Lửa Và Nước Mắt

Chương 92: Chương 92: Đêm nay !




Đêm nay, gió lớn kéo về !

Trên trời trăng đỏ trên cao, sao sáng vành vạnh !

Nghe gió gào gú, nghe như tiếng người thét vang các cỏi, âm âm vào trong lòng....

Dưới trăng ấy, có nhiều người bỡ ngỡ...

Mọi người dưới trăng, sắc thái vô cùng sinh động !

Ta ngẩn ngơ, đời cho ta quá nhiều thứ lạ !

Sài Gòn !

Ở một khu đường lớn nọ, dân bu đen kịch, cảnh sát 113 và dân phòng được đều động đến kín chỗ !

Tạo thành một vòng tròn người mặc áo công sở !

Đêm khuya đi làm việc !

Bên ngoài kia, đám đông ồn ào, la ó không ngừng !

Rừng người chen chút, đông nghẹt như kiến !

Ồn ào, huyên náo, tiếng hét vang dội cả một khu làm cho nhà dân không tài nào ngủ được !

Còi xe bóp thắt liên tục, rền vang điếc cả tai ! Đèn xe, đèn đường chói lọi, hỗn loạn không ngừng nghỉ !

- Cho chúng tôi biết có chuyện gì đi !

- Hú hú, mấy mày tránh ra cho tao vào coi !!!!!!!

- Ông mày mà mày cũng dám cản hả ????

......................

“[email protected]$$%%&*() “

Vài đám thanh niên tụ tập trước làn chắn của cảnh sát, rú thét ra oai, còn bóp còi xe tin tin in ỏi ra vẻ số má.

Chúng hò hét, như bầy thú hoang trong đêm bị kích động !

Xa xa, những người hiếu kỳ kéo đến cũng không ích, có va chạm, giẫm đạp hỗn loạn xảy ra !

Nhưng chỉ là phần nhỏ, người kéo đến ngày càng đông......

Người đông như kiến cỏ, tụ tập lại thành đàn,

Đàn người đông càng thêm đông.....

Vì sự hiếu kỳ mà tụ tập lại, họ.....

Tò mò !

Ở bên trong đó, một con quái vật đang ngày càng to ra, những con quỷ còn lại liều mạng phi thân vào trong thân thể con quái vật to lớn kia !

Bên dưới, những con người nhỏ bé kia !

Một đám đông đang lặng im nhìn một con người phía trước !

Một người trên tay có lửa cháy !

Cháy to lắm !

Ánh sáng bùng lên trên cánh tay đó, du dương, hòa quyện, cứ như nó có lý trí, nó là một sinh mạng chứ không là ngọn lửa vô tri !

An lặng im nhìn vào cánh tay Long, im lặng không nói gì,

Một Nhật Nguyệt Võ Sinh ngỡ ngàng, gương mặt vẫn còn đang ngây ngốc suy tư gì đó,

Một áo trắng kiếm khách gương mặt lạnh lùng, chỉ nhìn lặng im vào cánh tay đó, gió vẫn vờn quanh, người vẫn cứ tỏa ra cảm giác cô độc, dù xung quanh lửa nóng bốc cao, gió vẫn thổi, hơi gió vẫn lạnh, dường như.....người đó đang so đơn côi cùng gió nhạt !

Gió mạnh thổi, lửa mạnh thêm !

Gió càng mạnh, lửa càng cao !

Đêm nay, gió lửa gặp nhau,

Bùng cháy đêm đen, thách thức ánh sáng cùng tinh tú trên trời cao !

Gần kề,

Một người có nét hoang tàng, chỉ ngửa đầu uống rượu !

Đám đông im bật, mỗi người một nghĩ suy, nhưng tuyệt nhiên không ai lên tiếng !

Không khí rơi vào trầm lặng, nếu không có ngọn lửa đang tỏa sáng và ấm áp kia, có lẽ nơi này sẽ trở nên lạnh lẽo hơn không chừng !

Long nhìn ngọn lửa trước mặt, trên cánh tay kia, như đang vờn quanh, đang đùa giỡn cùng Long, cảm giác.....cứ như ngọn lửa đang đùa giỡn cùng người thân của mình !

- Mày sẽ giúp tao chứ đánh bại con quái vật kia chứ ?

Long chợt khẽ hỏi một câu !

Phừngggggggggg !!!!!!!!!!!!!!!!!!

Ngọn lửa đột ngột bùng cháy lên mạnh mẽ, bốc lên cao khỏi đỉnh đầu long cả nữa mét, như muốn đáp lại câu hỏi, như muốn chứng minh bản thân mình !

Hơi nóng bốc ra, lan vào không khí, những người gần đó cũng cảm thấy có phần khó thở !

Lửa thì họ từng thấy nhiều, đụng tay vào lửa cũng có, dùng pháp thuật tạo ra lửa cũng có, nhưng ngọn lửa này......

Khiến họ cảm thấy mình lại trở lại thành một người thường, một kẻ phàm tục có thể bị bỏng bất cứ lúc nào !

Trước nay, ông bà ta vẫn bảo “ Đừng đùa với lửa “

Có lẽ vì thế mà, đám đông lặng im, chưa ai cất tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn ngọn lửa đã bốc cao hơn !

Riêng có một người, chủ nhân của ngọn lửa, hắn không cảm giác thấy gì ngoài sự ấm áp !

- Em đã nghĩ ra câu trả lời cho thằng bạn, ý nghĩa của ngọn lửa là......

Mọi người chăm chú lắng nghe, Long lặng im nhìn ngọn lửa đỏ trước mặt, trên cánh tay trái của mình, trả lời câu hỏi từ buổi chiều của người bạn xa xôi :

- Ý nghĩa của ngọn lửa là “ bùng cháy và tỏa sáng “ !

Bắt đầu có những tiếng bước chân trong hàng người phía sau !

Chuyện gì ? Khiêu chiến ? Nổi loạn ? Loạn đấu ?

Chuyện gì.....

Long xoay người lại phía sau.......

Ở nơi xa,

Từ trong một căn nhà nơi xa, một đội ngũ phóng viên ba người, một phụ nữ ăn mặc lịch sự, một thợ quay phim và một người đàn ông mang mắt kính có gương mặt hiền hậu !

Lúc nãy họ còn đang sững sờ với ngọn lửa đột ngột xuất hiện và rọi sáng lúc nãy, giờ họ còn chăm chú hơn vào nơi đó nữa, vì lửa, lần nữa bùng lên mạng mẽ, soi rọi rõ hơn nữa trong bóng tối đêm đen !

- Nó cháy lớn hơn....

Người phụ nữ ăn mặc lịch sự lầm bầm trong miệng, đủ nhỏ để hai người kia nghe !

Máy quay càng quay kỹ hơn nữa, người giữ ống kính ngắm thật kỹ vào, mờ nhạt quay được một đám người trong bóng đêm, trong đó, có một người đặc biệt trong đám đông, cánh tay trái của người đó đang bốc cháy nhưng không thấy người đó có tí phản ứng con người nào. Không thấy giãy dụa hay kêu la !

Còn người đàn ông mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, gương mặt hiền hậu, mắt kính kia thì đờ đẫn nhìn sang con quái vật ngày càng to lớn hơn và ngọn lửa bùng lên mạnh mẽ kia !

Người đó, từ từ gỡ mắt kính xuống, dùng chính đôi mắt của mình nhìn sự kiện chân thật đang diễn ra trước mắt kia !

Là chuyện gì.....

Phải chính mắt thấy, phải tận tai nghe.....

Mắt thật đã thấy, vậy có nên tin đều nhìn thấy,

Thứ hiểu biết nằm ngoài cuộc sống thường ngày của họ, thường thì......

Con người mong đó chỉ là giấc mơ, và họ,

Mong sớm tỉnh mộng !

Tối nay,

Thật nhiều điều bỡ ngỡ....

Quay lại cùng đám đông bên dưới kia, nơi đem đen với ánh lửa cháy cao !

Long nhìn phía trong hàng, có vài người đang bước lại phía Long, Phong ung dung vuốt ve thanh kiếm của mình, An vô cảm nhìn những người bước tới, Minh hồi hợp siết chặt tay lại !

Một người lạ mặt chỉ biết uống rượu mà thôi, không quan tâm ai cả !

Long bình tĩnh, gương mặt nghiêm nghị chăm chú nhìn những người bước đến !

Tay trái Long khẽ lắc nhẹ nhẹ, ngọn lửa trên tay vụt tắt !

Không gian lại bao trùm trong bóng tối !

Vài mươi người bước lại phía Long, Long nhìn ra được họ nhưng không thật sự rõ ràng !

Có đến mười mấy, hai mươi người, cả nam lẫn nữ !

Tất cả đều bước tiến tới, không ai nói một lời !

Họ bước đi, dưới đất không nghe một tiếng động, nếu họ là những sát thủ thật sự thì có lẽ Long sẽ chết lúc nào không hay !

Trong thế giới của những người tu đạo này, đôi tai thính của Long đúng là không còn đất dụng võ nữa rồi !

- Xin chào, có thể cho tôi biết tên của anh không ? Tôi tên Tín !

Một người trong đội ngũ đó cất tiếng.

- Tôi cũng muốn biết, tôi tên là Bảo !

- Tôi cũng vậy, tôi tên Nhi !

- Tôi cũng vậy, tôi tên Lan !

- Tôi cũng vậy, tôi tên Nga !

“......................... “

Hàng dài những cái tên được nêu ra !

Long bở ngỡ, hơi ngơ ngác hỏi lại :

- Mọi người đi cùng nhóm à ?

- Hahahahaha

- Hahahaha

- Hahahaha

Người tên Tín phá ra cười, kèm theo đó là vài người khác nữa, Long còn thấy vài người nữ trong đám đó lấy tay che miệng cười khúc khích, vài người khác thì lặng im lạnh lùng !

- Đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, cũng là lần đầu chúng tôi gặp anh bạn !

Người tên Tín có vẻ thích làm chủ tình thế, lặp tức giải đáp thắc mắc cho Long.

- Vậy, mọi người cần gì ở tôi ?

Long bình tĩnh hỏi lại.

Tín im lặng nhìn đảo quanh một vòng, chú ý quan sát ánh mắt của mọi người rồi quay lại nhìn Long, nói một câu :

- Chúng tôi chỉ cần tên của anh bạn thôi.

Vừa nói vừa cười một cách thân mật, cứ như là rất thân thiết vậy.

Long nhìn sang An, Minh và Phong, cả ba không nói gì cả, vẫn im lặng, có lẽ Long phải tự mình quyết định rồi, ở đây ko thấy ai thích đưa ra quyết định ! Thật là.....

Long nghĩ thầm “ Bốn người này không lẽ chỉ thích đánh giết thôi sao ? “

Nhìn nhìn vài người trong đội ngũ trước mặt, nhìn Tín rồi Long đáp lời :

- Em tên là Long, rất vui được làm quen mọi người.

Hàng người trong đội Ngũ hơi dao động một chút, rồi chợt im lặng lại !

Tín mìm cười, vỗ vỗ vai Long nói :

- Rất vui được làm quen với em Long đây, mong rằng có cơ hội gặp lại, hôm nay anh có chút chuyện gấp cần quay về giải quyết, hẹn gặp lại em sau nhé !

Nói rồi, Tín cười cười quay lưng đi, không đợi lời chào của Long !

Hàng người còn lại phía sau Tín, có vài người nói lời chào, một số chỉ gật đầu rồi nhanh chóng bỏ đi, hòa vào màn đêm !

Long ngơ ngác không hiểu được họ đang làm gì nữa !

Những người còn lại trong đám đông hơi bỡ ngỡ, nhìn nhau qua lại, bàn bạc vài chuyện gì đó, nhưng tựu chung là vẻ mặc nghi hoặc không rõ ràng !

Còn những người đã rời khỏi kia, sau khi ra khỏi màn đêm,..........

Vút vút vút vút vút vút !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Vút vút vút vút vút vút vút vút !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Hàng người tách ra, lao vụt vào trong gió, tìm đến ngay một nơi an toàn !

Từ trong mình một số người lôi ra một lá bùa màu vàng, trên đó có vẽ những ký tự nguệch ngoạc !

Họ lẩm nhẩm văn chú trong miệng rồi hươ tay một cái, lá bùa bốc cháy rồi biến mất trong tay họ !

Một số người khác có cách thức đặc biệt hơn !

Một viên bi nhỏ được lôi ra từ trong chiếc ví, người con gái xinh đẹp thổi nhẹ hơi vào trong đó, bên trong viên bi sáng lên những chữ viết li ti nhỏ xíu !

Một con quạ từ dâu bay tới, từ trên cao lao xuống nuốt ực lấy viên bi rồi bay đi !

Cô gái im lặng nhìn theo đầy suy tư !

Ở chỗ khác,

Một người thanh niên vóc dáng mạnh mẽ móc từ trong người ra một ống tre, lấy ra một quyển sổ nhỏ và cây viết !

Viết nghuệch ngoạc vài dòng vào tờ giấy, xé roẹt khỏi quyển sổ, đút vào ống tre !

Xong rồi, người đó ngồi xuống để ống tre trên mặt đất, một tay đặt trên ống tre, một tay vẽ chú thuật giữa hư không, miệng lẩm nhẩm chú văn !

Chỉ thấy một làn khói xuất ra từ ống tre, ống tre đã biến mất !

Hay ở một chỗ khác, một đàn rắn đang tụ tập lại nghe khúc sáo du dương do một người con gái xinh đẹp tấu,

Bài nhạt hay vừa dứt, chúng liều mạng chạy về một hướng !

Người con gái cầm cây sáo trên tay, nhìn về nơi xa xôi !

Còn nhiều, nhiều những điều khác đã được làm ngay trong thời khác đó !

Dù họ dùng cách thức nào, vào lúc nào, ở nơi nào, họ cũng đều có chung một mục đích,

Họ đang gửi về cho thầy mình, tổng bộ mình, đồng môn mình một thông điệp :

“ Thần lửa đã xuất hiện ! “

Đêm đó, một nữa những môn phái lớn mạnh, cả chính lẫn tà trong thế giới tu đạo đã nhận được thông tin đó......

Đêm, bao nhiêu là sự việc,

Đời, bao nhiêu là cung bậc,

Người, bao nhiêu là toan tính !

Lúc ấy, cũng ở Sài Gòn, ở một con hẻm nhỏ, không dơ bẩn lắm nhưng cũng không hẳn là sáng sủa, ở đầu hẻm có một cái đèn đường do dân trong hẻm đặt ra, đề phòng đêm khuya về mà không thấy đường đi !

Lúc này, ở trong hẻm, có một vật to lớn nằm dựa vào tường, nơi xa xa, bị ánh đèn hắt lại, hiu hắt chiếu rõ từng đường nét một !

Là hai người !

Một bà già và một đứa con bé gái, bà già đã già quá, nếp nhăn hiện rõ trên mặt, mái đầu bạc cả, gương mặt có nét lam lũ nhưng đầy nghị lực, hai bà cháu đang ôm nhau nằm ngủ bên cạnh tường đó !

Bà già với đôi mắt nhắm nghiền, bên mình đem theo ba bốn túi đồ lớn, không biết để gì bên trong, đều đều thở, tay ôm lấy đứa cháu ! Trong bóng đêm lạnh lẽo, họ sưỡi ấm nhau qua hơi thở thân thiết, nồng ấm tình người đó !

Đứa bé gái, tuổi khoảng mười một, mười hai, có nét đáng yêu hiện trên mặt, lớn lên chắc cũng làm cả khối người phải mê mệt nhưng đôi mắt trẻ thơ ấy lại toát ra vẻ gì đó kiên cường, từng trãi không giống sự ngây thơ, đơn giản của một đứa bé gái mười mấy tuổi !

Một trong các chiếc túi bà già mang theo bên mình chợt rung lên bần bật !

Cách cạch cạch cạch cách cách cách !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Cạch cách cách cách !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Bà già chợt mở bừng đôi mắt ra, nhanh như cắt thò tay vào chiếc túi !

Vút !

Trên tay bà đang cầm một chiếc hộp ngọc nạm bạc với đường viền trang trí rất cổ nhưng lại sáng rực rỡ, như là không chịu ảnh hưởng của năm tháng !

Bà già hai mắt dao động, không giữ được vẻ bình tĩnh, hơi thấp gấp rút đắn đo nhìn chiếc hợp, mắt bà mở to, tròng mắt dạo động lên xuống nhìn chằm chằm chiếc hộp trước mặt, miệng há hốc ra, cứ như đang phải đối mặt với chuyện gì đó rất to lớn, rất khủng khiếp !

Đứa bé bị một loạt âm thanh và va chạm làm giật mình tỉnh dậy, dụi dụi mắt nhìn chằm chằm bà mình !

Cô bé có một đôi mắt vô cùng trong suốt, đôi mắt lại tỏa ra chút ánh sáng gì đó có thể lấn áp sự hoảng loạn của con người !

Bà già nhìn xuống đứa cháu, nhìn sâu vào đôi mắt đó, dần dần lấy bình tĩnh lại !

Chiếc hộp cũng dừng rung động !

Bà già vuốt ve chiếc hộp, nhìn sang đứa cháu, đôi mắt đầy trầm tư, lát sau bà già nói :

- Thơ à, bà nội không thể cho con được mái nhà ấm êm, con có trách nội không ?

Đứa bé với đôi mắt sáng, nhìn bà mình, khẽ lắc đầu, gương mặt tràn đầy nghị lực và sự mạnh mẽ !

- Thơ à, bà nội chưa từng cho con ăn bữa cơm no chứ đừng nói là ngon, con có trách nội không ?

Đứa bé lại nhìn bà mình, lại mạnh mẽ lắc đầu !

Bà già thở dài, nhìn chằm chằm đứa cháu của mình, đứa cháu máu mủ còn sót lại duy nhất.....

Nhà bà hạnh phúc lắm chứ, có con trai, con dâu và một đứa cháu vừa chào đời !

Nhưng rồi, tai nạn xe cộ thảm khốc năm đó cướp đi của bà hai sinh mạng quan trọng nhất trong cuộc đời này, bà gần như muốn cùng đi theo hai đứa con của mình.....

Máu mủ, là thứ không thể so sánh được !

Ngày đó bà khóc ngất lên, bà hét điên dại, nước mắt bà tuôn liên tục làm đôi mắt bà gần như mù lòa, bà như điên như dại chỉ muốn đi tìm cái chết !

Rồi, lúc đó, tiếng khóc của đứa cháu kéo bà vệ thực tại đau thương,

Chết, có lẽ đơn giản quá.....

Thoải mái quá, nhưng cháu mình thì làm sao đây.......

Một căn bệnh nặng ập đến với bà, tiền chữa chạy và thuốc men làm gia sản còn lại cũng tiêu tán, bà ẩm theo đứa cháu, đến chỗ này, đến chỗ khác, đi coi bói cho người ta để kiếm cơm nuôi hai bà cháu !

Dòng tộc bà vốn là một dòng tộc tu đạo nhỏ bé kéo dài từ thời cổ xưa đến nay, xưa bao nhiêu thì bà không biết, nhưng chắc chắn xưa hơn lịch sử bà được học ở trường !

Mỗi ngày bà luôn canh cánh trong lòng về đứa cháu của mình, bà mong nó sẽ được hạnh phúc , sẽ có một cuộc sống bình yên, ấm no !

Dường như ông trời cảm thương cho bà, vào năm đứa bé lên sáu tuổi, nó bị một căn bệnh nặng, số tiền bà dành dụm được để mua nhà và trang trãi cho tương lai đều chảy vào bệnh viện để lo cho đứa cháu, còn mắc nợ thêm khoản tiền khá lớn !

Cho đến bây giờ, họ còn chưa trả hết được !

Bà đã nghĩ rằng sẽ mất đi đứa cháu cuối cùng, mất mãi mãi, bà đã lo sợ biết bao, nhưng rồi, cô bé qua khỏi !

Bà bật khóc nức nỡ, khóc một cách vui mừng, đây chắc chắn là những lần bà hạnh phúc nhất trong cuộc đời éo le này ! Phải chi hạnh phúc đến với bà thêm tí nữa, thì có lẽ....bà đã được rơi thêm nhiều giọt nước mắt hạnh phúc thế này,

Lúc đó, bà phát hiện ra, sau khi cơn bệnh qua đi, chỉ tay cháu bà có biến đổi lớn, tướng người cũng đã đổi thay !

Bà dùng kiến thức của mình xem cho cháu bà tất cả các loại quẻ bói, thử đi thử lại trăm lần !

Kết quả là, bà đã bói ra một chuyện không thể nào tin được !

Đứa cháu này, sau này sẽ làm những chuyện kinh thiên động địa ảnh hưởng đến cả sự tồn vong của loài người !

Nó sẽ lấy một lang quân, trên không e trời, dưới không nể đất, giữa thiên địa tự phong ình một chữ “ Nộ “, uy thế bạt vân !

Trên đời, chỉ có kẻ khác sùng bái người này, cả đời người này lại không sùng bái ai cả !

Tay nắm lấy thần uy, ý chí như sắt đá, danh vị trước nay trước ai sánh kịp !

Và người này, chỉ có thể lấy đứa cháu bà làm vợ mới có thể tỏ hết uy danh cùng thiên địa, nếu không thì cả đời cũng chỉ có thất bại !

Cháu bà và người đó, hai người phải hòa thành một đôi !

Trong con hẻm, bà già vuốt tóc đứa cháu mình, lại hỏi một câu :

- Nếu lấy chồng, con muốn lấy người chồng ra sao ?

Đứa bé không ngần ngại đáp ngay :

- Con muốn ở vậy nuôi bà, không muốn lấy chồng !

Bà già cười hiền hậu, vẫn vuốt tóc hỏi cháu mình :

- Nhưng nếu bắt buộc phải lấy, con muốn một người chồng ra sao ?

Đứa bé hơi chau mày lại, suy nghĩ một lát rồi thốt :

- Chỉ cần chân thật, có ý chí, tinh thần trách nhiệm và hiếu thảo với bà là được.

Bà già hạnh phúc, vuốt mái tóc óng mượt của đứa cháu, mỉm cười nói :

- Cháu thật khờ, dừng lúc nào cũng nghĩ đến bà như thế !

- Bà ơi, sao bà tự dưng đem chiếc hộp này ra vậy bà ?

Cô bé chợt thắc mắc hỏi bà mình !

Bà già nhìn cô bé, lại nhìn chiếc hộp, nói lại :

- Thứ này, mẹ của bà đưa cho bà, đã truyền qua nhiều thế hệ, tuổi đời của nó đã rất lâu rồi, bà cóc con bảo khi chiếc hộp có biểu hiện lạ thì mới có thể mở ra xem bên trong của nó, có huyền cơ đặc biệt ! Hôm nay nó tự dưng có điềm lạ, chắc hẳn đã đến lúc !

Đứa bé lặng im, ra vẻ chững chạc, chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc hộp ngọc !

Bà già từ từ mở chiếc hộp ra, chiếc hộp được mở ra rất dễ dàng, bên trong có một mãnh da, không biết của loài nào, trên miếng da đó có viết một dòng chữ bằng chữ viết rất kỳ lạ, có vẻ rất cổ xưa !

Bà già đọc chậm chậm từng chữ một, loại chữ cổ này mẹ bà đã dạy bà từ khi còn nhỏ :

- Đưa.....đưa.....bản khởi ước.......giao ước.......cho.....người nắm giữ.......giữ......Nhật Nguyệt...........Nhật Nguyệt !

Bà già đọc lại một lần nữa, rõ ràng hơn :

- Đưa bản khởi ước cho người nắm giữ nhật nguyệt !

Đứa bé tròn xoe đôi mắt nhìn bà già, bà già nhìn lại đứa bé, thở dài nói khẽ :

- Bà cũng không hiểu !

Nói rồi, bà già từ từ ngước đầu lên, trong con hẻm đêm, nhìn lên mặt trăng trên trời cao, miệng lẩm bẩm với chính mình :

- Nhật....Nguyệt..... ?

Một tay ôm lấy đứa cháu, tay còn lại bà vuốt ve một túi đồ khác, có vẻ, có thứ rất đặc biệt nằm trong túi đồ đó !

Rất đặc biệt !

Trăng đêm nay, sáng một màu máu !

Máu tươi !


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.