(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Tao nói với mày một lần nữa, tao không hề nói gì cả! Và tao cũng không hề nói với Phương Thời Ân bất kỳ điều gì mà mày đang giấu, nó phát hiện ra thế nào không liên quan gì đến tao!"
Tô Chấp Duật cười lạnh: "Ồ? Không phải anh, vậy còn ai rảnh rỗi như vậy?"
"Mày nói cái gì vậy!" Tô Chấp Thư lập tức nổi điên: "Mày ở đây đổ lỗi lung tung cho tao, chi bằng tự nhìn lại bản thân mình đi! Nhìn lại coi đó giờ mày có đang sống lỗi quá không, không để lại chút đường lui nào nên mới bị người ta trả thù đấy?"
Sự việc đã bị bại lộ, trước đó Tô Chấp Thư đã từng dùng chuyện này để uy hiếp hắn. Mặc dù y là nghi phạm lớn nhất, nhưng Tô Chấp Duật cũng nên hiểu rõ mối quan hệ hiện tại của hai người chứ, Tô Tiểu Đức còn chưa kịp phát triển nên bây giờ y đi phá hoại gia đình người ta cũng chẳng có lợi lộc gì.
Một chuyện dễ dàng suy đoán như vậy mà Tô Chấp Duật lại còn ở đây ác ý nghi kỵ y.
"Cho dù không phải anh nói, thì cũng rất có thể là một trong những cấp dưới của anh…" Giọng điệu của hắn trở nên u ám đến cùng cực.
Tô Chấp Thư có vẻ đã không thể chịu đựng được nữa: "Mày có thôi đi được không, nếu mày nói là tao làm thì đưa ra bằng chứng đi, đừng có ngậm máu phun người."
Vừa nói xong y tức giận cúp máy.
Không ai ngờ được vài tháng trước nhà họ Tô còn đang bàn cách để đưa Tô Chấp Duật về đúng đường, theo đề xuất của Mạnh Lâm bọn họ sử dụng kế sách trì hoãn, cho đến giờ vẫn chưa có kết quả.
Vậy mà giờ đây hắn và tên hồ ly tinh kia đã tự nảy sinh mâu thuẫn.
Mặc dù Tô Chấp Duật thực sự không đủ thành thực giấu giếm Phương Thời Ân rất nhiều điều, chẳng lẽ không phải bởi vì hồi đó cậu đã làm đủ loại chuyện xấu nên bây giờ hắn mới phải bất đắc dĩ giấu giếm sao?
Người đàn ông gõ vào ô chat với Phương Thời Ân: "Xin lỗi em, anh quả thật không nên giấu giếm em những chuyện này. Từ tháng một đến nay em không hề đi làm muộn nữa, kỹ năng nướng bánh mì cũng tiến bộ rất nhiều, anh nghĩ những tiến bộ này ai cũng có thể nhìn thấy. Nếu tiếp tục như vậy, anh nghĩ giải thưởng nhân viên xuất sắc năm nay sẽ thuộc về em."
Tô Chấp Duật rất hiếm khi gửi nhắn tin dài như vậy cho cậu. Lướt lên xem lại lịch sử chat hầu hết đều là Phương Thời Ân lải nhải nói một tràng dài, còn hắn chỉ trả lời lại một vài chữ như "ừ" hoặc thông báo ngắn gọn giờ tan làm tối nay.
Mấy câu nói này mang một chút ý tứ dỗ dành, hắn cũng đã nói "xin lỗi", dù Phương Thời Ân có thật sự bị tổn thương cũng nên xem xét đến việc hắn không chỉ xin lỗi mà còn nói lời an ủi vượt quá bình thường để rồi nhẹ nhàng bỏ qua chuyện này.
Nhưng điều mà hắn không ngờ tới là sau khi bấm nút gửi đoạn tin nhắn đã được viết tỉ mỉ đi, bên cạnh bỗng xuất hiện một dấu chấm than màu đỏ.
Phương Thời Ân đã chặn hắn!
Buổi chiều 6 giờ, Tô Chấp Duật kiểm tra điện thoại để xem cậu có ở nhà không mới nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó cất điện thoại đi rời khỏi văn phòng để về nhà.
Khi hắn về đến nhà thấy phòng khách không bật đèn, hắn ngoảnh mặt nhìn thoáng qua cánh cửa phòng ngủ đóng chặt rồi đi thẳng vào phòng làm việc với vẻ mặt không có một biểu cảm.
Phương Thời Ân hiển nhiên vẫn chưa chịu tỉnh ngộ, vậy thì tối nay cậu lại phải chịu cảnh cô đơn lẻ bóng phải ngủ một mình mà không có hắn bên cạnh.
Tô Chấp Duật đi đến bàn làm việc ngồi vào ghế xoay, cơ thể vốn đang thả lỏng đột nhiên ngồi thẳng dậy khi nhìn thấy tờ giấy đột nhiên xuất hiện trên bàn. Hắn không khỏi nhíu mày, giơ tay cầm lên xem thấy trên đó ghi là đơn ly hôn, rất muốn ném nó đi ngay lập tức nhưng lại dừng lại nhìn thêm vài lần nữa.
Lần này quyết tâm muốn rời đi của cậu rất rõ ràng, trên tờ đơn ly hôn thậm chí còn có cả phần ghi chú kỹ càng về cách quyết định ai có quyền sở hữu Bong Bóng. (Dưới sự chứng kiến của thẩm phán, hai người đồng thời gọi tên Bong Bóng, Bong Bóng chọn ai thì người đó sẽ được nuôi).
Tô Chấp Duật suýt đã không kiểm soát được cảm xúc của mình, hắn đứng phắt dậy khỏi ghế đi ra khỏi phòng làm việc, động tác thực thô lỗ đẩy mạnh cửa phòng ngủ.
Mở cửa ra hắn thấy Phương Thời Ân đang chổng mông quỳ bên gầm giường, không biết đang làm gì. Một giây sau, cậu hình như cũng đã nghe thấy tiếng động nên ôm theo cái hộp chứa đầy những món đồ mình ghét bỏ từ dưới gầm giường bò ra.
Tô Chấp Duật đứng ở cửa, nhìn thấy trên khuôn mặt cậu vẫn còn vẻ bối rối và ngạc nhiên vì sự xuất hiện đột ngột của mình. Cậu ôm chiếc hộp dán đầy kim cương nhìn hắn, hàng lông mi chớp chớp, hắn nhìn thấy trên má và đầu cậu còn dính chút tro bụi dưới gầm giường.
Hắn đảo mắt nhìn quanh, mau chóng phát hiện ra chiếc vali gần tủ quần áo.
Phương Thời Ân thật sự định âm thầm rời khỏi Thuý Hồ Uyển nhân lúc hắn không có ở nhà, Tô Chấp Duật lại một lần nữa nhìn vào chiếc hộp mà cậu đang ôm chặt trong ngực. Mặc dù cậu đã chơi chán nhưng những món đồ xa xỉ đó bán đi vẫn kiếm được một số tiền lớn, đủ cho cậu tiêu xài một thời gian.
Tầm mắt của hai người chạm nhau, Tô Chấp Duật nhìn vào đôi mắt sáng màu của cậu đang phản chiếu rõ ràng bóng dáng của hắn, nhưng thực ra lại chẳng có một chút tình cảm nào với hắn.
Giống như một con động vật ngây thơ không biết gì về thế giới, thấy không hài lòng với hang ổ của mình nên muốn rời đi. Ai đối xử tốt với cậu thì cậu ở bên cạnh người đó, ai đối xử tệ thì cậu sẽ lập tức rời đi, là chủng loại "ai có sữa đó là mẹ".
Trong một khoảnh khắc, Tô Chấp Duật cũng cảm thấy vô cùng căm ghét cậu.
Hắn rất muốn mắng cậu một trận, muốn cậu khóc thút thít không ngừng thừa nhận lỗi lầm của mình, muốn cậu xin lỗi vì đã có ý định sai lầm rời khỏi hắn rồi nhận ra mình đã đối xử với hắn tàn nhẫn và bất công thế nào.
Nhưng hắn biết làm vậy là vô ích. Phương Thời Ân bây giờ đã khác xưa rồi, cậu đã trưởng thành hơn cũng có lòng tự trọng của mình. Nếu thực sự quyết tâm rời khỏi hắn, cậu cũng có thể tự nuôi sống bản thân bằng tài nghệ của mình chứ không cần phải dựa dẫm vào hắn nữa, cũng không còn phải chịu đựng một người đàn ông khó ở như hắn.
Tô Chấp Duật từng bước tiến về phía cậu, bước đi chậm rãi nhưng trong lòng cứ lặp đi lặp lại: Nói dối Phương Thời Ân thêm lần nữa đi, cho cậu những gì cậu muốn, nói những gì cậu muốn nghe thì cậu sẽ ở lại thôi.
Cuối cùng đến trước mặt cậu, đầu óc hắn quay cuồng trong hỗn loạn nhưng vẻ mặt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh. Hắn nghe thấy mình nói bằng giọng điệu bình tĩnh: "Anh yêu em."
Rồi lại nói: "Đừng rời đi được không?"
Lúc nói ra hai câu đơn giản đó, Tô Chấp Duật không biết đã lẩm bẩm bao nhiêu lần trong lòng rằng đây chỉ là một trong những lời nói dối nhỏ nhặt mà hắn nói với cậu, chỉ là một cách để giữ cậu lại bên cạnh mình.
Hắn hy vọng Phương Thời Ân không chỉ có lòng tự trọng hơn mà cũng nên sống có trách nhiệm hơn một chút, nên chịu một phần trách nhiệm trong việc biến Tô Chấp Duật từ một người vô tính trở thành người đồng tính.
Người đàn ông vốn luôn đặt lợi ích bản thân lên hàng đầu, đã làm rất nhiều việc trái với nguyên tắc của mình.
Suốt ba năm qua hắn đã trả hết khoản nợ mấy tỷ cho Phương Thời Ân rồi đưa cậu về sống cùng mình, không chỉ đưa đón cậu đi học mà còn cùng cậu đi khám bệnh, sắp đến lúc thăng chức lại cùng cậu đi ngồi vòng quay khổng lồ. Hắn luôn mãi mê theo đuổi danh lợi, sau khi rời khỏi nhà họ Tô lại từ ông chủ Tô phấn đấu trở thành giám đốc Tô. Rồi trong đêm tuyết hắn bôn ba lái xe suốt sáu trăm cây số để về nấu một bát bánh trôi nước cho cậu ăn, nghe tiếng cười của Phương Thời Ân khi chạm muỗng với hắn khiến khóe miệng hắn cũng không khỏi cong lên, từng ấy chuyện trôi qua hắn vẫn chưa bao giờ thừa nhận mình yêu cậu.
Nhưng Tô Chấp Duật luôn tự nhận mình vô cùng thông minh, thật ra trong lòng cũng đã hiểu rõ trong câu nói "Nói dối Phương Thời Ân, nói anh yêu em", rốt cuộc phần nào mới là lời nói dối.
Suy nghĩ nhanh nhạy là thế nhưng giờ đây hắn lại không dám đào sâu vào suy nghĩ của mình. Không biết là do không thể chấp nhận việc mình lại yêu một người nông cạn và vô dụng như cậu, hay là vì không thể chấp nhận rằng ngay cả một người như Phương Thời Ân, dù hắn có cố gắng thế nào cũng không thể khiến cậu yêu mình.
Phương Thời Ân bất ngờ bị hắn ôm chầm lấy, câu nói "Anh yêu em" của hắn vang lên tựa như một tiếng sét đánh lại tựa như một tràng pháo hoa nở rộ, chiếc hộp quý giá cậu đang cũng tuột khỏi tay rơi xuống đất.
Chiếc hộp rớt xuống khiến những món vàng bạc châu báu, những ước vọng mấy năm qua của cậu nằm vương vãi khắp nơi, dưới ánh đèn chiếu rọi toả ra ánh sáng lộng lẫy.
Phương Thời Ân đứng giữa ước vọng đã được hắn thực hiện, cả người hình như đã bị hù dọa đến choáng váng lại bị Tô Chấp Duật ôm rất chặt.
Cậu nghe thấy hắn nói: "Đừng đối xử với anh như vậy có được không? Đừng nói hận anh."
Giọng nói của hắn trở nên khàn khàn, dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Em biết mà, anh cũng đã hy sinh rất nhiều vì em."
Ngay lúc này Phương Thời Ân cũng không hề hay biết những thủ đoạn ràng buộc đạo đức mà hắn đang sử dụng, vẫn đang chìm đắm trong lời tỏ tình của Tô Chấp Duật đến mãi một lúc lâu sau vẫn chưa kịp hoàn hồn.
Một lúc lâu lại dường như chỉ vài giây trôi qua, sắc mặt cậu cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, cậu hơi ngượng ngùng nói: "Nhưng em nghĩ từ đó tới nay anh rất ghét em."
Mấy năm trước, dưới sự sắp xếp của Trình Thi Duyệt hai người đã gặp nhau. Ánh đèn trên đầu chiếu lên khuôn mặt của Phương Thời Ân, Tô Chấp Duật nhìn thấy một khuôn mặt dễ khiến người ta say mê như điếu đổ, lại không ngờ bản thân cậu ngốc nghếch như vậy còn dám theo chị gái mình ra ngoài lừa gạt người ta. Tâm tư của cậu lộ rõ mồn một trên mặt, khi giơ chân cọ vào chân của Tô Chấp Duật dưới bàn còn vô tình làm bẩn ống quần bộ vest cao cấp của hắn. Ngồi trên bàn cậu lại dùng đôi mắt trong veo ấy quan sát vẻ mặt của hắn, vừa cẩn trọng vừa nở nụ cười nịnh nọt, ngây thơ như một bé mèo con vừa tập đi đã bị mèo mẹ mang ra ngoài xin ăn.
Trong nhiều cuộc gặp gỡ bất đắc dĩ sau này, hắn luôn cảm thấy Phương Thời Ân quá rẻ rúng, tự trọng thấp kém, ở cái tuổi này lại không chịu chăm chỉ học hành. Thậm chí việc đi quyến rũ người khác mà cậu cũng không thể làm nghiêm túc, thấy không đạt được mục đích với hắn đã vội vàng đi quyến rũ người khác, không thể chỉ tập trung vào quyến rũ một mình hắn khiến hắn bỗng dưng cảm thấy cực kì lo lắng và tức giận.
Nhưng cũng có rất nhiều lần nhìn thấy Phương Thời Ân kể hết mọi chuyện từ lớn đến nhỏ trong cuộc sống thường ngày nhàm chán của mình, kèm theo một vài bức ảnh chụp chẳng có kỹ thuật gì chuyên nghiệp.
Khi nghe cậu nói với mình: "Anh Chấp Duật, em nhớ anh lắm."
"Gặp em được không?"
"Chồng ơi, khi nào anh tan làm nhỉ?"
"Sao chồng còn chưa về nữa, hôm nay có thể đưa em đi ăn tối được không?”
"Nếu không được thì em năn nỉ anh đó."
"……"
Giữa guồng quay công việc bận rộn, hắn là một trong muôn nghìn chúng sinh khao khát vị trí cao hơn, cuộc sống giàu có hơn, sống trong môi trường đầy toan tính xảo trá. Khi nghe những lời nói ngọt ngào của Phương Thời Ân, Tô Chấp Duật cũng không thể phủ nhận mình đã từng có những lúc cảm thấy hạnh phúc.
Nhưng làm sao hắn có thể thừa nhận điều này chứ? Tô Chấp Duật chỉ biết giấu lại sự thật là từ lần đầu gặp Phương Thời Ân đã cảm thấy lo lắng và tức giận cho cậu, tỉ mỉ sửa lại thành: "Không phải như vậy, thật ra từ lần đầu gặp nhau anh đã rất thích em rồi."
Hắn nói xong câu đó cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp của Phương Thời Ân trước người, ngửi thấy mùi hương sữa tắm quen thuộc của hai người dùng chung. Khoảnh khắc ôm cậu vào lòng, hắn không khỏi hít một hơi thật sâu rồi nhắm mắt lại thầm cầu nguyện với trời cao trong lòng, mong rằng những người không yêu nhau cũng trở thành người một nhà.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");