Lừa Nhau - Lãnh Sơn Tựu Mộc

Chương 67: Ngoại truyện đăng Weibo: ABO (1)




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 1.

Tô Chấp Duật vốn có tiếng là Alpha ưu tú của Vân Hoài, hắn ngồi trong nhà hàng đối diện với Omega mà Trình Thi Duyệt giới thiệu là em trai mình. Trong khoảnh khắc ánh mắt hai người giao nhau, hắn nhìn thấy gương mặt của người kia.

Không hề giống Trình Thi Duyệt chút nào, hắn thầm nghĩ không biết là nhận nuôi một đứa em trai bất hảo từ đâu ra nữa. Biểu hiện trong suốt bữa ăn cũng chả ra gì, thậm chí còn phải nhờ chị nói đỡ lúc kể về trường đại học của mình, trông không được thông minh cho lắm.

Tô Chấp Duật hiểu rõ ý đồ đằng sau việc cô ta đưa người này đến gặp mình nên sau bữa ăn cũng có ấn tượng không tốt về Trình Thi Duyệt, thấy cô ta không biết phép tắc dám dẫn mấy người linh ta linh tinh đến gặp mình.

Sau cuộc gặp đầu tiên hắn đương nhiên không muốn có bất kỳ liên quan gì đến người được gọi là em trai của Trình Thi Duyệt. Lúc lái xe về nhà lại bất giác nhớ đến mùi pheromone ngọt ngào mà Phương Thời Ân cố ý tỏa ra để quyến rũ mình trong bữa ăn, hương thơm ngọt lịm nhưng lại khiến người ta có cảm giác như một loại mùi hương rẻ tiền của chất làm ngọt nhân tạo.

Mặc dù hắn chẳng muốn lằng nhằng với một Omega trông rất nông cạn như Phương Thời Ân đâu. Nhưng hình như cậu đã lấy được số điện thoại của hắn từ Trình Thi Duyệt, thường xuyên gửi những tin nhắn khiêu khích cho hắn.

Tô Chấp Duật không trả lời những tin nhắn đó, ai ngờ Phương Thời Ân lại không từ thủ đoạn tìm đến tận công ty của hắn.

Khi hắn bước ra khỏi thang máy ở tầng một lập, tức nhìn thấy Phương Thời Ân đang mặc một chiếc quần shorts ngắn cũn cỡn lộ ra đôi chân trắng nõn. Vết bầm tím trên đầu gối mà cậu đã từng chụp ảnh gửi cho hắn đã biến mất.

Cậu đang bị bảo vệ ngăn lại, sau khi nhìn thấy hắn lại càng kích động hơn, trong lúc giằng co cậu bị bảo vệ đẩy ngã xuống đất.

Vì không muốn làm trò cười trong công ty nên Tô Chấp Duật bảo trợ lý đưa Phương Thời Ân vào văn phòng của mình, còn hắn phải tham dự một cuộc họp quan trọng.

Đợi đến khi hắn kết thúc cuộc họp quay lại văn phòng, nhìn thấy Phương Thời Ân đã ăn hết gần hết sạch bánh trái để tiếp khách, ngay cả ly cà phê đặt cạnh ba gói đường nâu cũng đã bị uống cạn sạch.

Tô Chấp Duật đứng đó quan sát cậu. Dù trong phòng có bật máy sưởi nhưng quần áo của cậu vẫn không hề phù hợp với thời tiết đã vào mùa đông. Dưới ánh mắt soi xét và đầy áp lực của người đàn ông, Phương Thời Ân cũng bắt đầu cảm thấy hồi hộp.

Ánh mắt của hắn lướt qua đôi chân đang khép chặt của người kia, toàn thân cậu lúc này trông rất bối rối, ngồi không yên trên chiếc sofa tối màu trong văn phòng. Nhìn chán chê hắn lại chuyển ánh mắt lên khuôn mặt cậu, thấy Phương Thời Ân khẽ mấp máy đôi môi đỏ mọng gọi một tiếng "Anh Chấp Duật."

Không hiểu sao Tô Chấp Duật lại ngửi thấy mùi hương ngọt ngào nồng nàn đó.

Hắn nhíu mày nhìn cậu, không hiểu tại sao một người trẻ tuổi trắng trẻo, xinh đẹp như Phương Thời Ân lại cứ thích làm những chuyện xấu xa như vậy. Không chỉ không biết kiểm điểm bản thân mà còn quá vụng về nữa, bảo vệ ở dưới lầu còn chưa động đến mà cậu đã tự ngã rồi, không biết có bị đau mông hay có cần kiểm tra kỹ không.

Chính hắn dù có bị áp lực cũng không thể chấp nhận tạm bợ như vậy được... Nhưng rồi hắn lại nghĩ đến việc Phương Thời Ân vừa mới ngã ở dưới lầu, không biết có bị đau mông hay có cần mình giúp kiểm tra không.

Phương Thời Ân ngồi ở đó mấp máy môi không biết đang lảm nhảm những từ vô nghĩa gì, nhưng cậu vừa mới ngã nên hình như đang cần hắn giúp cởi quần ra kiểm tra...

Tô Chấp Duật đưa cậu ra khỏi văn phòng.

Trên đường đi, Phương Thời Ân hỏi đi đâu có phải đến nhà hàng ăn cơm không.

Tô Chấp Duật nói sẽ giúp cậu kiểm tra sức khỏe, Phương Thời Ân không ngờ hắn lại tốt bụng như vậy, đi xe khoảng hai mươi phút mới ngốc nghếch hỏi hắn tại sao không đi bệnh viện mà lại đến khách sạn.

2.

Phương Thời Ân thành công rồi.

Ngủ một giấc được tặng một chiếc đồng hồ, nhưng mới đeo ngủ hai đêm cổ tay đã in hằn vết tích nên không thèm đeo nữa.

Alpha cấp cao bị kìm nén dục vọng lâu ngày có nhu cầu rất lớn. Để tiện hơn nên hắn kêu cậu dọn đến sống trong biệt thự trống của mình, mỗi tháng còn có tiền tiêu vặt.

Lúc này Tô Chấp Duật đã biết hết mọi chuyện về Phương Thời Ân rõ như trong lòng bàn tay, từ ba mẹ nuôi đến cả Trình Thi Duyệt. Sau khi bán đi đứa em trai thì cô ta cũng bỏ đi theo Vương Huệ, quả thật mắt nhìn đàn ông không ra gì, ai không chọn lại chọn nhầm một tên ma cô.

Hắn lại nhìn Phương Thời Ân như một đóa hoa đen nhỏ bé mọc lên từ bùn lầy, tâm địa hư hỏng nhưng cũng rất mềm yếu.

Nhưng ngủ cũng đã ngủ với nhau rồi thì làm sao bây giờ, trên giường chẳng cần cậu dùng đầu óc nhiều. Dù con người cậu chẳng đáng nhắc đến, nhưng quả thật rất đáng ngủ một giấc. 

Với lại dạo này sau khi tìm Phương Thời Ân để giải tỏa hắn cảm thấy tinh thần sảng khoái hơn hẳn, hiệu quả công việc cũng tăng lên đáng kể.

Mãi đến lúc nhận được thông báo thẻ ngân hàng đã bị rút sạch tiền, Tô Chấp Duật đi kiểm tra lịch sử giao dịch mới biết cậu đang chơi mạt chược.

Phương Thời Ân thua sạch tiền nên đang co ro ở nhà xem phim truyền hình, thấy Tô Chấp Duật hùng hổ trở về cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Tô Chấp Duật bước tới tắt ti vi rồi nghiến răng nghiến lợi nói: "Sao anh không biết em đi đánh bạc nhỉ?"

Phương Thời Ân tái mặt, ban đầu cũng sợ hãi vì bị phát hiện nhưng rất nhanh đã mạnh miệng đáp: "Anh có biết gì đâu, đây không phải đánh bạc mà là chơi mạt chược! Trong phim truyền hình, mấy bà vợ lẽ của đại gia toàn chơi cái này đó!"

Nghe có vẻ chẳng hề có ý định hối cải.

3.

Tô Chấp Duật giận tím mặt quyết tâm phải dạy cho cậu một bài học, túm lấy cánh tay cậu kéo lên lầu hai. Kết quả là Phương Thời Ân quá nhát gan, tưởng hắn định đánh mình nên hắn chưa kịp kéo vào phòng cậu đã khóc thút tha thút thít, vừa khóc vừa sợ hãi cầu xin đừng đánh mình.

Tô Chấp Duật không còn cách nào khác, cuối cùng không có "đánh" chỉ "đánh đánh" một đêm mà thôi.

Ngày hôm sau hắn bảo vệ biệt thự trông chừng cậu, không cho cậu ra ngoài lung tung. Thật ra Phương Thời Ân cả ngày chỉ dành thời gian nghỉ ngơi tự chữa lành vết thương, làm gì còn sức lực đi ra ngoài.

Anh trai của Tô Chấp Duật là Tô Chấp Thư và Mạnh Lâm sắp tổ chức lễ đính hôn, khiến hắn cũng liên tục bị Tô Nghiệp Đường thúc giục kết hôn.

Tô Chấp Duật cảm thấy vô cùng phiền phức, nhưng để tránh những rắc rối không cần thiết nên quyết định lần này sẽ đưa Phương Thời Ân tham dự lễ đính hôn.

Hắn biết bằng cấp của cậu đều là giả, là một Omega không thể công khai đưa ra ánh sáng được chỉ có mỗi thứ pheromone có chút ngọt ngào. Tô Chấp Duật trái lo phải kỹ cuối cùng quyết định đưa Phương Thời Ân chơi bời lêu lổng đến học lớp đào tạo lễ nghi cho Omega thượng lưu.

Thẻ ngân hàng của cậu bị hắn khóa, thời gian trong ngày bị lấp đầy các khóa học cưỡi ngựa, chơi golf, piano, cắm hoa...

Ngày đầu tiên đi học cưỡi ngựa, cậu ngồi lên lưng ngựa sợ đến mức ôm chặt cổ ngựa, chẳng những không dám nhúc nhích mà còn cầu xin người ta bế mình xuống, không còn cách nào khác bọn họ đành phải đổi cho cậu một con ngựa lùn để làm quen trước.

Đương nhiên chuyện này vẫn chưa thấm tháp vào đâu, điều đau khổ nhất phải nói đến lớp học piano. Phương Thời Ân không học nổi mấy nốt nhạc nên lén dùng bút dạ viết số lên cây đàn piano, bị giáo viên phát hiện nên phải học bù thêm hai buổi nữa.

Một tháng trôi qua Tô Chấp Duật đến kiểm tra kết quả học tập, thấy Phương Thời Ân cưỡi một con ngựa nhỏ đi lẹp xẹp dạo quanh trại nuôi ngựa, con ngựa cũng lười biếng không kém con người, cuối cùng còn nghe cậu đàn cho mình một bài "Con lừa nhỏ"."

Tô Chấp Duật cảm giác số tiền mình bỏ ra mất trắng hết rồi.

Hắn phê bình Phương Thời Ân vài câu, thấy cậu mặc dù chưa gặt hái được tý thành quả nào nhưng người đã gầy đi rất nhiều, cằm cũng nhọn hẳn ra.

Cuối cùng hắn đành cố gắng kìm nén cơn giận, tặng cho cậu một máy chơi game làm phần thưởng. Trong máy có một trò chơi đánh mạt chược, hắn đã nạp sẵn mấy chục tỷ để cậu chơi thoả thích.

Phương Thời Ân thấy hắn lừa gạt mình như vậy, cộng thêm áp lực trong thời gian qua quá lớn khiến cậu cảm thấy rất tủi hờn, kích động hét vào mặt Tô Chấp Duật bảo hắn đừng đụng vào mình, rồi nói mình không chịu được cuộc sống này nữa nên muốn nhất đao lưỡng đoạn, đường ai nấy đi.

Tô Chấp Duật thầm nghĩ cậu biết được thêm hai cái thành ngữ rồi, nhưng trong lòng cũng hơi tức giận vì thái độ không biết điều của Phương Thời Ân nên hờ hững nói: "Lần này coi như anh chưa nghe thấy, không có lần sau đâu."

Vì không muốn cãi nhau với Phương Thời Ân đang kích động, Tô Chấp Duật quyết định đi sang phòng bên làm việc một lúc để bình tĩnh lại.

Đúng lúc này cậu lại bật khóc bù lu bù loa, cảm thấy cuộc sống gần đây thật sự quá mệt mỏi, quá ngột ngạt, dù đã cố gắng nhiều như vậy rồi mà hắn vẫn không hài lòng, nói: "Tôi muốn về nhà." Nước mắt chảy dài trên mặt cậu lại nghẹn ngào nói, "Tôi muốn đi tìm chị gái."

Tô Chấp Duật đang định rời đi thì đứng khựng lại, im lặng vài giây mới quay lại chuyển ánh mắt khinh miệt nhìn chằm chằm vào Phương Thời Ân, giọng điệu lạnh lùng hỏi: "Phương Thời Ân, em còn nhà hả?"

Hắn tiến lại gần cậu, bàn tay nâng chiếc cằm ướt đẫm nước mắt của cậu lên, đôi mắt đen láy không có chút độ ấm nhìn thẳng vào đôi mắt ngấn lệ của cậu, "Chị gái em đã bán em cho anh từ lâu rồi."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.