(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Không ngờ bữa cơm đoàn viên lần này lại kết thúc như vậy.
Sau khi gọi cấp cứu, Phương Thời Ân được đưa đến bệnh viện có cổ phần của tập đoàn Tô Thị ở gần đây.
Mặc dù bác sĩ đã chẩn đoán cậu chỉ bị trầy xước ở trán và có chút chấn động não nhẹ, không có gì nghiêm trọng nhưng điều đó cũng không thể ngăn cản Tô Chấp Duật và Tô Chấp Thư lại đánh nhau một trận bên ngoài bệnh viện.
"Tao làm sao, tao có biết nó sẽ xông tới đâu?"
"Tại sao anh lại tránh?" Ánh mắt Tô Chấp Duật nhìn Tô Chấp Thư như thể y đã làm điều gì đó tày trời.
"Mày có nói lý không, nó tự đâm vào tao thì tao không thể tránh sao." Tô Chấp Thư tức đến nỗi ong ong cả đầu.
"Cậu ấy đâm vào anh thì sao, có bao nhiêu sức đâu!"
Câu nói này đúng là sự thật, nhìn vẻ yếu đuối của Phương Thời Ân rõ ràng là kiểu chỉ có thể khiến người ta cảm thấy bị chạm vào một cái nhẹ vào bông, không thể đối đầu trực tiếp với ai được.
Tô Chấp Duật là người không nghe theo lý lẽ thường tình lại càng không tha thứ cho người khác, Tô Chấp Thư lắp bắp một lúc lại hùng hồn cãi lại: "Tại sao nó lại đâm vào tao, chẳng phải vì mày ra tay trước hả!"
Khi bọn họ bị bốn bảo vệ kéo ra, trên mặt Tô Chấp Thư cũng đã có vết thương, mặt đỏ tía tai cãi nhau với hắn: "Tại sao tao lại ra tay trước, chẳng phải vì mày xị mặt trước sao..."
Sau bữa cơm đoàn viên trung thu, Tô Chấp Duật lại tỏ thái độ không muốn về nhà ba năm nữa.
Ngày hôm sau trong cuộc họp gia đình, bốn người ngồi trong phòng khách của nhà họ Tô, bầu không khí trở nên im lặng đến kỳ lạ.
Cuối cùng Tô Nghiệp Đường hít một hơi thật sâu, lên tiếng: "Dù sao thì người ta cũng bị thương trong nhà chúng ta, về tình về lý nên đi thăm một chuyến."
Khi nói câu này, ánh mắt ông nhìn về phía Tô Chấp Thư.
Y cảm thấy như bị lửa đốt qua, lập tức phản đối: "Con không đi đâu."
Bảo y đi thăm Phương Thời Ân nói cái gì, nói xin lỗi rồi nói không cố ý né để cậu ta bị thương, nghe thật nực cười!
Tô Nghiệp Đường nói: "Chẳng phải là do con quá nóng vội sao, nếu không thì chuyện sao lại thành ra thế này?"
Nói xong ông lại nhíu mày nghĩ đến thiếu niên mà Tô Chấp Duật đưa về hôm qua, nhìn về nơi xa xăm: "Cho dù thật sự bỏ qua tật xấu của Chấp Duật để nó tìm một người đàn ông làm bạn. Không cần phải môn đăng hộ đối, gia đình giàu có thì ít nhất cũng nên là người tinh tế chín chắn và bình tĩnh, chứ cái loại này ra giống ôn gì."
Hôm qua trên bàn ăn Phương Thời Ân ngồi cạnh Tô Chấp Duật, có lẽ nếu không có những người khác ở đây thì cậu đã ngồi lên đùi hắn luôn rồi, ai biết được trong lúc riêng tư lại là bộ dạng gì mới khiến hắn tận ba năm không về nhà.
Mạnh Lâm không ngờ bữa cơm mà cô đã tốn rất nhiều công sức sắp xếp lại kết thúc bằng cái kết như vậy.
Nghe thấy Tô Nghiệp Đường vẫn còn nói những lời này, cô chỉ khẽ cười: "Ba, con biết rồi. Thôi thì đợi ba năm nữa Chấp Duật trở về nhà, ba cứ từ từ nói chuyện với em ấy đi, khuyên em ấy hối cải đi tìm một người vợ dịu dàng môn đăng hộ đối."
Tô Nghiệp Đường bị lời này làm nghẹn họng, chưa kịp nói gì.
Trần Bích Uyển vốn ít khi lên tiếng về chuyện này cũng mở miệng: "Lúc sống ở Yến Đường cùng Chấp Duật, thật sự cậu ấy chưa bao giờ gây ra chuyện xấu gì."
"Đó là vì Chấp Duật giám sát chặt chẽ." Tô Nghiệp Đường vẫn không thể nào quên quá khứ của Phương Thời Ân. Dù sao thì xuất thân không mấy tốt đẹp, lại làm đủ thứ chuyện xấu.
Tô Chấp Thư nói: "Theo con thì ba đừng lo lắng nữa làm gì. Ba nghĩ Tô Chấp Duật là người tốt lắm sao? Chỉ có Phương Thời Ân ngốc nghếch mới chịu được nó thôi. Cái tên Tô Chấp Duật giả vờ làm người tốt bao nhiêu năm nay, giờ đã bỏ mặt nạ rồi nên nó thấy sống thoải mái lắm, bảo nó đeo lại mặt nạ có dễ gì đâu."
"Con nói về em trai con như vậy hả? Con là anh cả mà xử lý được chút chuyện thì đã chẳng đến nông nỗi như bây giờ."
Y nghe vậy càng thêm bất mãn: "Ba, con biết ba thiên vị nó mà! Tại vì nó có thể giúp ba quản lý tập đoàn đúng không!"
Cuộc nói chuyện cuối cùng lại kết thúc trong một bầu không khí "ba hiền con thảo".
Trong thời gian Phương Thời Ân nhập viện, tin đồn cậu hai nhà họ Tô trở về Vân Hoài cùng với một số tin đồn thật thật giả giả nhanh chóng lan truyền khắp nội bộ tập đoàn Tô Đức.
Người ta nói vì Tô Nghiệp Đường không đồng ý đã suýt chút nữa ép chết cái gọi là tình yêu đích thực của Tô Chấp Duật, không thì cũng nói Phương Thời Ân trực tiếp đập đầu vào tường trước mặt chủ tịch Tô và vợ, không ngờ hồ ly tinh lại ngoan cố dùng cái chiêu tự sát này để ép buộc, dù có muốn chia cắt đôi bên hay có muốn làm khó dễ hơn nữa cũng sẽ bị người ta nói ra nói vào.
Vở kịch gia đình hào môn đầy sóng gió trở thành đề tài bàn tán của nhiều người.
Tại bệnh viện.
Sau khi tỉnh lại, đầu của Phương Thời Ân đã được băng bó xong. Cậu mở mắt ra nhìn thấy Tô Chấp Duật đang ngồi bên giường mình.
"Anh... Anh không sao chứ... ớ." Phương Thời Ân vừa định ngồi dậy đã cảm thấy lại có một cơn choáng váng ập tức, cậu lập tức cảm thấy chóng mặt, ngay cả dạ dày cũng cuộn trào.
Hắn vội vàng đỡ lấy lưng cậu, nói: "Nằm xuống đi, em bị chấn động não nhẹ."
Phương Thời Ân nằm trở lại giường, mất một lúc lâu mới cảm thấy cơn đau quặn ở bụng đỡ hơn.
"Em không sao." Tô Chấp Duật nhìn cậu nằm trên giường với khuôn mặt tái nhợt, không hiểu sao lại nhớ đến nhiều năm trước cậu cũng từng như vậy, vì Trình Thi Duyệt mà một mình cầm biểu ngữ và loa, giống như một con thú nhỏ bị dồn vào đường cùng muốn đi kiếm chuyện với Vương Huệ.
Ngay cả một người nhút nhát và yếu đuối như Phương Thời Ân cũng có thể trở nên dũng cảm vì người mình yêu.
Đối với câu nói "Em yêu anh" của cậu, Tô Chấp Duật luôn nửa tin nửa ngờ. Cho đến khi chứng kiến cảnh nhánh tầm gửi giận dữ vươn mình hăm dọa kẻ thù, lúc này phần "tin" trong lòng cũng tăng lên một chút.
Tô Chấp Duật nói: "Anh không sao." Lại không đành lòng nói với cậu rằng trong ba người thì người muốn giúp đỡ hắn lại bị thương nặng nhất. Giọng hắn khàn đi khi hỏi lại: "Em thế nào rồi, đầu còn đau không?"
Phương Thời Ân nhắm mắt lại, lúc này mới thực sự sợ sệt: "Đầu em đau lắm, đúng rồi, em có bị phá tướng không?"
Kể từ đó, nhờ màn thể hiện quá đỗi ngoạn mục trong bữa cơm trung thu ở nhà họ Tô khiến Phương Thời Ân cuối cùng cũng thoát khỏi cái danh "đứa nhỏ mà Tô Chấp Duật nuôi", bắt đầu có tên có họ trong lòng người nhà họ Tô.
Ai ngờ một đứa trẻ gầy yếu lại vì bảo vệ Tô Chấp Duật mà xông lên như thế.
Mạnh Lâm làm sứ giả hoà bình đến thăm nhiều lần. Lúc đầu Phương Thời Ân vừa vì lạ lẫm vừa vì Mạnh Lâm là vợ của Tô Chấp Thư nên nghĩ cô đến gây sự, nên cực kỳ cảnh giác cô.
Nhưng trong suốt mười mấy ngày cậu nằm viện, Mạnh Lâm thường xuyên nở nụ cười dịu dàng, trên người tỏa ra mùi nước hoa nhè nhẹ, thỉnh thoảng đến thăm còn mang cho cậu rất nhiều món hầm bổ dưỡng hải sâm bào ngư.
Không qua mấy ngày, Phương Thời Ân đã bắt đầu gọi cô là chị dâu ơi chị dâu à.
Nhập viện mười ngày mà ngày nào cậu cũng nằm ăn nên ăn đến nỗi bụng tròn xoe, thậm chí còn béo thêm hai cân.
Trong thời gian đó, dưới áp lực từ nhiều phía nên Tô Chấp Thư cũng phải đến phòng bệnh của Phương Thời Ân vào đêm trước khi cậu xuất viện.
Y biết Tô Chấp Duật đang ở trong phòng nhưng cảm nhận được sự tĩnh lặng bất thường bên trong. Y nảy sinh nghi ngờ lùi lại hai bước, nghiêng đầu nhìn qua khe cửa sổ quả nhiên thấy hai người đang ôm nhau nằm một cục trên giường ăn đồ ăn vặt.
Tô Chấp Thư hít sâu một hơi, không phải y muốn làm phiền bọn họ nhưng nếu bây giờ không ngăn cản ngay thì chuyến thăm bệnh của y đêm nay không biết sẽ kéo dài đến bao giờ, cuối cùng đành phải gõ cửa.
Nửa phút sau nhìn thấy em trai mở cửa với vẻ mặt lạnh lùng, Tô Chấp Thư bước vào phòng nhìn thấy Phương Thời Ân nằm trên giường hai má ửng hồng, đôi môi ướt át trông rất khỏe mạnh.
Tô Chấp Thư cầm theo những món bổ dưỡng quý giá từ nhà họ Tô, bước vào phòng cười gượng gạo nhìn cậu: "Thế nào, cơ thể đã ổn hơn chưa?"
Phương Thời Ân thực ra đã có thể xuất viện rồi, vốn dĩ không muốn để ý đến Tô Chấp Thư, nhưng thấy y mang theo nhiều đồ như vậy, mấy ngày nay cũng uống không ít canh bổ của Mạnh Lâm nên cân nhắc một chút rồi thận trọng nói hai chữ: "Dạ ổn."
Tô Chấp Thư đứng trong phòng cảm thấy ngứa ngáy khắp người, cuối cùng không nhịn được lại nhìn về phía Tô Chấp Duật khuyên nhủ mấy câu: "Đây dù sao cũng là bệnh viện, giường bệnh không phải giường đôi, mày có thể chú ý một chút được không?"
Phương Thời Ân lúc này tự cho là giọng của mình đã rất nhỏ, hỏi Tô Chấp Duật: "Lúc nhỏ anh ấy có thường xuyên bắt nạt anh không?"
Hắn ngước mắt lên nhìn Tô Chấp Thư một cái: "Anh ta không có năng lực đó."
Câu nói đó truyền vào tai Tô Chấp Thư rõ từng chữ một, y cười đến mặt méo mó, nghiến răng ken két chỉ tay về phía hai người: "Các người... các người!" Cuối cùng chỉ vào Phương Thời Ân khiến cậu sợ đến mức co rúm đầu lại.
"Mau khỏe lại nhé!"
Nói ra bốn chữ này với giọng điệu hệt như muốn "mãi mãi không gặp lại", Tô Chấp Thư lập tức xông ra khỏi cửa.
***
"Anh trai em không có ý đó đâu, em biết mà, mấy năm nay em không về nhà nên anh ấy nhắc tới em hoài đó. Từ nhỏ đến lớn em luôn xuất sắc, gọi anh ấy một tiếng anh nhưng lại luôn áp đảo anh ấy. Lúc nhỏ anh ấy không thể so sánh được với em, nói cũng không lại em nên thường xuyên tức đến bật khóc."
Đêm đó, Tô Chấp Duật nhận được điện thoại của Mạnh Lâm. Hắn đứng trên ban công bệnh viện nhìn những ánh đèn nhấp nháy dưới chân, nghe những lời này rất dễ hình dung ra hình ảnh Tô Chấp Thư lúc nhỏ khóc lóc ỉ ôi.
Mạnh Lâm là một người rất có năng lực xuất sắc, nhờ có cô mà tập đoàn Tô Đức mới có thể trụ được đến bây giờ, càng như vậy Tô Chấp Duật càng tò mò không biết tại sao cô lại chọn một người như Tô Chấp Thư.
"Nếu em thực sự không có chút tình cảm nào, khi đi đã không để lại công ty công nghệ Tô Đức rồi. Lúc đó bạn học cũ của em đang khởi nghiệp, công nghệ Tô Đức có thể nói là do một tay em gây dựng, nếu em muốn mang đi thì ai mà không theo em? Nhưng em đã để lại tất cả, không mang theo bất kỳ thứ gì." Thực ra Mạnh Lâm biết mặc dù Tô Chấp Duật lạnh lùng vô tình, nhưng bị đạo đức ràng buộc rất nghiêm trọng. Mặc dù nghiêm khắc với người khác nhưng cũng luôn nghiêm khắc với bản thân, dù lúc đó hắn quả thật muốn trốn đi nhưng cũng đã giải quyết xong mọi hậu quả.
"Là ba nói, nếu em không sửa đổi tật xấu thì cút khỏi nhà này."
Mạnh Lâm im lặng một lúc: "Nếu gia đình thực sự không muốn chấp nhận em, thì đã không để em đưa hắn về đúng không? Chỉ là cần có một quá trình, không thể làm một lần là xong ngay."
"Hôm trung thu đó quậy một trận như vậy, nhưng ba mẹ cũng thấy được người đó rất yêu thương em, Tết năm nay về nhà nhé?"
Tô Chấp Duật nói: "Lần này ồn ào như vậy, lần sau về nữa lại không hay."
Mạnh Lâm dừng vài giây, rồi nói: "Ba mẹ nói lần này quả thật hơi vội vàng, lần sau sẽ chuẩn bị quà gặp mặt cho hắn."
Tô Nghiệp Đường và Trần Bích Uyển không phải là người tùy tiện, món quà gặp mặt này chắc chắn rất quý giá.
Tô Chấp Duật nghĩ đến sở thích của Phương Thời Ân, nên không từ chối ngay: "Được, em sẽ nói với cậu ấy."
Cuối cùng Mạnh Lâm nói: "Đều là người nhà của em cả, không phải kẻ thù đâu."
Tô Chấp Duật im lặng không nói gì, một lúc sau mới đáp: "Cảm ơn chị."
Phương Thời Ân nghỉ dưỡng nửa tháng, sau đó cùng Tô Chấp Duật trở lại Yến Đường tiếp tục công việc.
Tháng mười một, cậu tham gia cuộc thi thiết kế bánh ngọt của công ty.
Tô Chấp Duật không ngờ bức tranh vẽ tay đơn giản mà Phương Thời Ân từng khoe với mình lại đoạt giải.
Sau khi nhận giải, cậu sung sướng đến nỗi không biết làm gì.
Căn nhà rộng một trăm hai mươi ba mét vuông mà tìm không ra một chỗ thích hợp để treo.
Lúc thì cậu thử nhắm ở vị trí trên tivi, lúc thì mang vào phòng ngủ đặt trên tủ đầu giường, lúc thì lại cảm thấy đặt trong phòng làm việc của Tô Chấp Duật để hắn ngắm nhìn hàng ngày, nhằm củng cố ấn tượng về sự xuất sắc của mình cũng không tồi.
Cuối cùng hắn đặt làm cho cậu một cái giá nhỏ, đặt ở nơi ngay khi bước vào nhà là có thể nhìn thấy.
Cuối tháng, trận tuyết đầu mùa đông năm nay đã đến.
Tối hôm đó, Tô Chấp Duật làm việc xong ở phòng làm việc trở về phòng ngủ, lấy cuốn sách "Cẩm nang hôn nhân của gia đình kinh doanh" trên tủ đầu giường ra cất đi.
Mấy năm nay hắn đã thuộc lòng 432 quy tắc trong cuốn sách đó và tự tin rằng nếu có một bài kiểm tra về hôn nhân, hắn nhất định sẽ đạt được kết quả xuất sắc. Hắn nhanh chóng tìm ra những từ như "Anh yêu em", "Xin lỗi" và "Mua" có thể giải quyết hầu hết các mâu thuẫn trong cuộc sống hôn nhân của mình và Phương Thời Ân.
Mặc dù quá trình từ lừa nhau đến yêu nhau không hề dễ dàng, nhưng cũng may từ trước tới nay Tô Chấp Duật chưa bao giờ là người thích không làm mà được hưởng.
Tô Chấp Duật tắt đèn trong phòng khiến căn phòng trở nên mờ tối, đi đến trước giường.
Phương Thời Ân vốn đang cuộn tròn người lại quay lưng về phía hắn, khi Tô Chấp Duật kéo chăn ra chui vào, cậu quay người lại chui vào lòng hắn.
Cậu tức giận đến nỗi mắt đỏ lên, thông báo với Tô Chấp Duật về lần thứ ba mình muốn ngừng sử dụng mạng xã hội: "Em muốn rút khỏi mạng xã hội."
Tô Chấp Duật đã quá quen với cảnh này, mặc dù giọng điệu bình tĩnh nhưng vẫn kiên nhẫn hỏi: "Sao vậy?"
"Có người nói em giàu như vậy sao không đi phẫu thuật thẩm mỹ."
Phương Thời Ân buồn bực vô cùng, quả thật tức giận đến muốn rớt nước mắt, cậu giơ tay lên dụi đôi mắt đỏ hoe khiến vài sợi lông mi dài ướt dẫm dính lại với nhau, đôi mắt trong veo ngây thơ tràn đầy vẻ ấm ức nhìn Tô Chấp Duật, hỏi hắn: "Anh cũng biết em vốn có vẻ đẹp trời sinh mà."
Ánh đèn màu cam ấm áp bao trùm lên bọn họ, đôi mắt sáng màu của Phương Thời Ân và đôi mắt đen kịt của hắn giao nhau, Tô Chấp Duật nhìn cậu.
Hắn không nhịn được nữa, cúi xuống hôn cậu.
Phương Thời Ân bị hôn đến đầu óc choáng váng, hơi thở không thông mới chợt nhận ra mình vừa bị hắn hôn, tức giận đẩy Tô Chấp Duật ra: "Em đang nói chuyện với anh mà, anh có biết tôn trọng người khác không?"
Một mùa đông khác lại đến, bên ngoài cửa sổ bắt đầu rơi xuống những bông tuyết nhỏ.
Tô Chấp Duật hình như cũng không muốn nhường nhịn nữa, cố ý nói: "Anh đang hôn em, em cứ nhất định phải nói chuyện với anh thì có tôn trọng anh không?"
Rất nhiều lần hai người nhìn vào mắt nhau mà không nghe thấy âm thanh gì, hắn đều cầm lòng không đậu muốn hôn cậu, đó là điều mà hắn không thể thừa nhận.
Tô Chấp Duật nói: "Được rồi, đừng so đo với loại người như vậy."
Hắn đưa tay lấy điện thoại của Phương Thời Ân, chặn hết những người đã bình luận "mặt rắn" trong bức ảnh đã được chỉnh sửa của cậu, khi quay lại trang chủ lại nhìn thấy một bài đăng mới nhất được ghim trên đầu trang.
"Nữ tu sĩ Teresa đã nói, chúng ta nghĩ nghèo là không có ăn, không có mặc, không nhà ở. Nhưng cái nghèo lớn nhất là bị bỏ rơi, không được yêu, không được chăm sóc."
Cá đã có bạn (đã rút khỏi mạng xã hội) chia sẻ bình luận: "Nữ tu sĩ Teresa, người nói đúng."
(Hoàn chính văn)
Lời editor: Còn vài chương ngoại truyện sẽ được cập nhật sau, cảm ơn các bạn đã theo dõi. ♡˙︶˙♡
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");