Tây Sương Ký: còn có tên đầy đủ là Thôi Oanh Oanh đãi nguyệt Tây sương ký.

là vở tạp kịch của Vương Thực Phủ, sáng tác trong khoảng những năm Đại Đức (1297-1307) đời Nguyên Thành Tông, miêu tả cuộc tình duyên vượt qua môn đăng hộ đối và lễ nghi phong kiến của nàng Thôi Oanh Oanh và chàng thư sinh Trương Quân Thụy.

Cái này có phim tvb đó mọi người có thể xem thử.

Thu Dương ngây thơ, nàng không hiểu tại sao lại bị lừa, nhưng lời Hoàng huynh nói chắc chắn sẽ không sai, "Vậy về sau Thu Dương sẽ không xem mấy thứ như vậy nữa."

Tạ Nguyên Gia suy ngẫm, rồi nói thêm: "Cũng không phải không được xem, Hoàng huynh cũng biết một câu chuyện, muội có muốn nghe không, Hoàng huynh kể cho muội nghe."

"Thật ư?" Ánh mắt Thu Dương sáng lên, "Hoàng huynh cũng biết kể chuyện sao?"

Tạ Nguyên Gia ho nhẹ một tiếng, "Có thể không hay bằng thoại bản, nhưng đảm bảo muội sẽ thích."

Vừa nghe nói có chuyện để nghe, Thu Dương rất hưng phấn, đôi bàn tay bé nhỏ đặt nghiêm trang chuẩn bị nghe kể chuyện.

Tạ Nguyên Gia như tên đã trên nỏ, ngượng ngùng muốn đổi ý, trong đầu sàng lọc một vòng rồi nói: "Nếu muội muốn nghe, hôm nay Hoàng huynh sẽ kể cho ngươi muội nghe một câu chuyện, nói về một thiếu nữ bị người thương yêu phản bội, sau đó từ trong cơn phẫn nộ tự mình gầy dựng sự nghiệp, cuối cùng một cước đá bay tên tra nam kia."

Nửa giờ sau, Thu Dương với vẻ mặt thế giới quan đã vỡ đi ra khỏi cửa Cảnh Doanh Cung.

Lam Khấu ở bên cạnh trầm mặc một lúc lâu, rốt cuộc mở miệng hỏi: "Hoàng Thượng, kết cục của câu chuyện kia......!Thật sự như vậy sao?"

"Ừ?" Tạ Nguyên Gia quay đầu lại nhìn nàng.

"Nàng ta, thật sự không quay đầu lại, sống một mình cả đời?" Lam Khấu không có cách nào tưởng tượng được, "Từ xưa nữ tử đều phải lập gia đình, sao lại có người nguyện ý thủ thân suốt đời chứ?"

Tạ Nguyên Gia thấy được sự hoang mang trên khuôn mặt nàng, mỉm cười nói: "Tại sao không? Nếu một mình vẫn có thể sống tốt, vì sao cần phải tìm thêm một người đến làm phiền lòng mình?"

Lam Khấu không thấy sai chỗ nào cả, mỗi một câu nói của Hoàng Thượng đều rất có lý, "Nhưng mà, Trưởng công chúa không thể không xuất giá, người đời sẽ hồ ngôn loạn ngữ."

"Trẫm cũng đâu có muốn muội ấy vĩnh viễn không lấy chồng." Tạ Nguyên Gia thở dài, y đương nhiên biết môi trường ở cổ đại không có khả năng cởi mở đến như vậy, "Nhưng trẫm cũng không hy vọng muội ấy bị ảnh hưởng bởi những thoại bản dân gian đó, cho rằng nữ nhân nên tìm những tên nam nhân không có trách nhiệm chỉ biết đầu cơ trục lợi để thành thân."

"Trẫm cảm thấy, bất luận là nam hay nữ, ai cũng có cơ hội để chọn lựa." Tạ Nguyên Gia nói, "Trẫm không thể can thiệp vào tương lai của người khác, nhưng ít ra đối với tương lai của Thu Dương, trẫm muốn để muội ấy tự do lựa chọn.

Muội ấy thích người nào, muốn gả cho người nào, hoặc là dứt khoát không gả chồng, trẫm đều nguyện ý bao dung."

"Nữ nhân và nam nhân vốn bình đẳng, thế thì tại sao nữ nhân không thể phóng khoáng tự do hơn?"

Lam Khấu nghe y nói, trong lòng nhịn không được bắt đầu hâm mộ Trưởng công chúa Thu Dương, xuất thân cao quý, huynh trưởng lại không xem nàng như công cụ liên hôn để trục lợi, ngược lại nguyện ý thực lòng đối đãi với nàng như một "Con người", cưng chìu nàng đến tận trời.

"Hoàng Thượng là một người huynh trưởng tốt." Lam Khấu thật lòng nói.

Tạ Nguyên Gia cúi đầu mỉm cười, một tay vuốt v e mép giấy Tuyên Thành trên bàn, y cũng đang học cách để trở thành một người huynh trưởng, nỗ lực hết mình để bảo vệ những người bên cạnh y.

Lại qua mấy ngày nữa, Quý Thiếu Viêm tiến cung diện thánh, mấy ngày trước hắn mang theo một số người tổ chức huấn luyện ngắn hạn, hôm qua vừa mới trở về, hôm nay vô cùng sốt ruột muốn vào cung gặp Hoàng Thượng, mấy ngày không gặp, có chút nhớ nhung.

"Ái khanh đã trở lại?" Tạ Nguyên Gia đang học thuộc bài, nghe nói Quý Thiếu Viêm tiến cung, liền vui vẻ mời hắn vào, hỏi hắn về kết quả của lần huấn luyện quân sự này: "Lần này ái khanh có thu hoạch gì không?"

Quý Thiếu Viêm uống trước một hớp trà, sau đó mới đáp: "Kỳ huấn luyện ngắn hạn lần này diễn ra rất thuận lợi, đám tiểu tử kia bị thần hung hăng chỉnh đốn một trận, sợ rằng bây giờ vẫn còn đang nằm liệt trong nhà không đứng dậy nổi."

Tạ Nguyên Gia gật đầu nói: "Ái khanh vất vả rồi."

"Không vất vả, đều là phân ưu với Hoàng Thượng." Sau khi Quý Thiếu Viêm báo cáo ngắn ngọn lại quá trình công tác, liền nói: "Hoàng Thượng gần đây có khỏe không?"

"Trẫm vô cùng tốt." Tạ Nguyên Gia trả lời, "Ái khanh vừa mới trở về, một đường bôn ba mệt nhọc, thật ra không cần phải vội vã tới chỗ của trẫm, cứ ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, qua mấy ngày nữa mới tới cũng được."

Quý Thiếu Viêm nghe thấy vậy liền buông cái chén xuống, không được tự nhiên gãi đầu, lộ ra nụ cười có phần trẻ con: "Thật ra, thần mới rời khỏi có mấy ngày, đã rất nhớ Hoàng Thượng."

Lần đầu tiên nghe người ta nói nhớ mình, Tạ Nguyên Gia ngây ngẩn cả người, tuy biết cái nhớ của Quý Thiếu Viêm không mang theo hàm ý ái muội, nhưng trong lòng y vẫn cảm thấy xúc động, có ai mà không thích được người khác nhớ thương?

"Trẫm hết thảy đều tốt, ái khanh sau này, không cần nhớ mong nữa." Tạ Nguyên Gia nhẹ giọng nói.

Quý Thiếu Viêm cũng cảm thấy mình nịnh lố rồi, đành thở dài nói: "Cũng không hiểu vì sao, thần vừa nhìn thấy Hoàng Thượng trái tim liền nhũn ra, cảm thấy rất vui vẻ."

"Thần ở trong nhà chỉ có một muội tử, không có đệ đệ, thần thỉnh thoảng cảm thấy, Hoàng Thượng cứ như đệ đệ của thần vậy."

Nếu là người bình thường thì tuyệt đối sẽ không dám nói những lời như vậy ở trước mặt Hoàng thượng, bộ hết muốn sống rồi hả, dám tự nhận mình là ca ca của Hoàng Thượng? Nhưng tính cách của Quý Thiếu Viêm vốn tự do thoải mái, vô câu vô thúc [4] tự tại tiêu dao, trong lòng nghĩ gì ngoài miệng nói nấy.

[4] – Vô câu vô thúc: câu này để hình dung sự tự do tự tại, không có gì ràng buộc.

Tạ Nguyên Gia hiểu ý của hắn, phụ họa nói: "Nếu có một người huynh trưởng như ái khanh, đây nhất định là một chuyện rất may mắn."

Hai người tựa như bạn già lâu ngày gặp lại cùng nhau tán gẫu, Tạ Nguyên Gia vừa nghe Quý Thiếu Viêm nói chuyện vừa mỉm cười, vẻ mặt rất thoải mái.

Phó Cảnh Hồng đến thư phòng tìm Tạ Nguyên Gia cùng nhau dùng bữa tối đã đứng chờ cạnh cửa rất lâu, nhìn Tạ Nguyên Gia nói chuyện cùng Quý Thiếu Viêm, mi mắt cong cong bộ dạng rất vui vẻ, không khỏi bắt đầu có suy nghĩ sâu xa.

Tên khốn kiếp Lăng Sương kia thật là vô dụng, suốt chặng đường toàn đưa ra chủ ý tào lao hố hắn, chẳng lẽ phương pháp chiếm đoạt trái tim người thương thật sự không hợp với hắn?

Hay là vầy, cứ đem người trói nhốt lại nghe có vẻ ổn hơn?

Phó Cảnh Hồng nghiêm túc suy xét vấn đề này, thay vì chờ Nguyên Gia thông suốt, không bằng tự mình tiên hạ thủ vi cường, dù sao hắn ở trong lòng của Nguyên Gia, cũng chẳng phải hạng người tốt lành gì..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.